Đây là trường hợp điển hình minh chứng cho việc thi đấu không cân sức giữa nhân-thú!
Phẫn hận! Thật sự là đến thánh nhân cũng không thể làm ngơ trước tình
cảnh này mà! Cứ nhìn tư thế công kích cộng thêm ánh mắt khinh bỉ của đám Liêu Trư hung hãn kia mà xem, ờ thì nó mạnh hơn bọn Diệp Tường nhưng
dầu gì bọn người Diệp Tường vẫn là người mà bọn chúng dù mạnh thế nào đi nữa cũng chỉ là thú mà thôi. Vậy mà, dựa vào…Dựa vào cái gì mà bọn
chúng lại dám khinh bỉ bọn họ? Không chỉ vậy, lũ hỗn đản kia còn dám xem bọn họ là con mồi, là đồ ăn của bọn chúng nữa. Cái này còn nhịn thì còn cái gì không thể nhịn nữa đây? Tất cả chỉ tại thứ nước ma quỉ kia mà ra cả. Chỉ tại nó phong ấn, hạn chế hết thảy năng lực cơ thể mới khiến cho bọn họ chật vật như vậy. Không chỉ vậy, lũ thú nhân khốn kiếp kia còn
đánh gãy gân chân của bọn họ nữa khiến bọn họ giờ phút này không khác gì phế nhân cả!
Nạp Khắc cùng Đạt Cổ thấy lão bản ngăn cản, từ chối để bọn họ làm lá
chắn, nói không cảm thấy cảm động là giả, nhưng mà, bọn họ cũng có lập
trường của riêng mình và bọn họ kiên quyết giữ vững lập trường đó cho
tới giây phút cuối cùng. Nghĩ như vậy làm cho bọn họ cảm thấy như được
tiếp thêm sức mạnh, nắm chặt cây gậy trong tay, sẵn sàng chiến đấu.
Trên thế giới này, không thể tìm thấy lão bản nào tốt như Diệp Tường
nữa! Vậy là đủ rồi! Tuy chỉ trong một thời gian ngắn nhưng bọn họ đã
sống vô cùng tiêu dao, khoái hoạt, như vậy, bọn họ đã thỏa mãn rồi!
Hơn trăm con Liêu Trư đang giơ cao nanh vuốt của mình lao đến ngày
càng gần, hơn mười con Liêu Trư đi đầu tiên đang vô cùng ‘hào hứng’ khoe hàm răng đầy điện của mình, cứ nhìn dòng điện mãnh liệt lập lòe từ răng chúng là đủ biết chúng đang ‘hưng phấn’ biết chừng nào. Thật dã man con ngan mà! Nhưng cũng không thể trách chúng được bởi vì nhóm người này là nhóm cuối cùng trên đấu trường, chỉ cần xử lý xong nhóm này là bọn
chúng có thể kết thúc công việc, báo cáo công tác. Nghĩ vậy, chúng lại
tăng thêm tốc độ, nhe răng, dùng hết sức lực hướng về phía nhóm tù phạm
đang run rẩy kia đâm tới. Ở trước hàm răng sắc bén, lợi hại của chúng,
lũ tù nhân kia yếu ớt không chịu nổi, tưởng chừng như không chịu nổi một kích, giống như mấy cọng bún thiu!
Đột nhiên: ‘Vùuu…!’
Từ sau lưng mấy người tù phạm kia xuất hiện mấy quyển trục ma pháp
thuộc loại đóng băng, lập tức đem mấy con Liêu Trư đang ra sức chạy nước rút ở hàng đầu tiên đóng băng lại thành mấy pho tượng băng. Nhưng không chỉ như vậy, thảm họa còn ở phía sau. Bởi vì, đám Liêu Trư còn lại theo quán tính lao thẳng về phía trước, không thể kiềm lại được đã toàn bộ
đâm vào đám tượng băng ở phía trước, thế là, thi khối (thi thể đóng
băng) của đồng bạn chúng văng ra khắp nơi, quân ta đánh quân mình đã để
lại hậu quả vô cùng tang thương. A men!
