Khuya hôm nay, mí mắt Liêu Cách giật giật không ngừng, trong nội tâm cũng ẩn ẩn chút bất an, ngay cả ánh nến trong trướng bồng cũng bập bùng, múa lượn không ngớt, run run giống như đang khiêu vũ…Ánh sáng yếu ớt trong trướng càng lúc càng lay động bất định, tựa như đang báo trước điều gì đó.

Buông tay khỏi cuốn sách da dê, khẽ thở dài một cái như muốn giảm bớt sự bực bội, đè nén đã bị áp sâu dưới đáy lòng lâu nay, Liêu Cách hơi nghiêng đầu, lông mày nhíu nhíu lại không biết đang suy nghĩ điều gì. “Rầm!” Vải mành lập tức bị vén lên, Tát Mãn A Mã thuộc tộc Bạch Hùng hùng hổ tiến vào, sắc mặt tái mét, cộng thêm chút bối rối vội vàng tiến hành báo cáo.“Đại vu sư, không tốt rồi!”

Lông mày Liêu Cách lập tức nhảy lên, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tộc Côn Tháp Đầu Ngưu bị người…” A Mã có chút lúng túng, khó có thể mở miệng nói rõ.

Liêu Cách vừa nghe thấy như vậy, lập tức đứng ngồi không yên, mông như bị lửa đốt, nhấp nha nhấp nhổm, sắc mặt hơi đổi, đồng tử đột nhiên co rút nhanh, sát khí lập tức trỗi dậy.Điều này làm cho Bạch Hùng Tát Mãn đứng ở phía trước không khỏi rùng mình một cái.

“Đi xem!” Liêu Cách vừa nói, vừa từ trong tay áo lấy ra một quyển trục , A Mã thấy vậy lập tức tiến lên phía trước, Liêu Cách nhanh chóng đem quyển trục ném lên mặt đất, quyển trục tự động mở bật ra, ánh sáng bạch sắc từ quyển trục phát ra, bao phủ lấy hai người…kế tiếp ánh sáng bạch sắc tự động vẽ nên một trận đồ, trận đồ dần dần hình thành, ngay sau đó không gian bắt đầu bị bẻ cong, trở nên vặn vẹo.

Hào quang của Lục Mang Tinh Trận (trận pháp có hình sao sáu cánh) dưới chân đột nhiên sáng lên, xoạt một tiếng, hai người lập tức biến mất không thấy tung tích, trong doanh trướng chỉ còn lưu lại khí lưu đang cuốn bay quyển da dê mà vừa rồi Liêu Cách đặt ở trên mặt bàn, còn ngọn nến đang chập chờn bất định kia cũng lập tức bị trận gió này xoắn diệt. Cả trướng bồng vừa nãy còn sáng bừng là thế mà lúc này bỗng nhiên lại tĩnh mịch, tối sầm một cách quỉ dị. Nếu ai yếu tim mà chứng kiến cảnh này chắc là đi gặp Diêm Vương luôn quá!

Mà giờ khắc này, bọn người Diệp Tường cũng đã an toàn trên đường trở lại cứ điểm Hồng Lưu. Trên mặt Diệp Tường lúc này vô cùng bình tĩnh, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi! Trong nội tâm hắn đang nghĩ gì? Chỉ một câu: mừng như điên mới có thể miễn cưỡng diễn đạt hết tâm trạng lúc này của hắn. Phải biết rằng, vừa rồi hắn đã lấy được những năm nghìn mẫu máu của tộc Ngưu Đầu Nhân, loại bỏ huyết thanh, sau đó tiếp tục loại bỏ những mẫu không phù hợp, không khỏe mạnh, không đạt tiêu chuẩn đi, hắn vẫn còn hơn ba nghìn mẫu gien của Ngưu Đầu Nhân để sử dụng, không, hẳn phải gọi là ‘gien cuồng bạo ma hóa’ mới đúng. Có chúng, Diệp Tường hắn có thể tạo ra được cả một đội chiến sĩ cuồng thú, trực tiếp tăng cấp võ sĩ lên vài cấp ấy chứ, điều này có nghĩa là gì? Diệp Tường mới chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy toàn thân hưng phấn không thôi.

Ô Ô ở bên cạnh đã ghé vào trong ngực Diệp Tường ngủ say, khuôn mặt phấn nộn đáng yêu cùng tư thế ngủ hiện tại khiến cho cô nhóc có thêm vài phần nhu thuận, Diệp Tường mỉm cười khẽ vỗ vỗ lưng cho cô nhóc. Hắn còn nhớ rõ, khi còn bé, hắn cũng rất thích được mẹ vỗ lưng cho, sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ, cảm giác kia, thực hoài niệm… Chỉ tiếc hôm nay… Giờ không biết đã cách bao nhiêu thời không rồi.

Diệp Tường cùng bọn người Đạt Cổ, Ô Ô ngồi cùng trên một chiếc xe ngựa, mà Lôi Khắc Tư còn có Javier, Diane Lâm, Độc Phàm thì ngồi trên một chiếc xe ngựa khác.



Trái ngược với bên xe ngựa của Diệp Tường, xe ngựa chở nhóm người Diane Lâm cũng rất yên tĩnh nhưng lại không phải là yên tĩnh thoải mái mà là tương đối cứng ngắc, u ám. Diane Lâm luôn u sầu, lo lắng khiến cho mấy người trong xe cũng không thể nào có sắc mặt tốt cho được. “Diane Lâm, đừng quá lo lắng, phụ thân nàng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

Lôi Khắc Tư vỗ vỗ bả vai Diane Lâm an ủi, nhưng, chưa nói được mấy câu hắn đã bắt đầu ho khan,lúc đầu chỉ là ho nhẹ, sau đó càng ngày càng dữ dội. Ngẫm lại cũng không lạ, vừa lúc nãy hắn đã bị Cát Chiến đánh cho nội thương làm cho bụng của hắn hiện giờ nóng bỏng giống như bị đoàn lửa thiêu đốt dữ dội vậy.

“Lôi Khắc Tư ngươi không sao chứ?” Diane Lâm có chút lo lắng hỏi, mặc dù tính tình đối phương có chút thanh cao tự ngạo, nhưng dù sao hắn cũng đường đường là công tử của tả tướng đại nhân nắm giữ binh quyền của Tam Vung đế quốc, sư phó (thầy dạy) lại là thánh nguyệt long kỵ sĩ của Giáo Đình, tuổi còn trẻ nhưng đã có một thân vũ kỹ đạt tới doanh nguyệt chi cảnh, ở trong đế quốc cũng được coi là người thiên phú cực cao, bởi vậy nên hơi kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng là, đêm nay thực lực của Cát Chiến xác thực làm cho hắn có chút mất mặt, chán nản, tâm tình uể oải như vậy mà hắn vẫn cố gắng an ủi mình, điều này khiến cho Diane Lâm cảm thấy hơi cảm động.

Lôi Khắc Tư hơi lắc đầu, đưa tay ra hiệu, tỏ vẻ cũng không có gì đáng lo ngại, giả bộ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của nữ nhân không phải là tác phong của hắn.

“Phụ thân của nàng là người đứng đầu dòng họ lâu đời của đế quốc, sinh ý của gia tộc Tử La Lan (Violet) chủ yếu là ở lãnh thổ Bắc Bái Nhân nhưng gia tộc nàng nổi danh đã nhiều năm, chắc cũng không thiếu bộ lạc ở Bắc Cương này biết tới hoặc ít nhất là cũng từng nghe nói tới, hơn nữa, tên… Declan không phải đã nói rồi sao, hiện tại thú cương đã thành hai phái, thực lực ngang nhau, tùy thời có thể đánh nhau bất cứ lúc nào, đối với nguồn cung cấp dược phẩm, vũ khí, lương thảo do gia tộc nhà nàng nắm giữ, bọn họ chắc hẳn là muốn mua với giá thấp thôi, dù sao thì, chiến tranh cũng đồng nghĩa với việc đốt tiền mà…Bởi vậy, chắc chúng không dám làm gì bá phụ đâu.” Lôi Khắc Tư nói năng lưu loát phân tích tình hình cho Diane Lâm nghe, điều này khiến cho Diane Lâm có chút kinh ngạc, vị công tử kị sĩ này bình thường lạnh lùng, kiệm lời là vậy, vậy mà hôm nay nói năng lưu loát đầy thuyết phục. Có vẻ như hắn cũng không phải chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu như trong tưởng tượng.

“Uhm!” Diane Lâm khẽ gật đầu, tâm tình uể oải cũng dễ chịu hơn chút, kể ra thì Lôi Khắc Tư phân tích cũng rất có lý, nhưng không biết vì sao mà đột nhiên trong đầu Diane Lâm lại hiện lên khuôn mặt cười xấu xa, khi thì trầm ổn lão luyện, khi thì lưu manh của Declan. Nếu như bị Lôi Khắc Tư biết ý trung nhân mà mình vừa mới dốc hết tâm sức an ủi kia giờ đang nhớ tới nam nhân khác, phỏng chừng chàng kỵ sĩ này sẽ uất tới mức rút kiếm mà tự sát mất.

Mà Độc Phàm cùng Javier đang ở một bên ngủ ngon lành, hơn nữa còn ngáy rất to, rất….giả. Nếu để ý một chút là có thể dễ dàng nhận ra hai gã này thực chất đang giả vờ ngủ bởi vì mí mắt các gã đang khẽ hí ra, tạo thành một khe hở nhỏ nhìn lén về phía hai người ở đối diện.

” Tiểu thư Diane Lâm bị Lôi Khắc Tư dụ dỗ kìa… Sau khi trở về có nên nói cho đại nhân biết để đề phòng tình địch không? Cô nam quả nữ ở chung giống như củi khô gặp lửa, nếu không đề phòng thì phỏng chừng không sớm thì muộn đại nhân sẽ có một cái nón xanh rất đẹp để đội đấy…” Javier Mập nghiêng người giả bộ ngủ, híp mắt, nhỏ giọng nói thầm với Độc Phàm ở bên cạnh.

Mà Độc Phàm lại tỏ ra rất là khinh thường, nhỏ giọng đáp lại: “Cắt,không chừng đại nhân đã sớm đem Diane Lâm ăn sạch sành sanh rồi ấy chứ, nếu Lôi Khắc Tư thành công thì cũng chỉ là lấy một người đàn bà dâm đãng về nhà mà thôi …”

“Khụ! Khụ. Hai người các ngươi đang nói gì đấy?” Hiển nhiên là Diane Lâm đã nghe thấy những điều mà hai tên cặn bã đối diện đang thì thầm với nhau, tuy rằng không nghe rõ lắm nhưng phỏng chừng đó cũng không phải là ‘lời hay ý đẹp’ gì cả, hai tên này cùng lưu manh Declan đều cùng một giuộc cả, chỉ một từ có thể nói rõ bản chất của chúng, đó là: dâm tiện!

“A, tiểu thư Diane Lâm, ta cùng Javier đang thảo luận xem trăng hôm nay là tròn hay khuyết ý mà, chúng ta sợ quấy rầy đến các ngươi, cho nên không dám lớn tiếng…” Độc Phàm cười hí mắt nói, đồng thời khẽ nhéo đùi Javier một cái ra hiệu.



“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cái gì cũng không thấy, thật sự là cái gì cũng không thấy, các ngươi cứ tự nhiên tiếp tục…” Mập mạp bị nhéo đau, giật mình một cái, sau đó lập tức cố nhếch cái mép đầy thịt lên cười phụ họa.

“…” Đối với hai người này, Diane Lâm chỉ có thể đầu hàng, bất lực, không còn gì để nói cả.

Mà lúc này, hắc long Ba Nhĩ Bác đang bay ở giữa không trung, vô cùng hưng phấn, hưng phấn giống như ăn phải thuốc kích thích vậy. Bằng chứng là nó vừa bay vừa dùng cái giọng khàn khàn, ngay cả tiếng còn chưa rõ kia của nó hừ hừ hát tiểu khúc:

“Nghe ta hát đi, hát tiểu khúc ‘’18 sờ ‘’ í a… Đưa tay sờ sờ tỷ tỷ í í a a phía trước , thật no đủ í a í a …” Nạp Khắc ngồi ở trên lưng Ba Nhĩ Bác suýt nữa ngã, con rồng này… Từ khi nào mà nó trở nên lưu manh như vậy rồi? Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc nó mới từ Long đảo tới rất thuần khiết cơ mà.

Này này, Ba Nhĩ, Tiểu khúc “18 sờ” này là ngươi học ở đâu vậy?” Nạp Khắc hết sức tò mò, rốt cuộc là tên trời đánh nào đem bạn nhỏ hắc long thuần khiết của bọn ta “nhuốm bẩn” vậy?

Đang phẫn uất là vậy nhưng khi nghe Ba Nhĩ Bác trả lời, Nạp Khắc cảm thấy không thể tức giận nữa vì như thế không đủ, chỉ có trực tiếp hôn mê luôn mới có thể tỏ rõ tâm trạng của hắn lúc này.

A, là do lão bản hát, có một hôm lúc trời tối ta thấy hắn vừa tắm rửa vừa hát bài này, cảm thấy hay hay nên ta học vài câu, nhưng là, ta không hiểu ca từ của bài này cho lắm, từ “thật là no đủ’’ kia là chỉ cái gì? Hử, Nạp Khắc, sao ngươi lại hôn mê vậy?”

“…”

Quả nhiên! Đúng là chỉ có loại người siêu cấp đê tiện như Diệp Tường mới sáng tác ra được tiểu khúc ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play