Trong nháy mắt, một người tuổi còn trẻ bỗng nhảy ra từ đằng sau mấy
người kia, trên hai tay cầm khoảng năm sáu quyển trục ma pháp, ném về
phía chúng nó. Không chỉ vậy, quyển trục ma pháp trong tay hắn xuất hiện giống như ma thuật vậy, cứ hết quyển nọ ném đi lập tức sẽ xuất hiện
quyển khác… Hơn nữa tốc độ ra tay cuả hắn cực nhanh, so với pháp sư liên phát ma pháp (pháp sư sử dụng ma pháp tấn công liên tục, sử dụng tốc độ làm ưu thế là chủ yếu) còn nhanh hơn, lợi hại hơn.
Ở giữa bầy Liêu Trư đang chạy nước rút xuất hiện đủ mọi màu sắc ma
pháp từ quyển trục lóe sáng liên tục. Nhưng, chúng không thuộc một hệ cố định nào cả mà tất cả đều là vài loại ma pháp cỡ nhỏ thuộc nhiều hệ
khác nhau như: phong bão, đóng băng, tuyết cầu, hỏa cầu, quả cầu tia
chớp…Hết thảy giống như pháo hoa diễm lệ ở trong bầy Liêu Trư vô cùng
thích thú lập loè nổ vang, oanh tạc bọn Liêu Trư nổ banh xác pháo.
Bầy Liêu Trư vốn luôn đoàn kết nhất trí kia bị hơn mười quyển trục ma pháp oanh tạc cho rối loạn, chạy tán loạn khắp mọi nơi và đâm nhau liên tục. Cũng đúng thôi, bởi vì mấy quyển trục này không phải là ném tùy
tiện mà chúng đã được Diệp Tường tính toán chuẩn thời cơ rồi mới ném ra, như vậy mới có thể làm cho đội hình vốn vô cùng chặt chẽ, thống nhất,
đoàn kết của bầy Liêu Trư bị phá hỏng hoàn toàn, làm cho hơn một trăm
đầu Liêu Trư hoàn toàn bị đánh lui.
Bầy Liêu Trư kia đã không còn tinh thần mà tổ chức tấn công nữa rồi.
Ngoại trừ hơn mười con đầu tiên chết bất đắc kì tử do cả hai phe ra thì
số còn lại đã hoàn toàn bị uy lực của quyển trục ma pháp dọa cho phát
sợ, chỉ biết quay đầu chạy trốn, không dám quay đầu lại, sợ hãi co cụm
lại thành một đám dưới chân tường.
Cùng lúc này, Diệp Tường cũng đã hoàn toàn kiệt sức, hai chân mềm
nhũn, suýt nữa ngã xoài trên mặt đất, may là có một đôi tay cực nhanh đỡ lấy hắn từ phía sau, Diệp Tường vô cùng kinh ngạc, đầu đầy đổ mồ hôi
quay lại nhìn, là Diane Lâm.
Đạt Cổ cùng Nạp Khắc cũng sợ tới ngây người, tình cảnh vừa rồi quả là ‘ngàn cân treo sợi tóc’ mà, cây gậy trong tay Bố Lỗ Khắc cũng không
biết rơi xuống đất từ bao giờ.
Bao trùm toàn bộ đấu trường là bầu không khí tĩnh lặng tới đáng sợ,
tất cả mọi người đều bị tình cảnh trước mắt dọa tới ngây người.
Thật lâu, thật lâu sau, khán giả trên khán đài cuối cùng cũng khôi
phục thần trí, lập tức, tiếng rít gào, mắng mỏ cùng hoan hô, tất cả đều
hòa cùng một chỗ.
“Không thể đỡ được! Bọn làm bừa! Trả tiền đây, lão tử không đánh cuộc nữa!”
” *** thú nhân, *** Liêu Trư…Ba trăm kim tệ của ta! Fuck! Lúc nãy ta
đã nói là mấy tên tù phạm này tuyệt đối có thể lật ngược bàn thắng mà,
vậy mà các ngươi cứ ngăn cơ!”
“Kháng nghị, trả tiền lại đây…Rõ ràng là ăn gian, là muốn lừa tiền của chúng ta đây mà!”
“Cố lên, cố lên!”
Hiển nhiên tiếng chửi bới bị đại bộ phận tiếng hoan hô át đi, điều
này chứng tỏ đã có rất nhiều người ở đây đánh cược cho bọn người Diệp
Tường, thực ra, thú nhân-tù phạm cũng đã từng thắng nhiều lần, bởi vậy
không có gì lạ khi có nhiều người đánh cuộc cho phe tù phạm đến vậy.
Nhưng, trận thắng bất ngờ này vẫn làm bọn họ kinh hỉ không thôi.
Nhưng có người vui cũng có người buồn, điển hình là tên đang đứng ở
chỗ thông đạo dẫn tới nhà tù kia: bạch hùng A Mã Tát Mãn Tế. Lúc này sắc mặt hắn trông hết sức khó coi.
“Điện hạ, chúng ta không thể để cho bọn họ thắng được! Trong trận
cá cược vừa rồi chúng ta đã chi ra tận 30 vạn kim, chỉ cần đem mấy tên
nhân loại đáng chết kia xử lý, thì chúng ta sẽ lập tức có quân phí …”
Đạt Merck cũng vô cùng phẫn nộ, mắng: “Nhân loại đáng chết, tại sao trên người bọn họ lại có thể giấu nhiều quyển trục ma pháp như vậy! Mở cửa ra!” Nói xong, hắn lạnh lùng đẩy tên thú nhân bên cạnh ra.
Hóa ra trận giác đấu này là do A Mã cùng Đạt Merck hao tổn tâm sức bố trí ra nhằm kiếm thêm quân phí, và hiển nhiên là Liêu Cách cũng không
hề hay biết.
Cạch!
Một cửa lồng giam khác của đấu trường chậm rãi bị kéo ra, cái cửa này là do Đạt Merck phẫn nộ mở ra, tất nhiên, mục đích của hắn rõ ràng là
muốn đưa bọn người Diệp Tường vào chỗ chết.
Sau khi cửa được mở ra, từ trong lồng giam cũng chưa xuất hiện thêm
bất kì một đầu ma thú nào nữa, tất cả mọi người lại yên tĩnh trở lại,
rất nhiều, rất nhiều người đều cho rằng chủ trì sẽ tăng thêm số lượng
Liêu Trư.
Pằng! Một khối thịt heo tán lạc trước cửa lồng giam lập tức bị kéo
vào, sau đó là thanh âm cắn xé vang lên không ngừng, nhưng vì lồng giam
quá tối nên không một ai thấy rõ rút cục là trong lồng giam kia đang
giam giữ thứ gì!
Đúng lúc này!
“Ngao!” Một tiếng sói tru vang lên từ bên trong lồng giam.
Nhưng tại sao giữa ban ngày lại có tiếng sói tru? Điều này thật không
bình thường. Trong đám khán giả có mấy người bắt đầu đoán xem xem đó là
thứ gì và dường như đã có người đã đoán ra.
Đột nhiên, mấy đạo thân ảnh từ trong lồng giam chạy vội ra. Mười!
Không! Là ba mươi, thậm chí còn nhiều hơn số đó nữa…tất cả đều là Sói.
Chúng đều từ trong lồng giam này chạy vội ra, từng đạo thân ảnh đều
nhanh chóng tìm kiếm qua lại những mảnh thịt người hoặc là thịt Liêu Trư vương vãi sót lại trên mặt đất.
“Màu xanh…Là lam nhãn Tật Phong Lang (là loại sói có tốc độ nhanh như gió và lông màu xanh cùng đôi mắt màu xanh)! Trời ạ! A, trận này nhất định ta sẽ thắng!” Một tên khán giả bỗng nhiên cười như điên như dại, tự tin tràn đầy
tuyên bố. Một số ít người cược cho ma thú thắng khác cũng tự tin khoa
trương không kém. Tuy vậy, đại bộ phận khán giả cược cho bọn người Diệp
Tường vẫn tin tưởng vững chắc là bọn họ sẽ thắng, vì vậy bọn họ cũng ra
sức động viên, tung hô rầm trời. Trận đấu giữa nhân-thú này quả là vô
cùng đặc sắc!
Mấy con sói xanh, mắt xanh kia di động giống như gió, tốc độ của
chúng nhanh vô cùng có thể sánh với phép thuấn gian của pháp sư nhân
loại. Diệp Tường cũng vô cùng bất ngờ, bởi vì trong dự liệu của hắn, thứ xuất hiện hẳn là đám sói xám mà đám thú binh kia cưỡi cơ nhưng không
ngờ là bọn này. Hiển nhiên, nếu so sánh thì đám kia không thể so với đám sói lam nhãn Tật Phong Lang này được bởi vì sói xanh so với sói xám
không chỉ cao hơn một giai đâu mà là vài giai(cấp độ)!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT