Một ngày lại trôi qua, ngày đầu tiên huấn luyện người mới này khiến cho một số người có chút ăn không tiêu nhưng đối với Đạt Cổ mà nói, tuyệt đối chỉ là một bữa ăn sang nhẹ nhàng.

Tới chiều muộn, Đạt Cổ nhanh chóng chạy về nhà, dù sao mẹ của hắn còn đang ở trong nhà chờ đợi hắn trở về nấu thuốc, nấu cơm nha.

Nhưng là, khi hắn vừa mới đi đến cửa, tiếp theo đã nghe tiếng mẫu thân đột nhiên hô to: “Đạt Cổ, chạy mau! Nhanh!”

Đạt Cổ còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, tiếp theo một đám bột phấn màu trắng lập tức hướng về phía mặt Đạt Cổ bay tới, làm mắt của Đạt Cổ lập tức nhìn không rõ, chỉ là cảm giác được bốn phía có mười mấy tiếng bước chân, trong đó có một thanh âm làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc.

-”Tung lưới!” Người nọ đúng là gã đầu lĩnh của nhóm lưu manh hôm qua đã bị Đạt Cổ đánh cho phải chạy trốn chui trốn nhủi vào trong cánh đồng hoang.

Dứt lời, lập tức một cái lưới lớn từ không trung rơi xuống bao quanh Đạt Cổ, lập tức Đạt Cổ bị cái lưới đó bao quanh trói lại, sau đó là đám lưu manh kia xông tới bao vây ở xung quanh.

-” Đánh cho ta!” Gã đầu lĩnh của đám lưu manh ra lệnh, lập tức bảy tám tên chộp lấy thiết côn, toàn bộ xông tới, Đạt Cổ mới đầu còn hơi chút có thể chống đỡ, nhưng mắt không thể nhìn thấy gì cả, tiếp đó hắn còn bị đánh một cái rất nặng vào đầu, sau đó liền ngất đi, mà trước khi hôn mê hắn nghe được tiếng mẫu thân liều mạng thét gào, tiếp theo cái gì cũng không biết …

-“Mẹ nó, tên hỗn đản này thật đúng là khó giải quyết!” Gã đầu lĩnh của nhóm lưu manh đối với Đạt Cổ nằm trên mặt đất nhổ một ngụm nước miếng, tiếp theo chỉ chỉ vào mẫu thân của Đạt Cổ phân phó, “Mang về, cùng lão đại báo cáo,bà ta cũng mang về cho ta! Xem bọn hắn tại đế đô còn ai dám đụng đến người của Hắc Thiên Sát chúng ta?”

Một màn này phụ cận hàng xóm xung quanh tự nhiên là nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng đều biết Hắc Thiên Sát là ai, tự nhiên không ai dám tiến lên ngăn cản, người nghèo không nghĩ tự dẫn đến phiền toái cho chính mình, càng sẽ không có người đi giúp đỡ một người mà bản thân hoàn toàn không biết người đó là ai, có lẽ, thú nhân (người nửa người nửa thú) này chỉ có thể tự nhận là xui xẻo tột cùng, có không ít những người đứng xem quanh đó đều lắc đầu lặng yên cảm thán.

Mà ngày hôm sau, tại phủ tử tước Declan, thời điểm Nạp Khắc điểm danh, hiển nhiên không thấy Đạt Cổ tới, khi Nạp Khắc hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra, có một người ở gần chỗ Đạt Cổ ở đã cùng Nạp Khắc nói: Đạt Cổ bị hắc bang bắt cóc .

Mà Nạp Khắc nghe vậy, liền vội vã chạy đi tìm lão bản của mình báo cáo.



-”Cái gì! bang hội Hắc Thiên Sát?” Diệp Tường nghe xong Nạp Khắc nói xong, lập tức cũng kinh ngạc , trong miệng càng mắng: –”Mẹ nó , ngay cả ở dị giới này cũng có hắc bang nữa…”

-”Lão bản, làm sao bây giờ? Bọn họ là hắc bang lớn nhất ở đế đô này, cái phiền toái phải làm sao? Hay là…” Nạp Khắc tựa hồ cũng minh bạch nguyên tắc quý tộc đều không muốn gây chuyện, đối với một tên còn chưa phải là hạ nhân trong phủ, hẳn là có thể mặc kệ, không cần quan tâm tới.

-”Hắn dám động tới người của ta?” Diệp Tường nhìn chằm chằm vào Nạp Khắc hỏi.

Nạp Khắc nhìn lão bản trẻ tuổi này, có một loại cảm giác mà hắn không thể trả lời gì đó làm cho hắn thấy bối rối: “Vâng!”

-”Được! Được! Rất được!” Diệp Tường cười lạnh nói, “Hừ, HắcThiên Sát phải không? Rất tốt, rất cường đại…”

Rất nhanh, Nạp Khắc đem tất cả nam đinh trong phủ tử tước phủ đều triệu tập tới, tổng cộng có năm mươi người, Nạp Khắc đem phát cho mỗi người một cây gậy, tất cả mọi người không khỏi nghi hoặc không thôi, lão bản của mình rốt cuộc có dụng ý gì đây?

-”Các huynh đệ, hôm nay triệu tập các ngươi tới, là bởi vì chúng ta có một vị huynh đệ bị người của Hắc Thiên Sát bắt cóc , ta, Declan tử tước cho tới bây giờ chưa sợ qua bất luận kẻ nào, hơn nữa các ngươi đều là công nhân viên của ta, ta là lão bản của các ngươi, không có trải qua sự cho phép của ta, nếu dám động người của ta, ta tuyệt đối không cho phép, quyết không để yên!” Diệp Tường nói xong, nhìn một đám người phía dưới giữ im lặng, “Nếu đổi lại là các ngươi, bất kỳ một người nào trong các ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy, ta sẽ không cho phép người khác tùy tiện dám đụng đến công nhân viên của ta! Công nhân viên của ta! Các ngươi nguyện ý để cho người khác động tới huynh đệ của các ngươi sao?” Diệp Tường lớn tiếng quát hỏi.

-”Không thể!” Phía dưới truyền đến câu trả lời vang dội, sắc mặt mỗi người đều thể hiện sự xúc động, một bộ dạng tràn ngập sự phẫn nộ.

-”Rất tốt, đợi tí nữa các ngươi đi cùng ta, đi với ta cùng bang hội Hắc Thiên Sát đòi người, không để cho chúng giữ người của chúng ta! Nếu xảy ra chuyện gì ta đều giúp các ngươi chống đỡ!” Diệp Tường cười lạnh, lại cho đám người phía dưới một liều thuốc trợ tim, làm đám người phía dưới càng giơ cao lên gậy gộc hô to vang dội.

Mà một màn này làm cho Tây Na ở trong phòng thí nghiệm đều để vào trong mắt, không khỏi mỉm cười tự nói câu: “Thật sự là nam nhân kỳ quái, bất quá, nam nhân như vậy mới thú vị!” Nghiền ngẫm nói xong, nàng lại tiếp tục trở về làm thí nghiệm, hiển nhiên là không hề quan tâm tới việc này.



Mà ở bên ngoài tập hợp một đám người hung hung dũng dũng đầy khí thế xuất phát, mà Diệp Tường cũng lập tức cưỡi ngựa xuất phát, ngay cả con lừa bốn chân cũng đi theo tham gia náo nhiệt cùng Diệp Tường, những ngày này, con lừa đều chơi cùng Ô Ô rất vất vả, khó có thể tìm được cơ hội lười biếng, đương nhiên nó muốn gom góp làm vũng nước đục này đục thêm, đã loạn càng thêm loạn.

Đội ngũ hơn năm mươi người đi trên đường, dẫn đầu là người quen đường ở gần đó, do ủng hộ Diệp Tường trừng trị bọn hắc bang mà tình nguyện giúp đỡ.

Tổng bộ Hắc Thiên Sát tại thành nam của đế đô là một khu lớn tập hợp toàn dân nghèo,ở tại một tòa nhà lớn, cửa ra vào của cái phố kia, tất cả đều là nhuốm đượm một màu sắc lưu manh, khi bọn hắn trông thấy một đội đao côn chỉnh tề, khí thế mãnh liệt đi đến đầu phố, liền vội vội vàng vàng chạy vào trong tòa nhà lớn cùng lão đại của mình hồi báo.

Mà Diệp Tường phất phất tay, ý bảo cả đội dừng lại ở phía sau lưng, nhỏ giọng cùng Nạp Khắc bên cạnh nói: “Đợi tí nữa, khi thấy ta ra hiệu thì hành động!”

Nạp Khắc gật gật đầu, đối phó với một đám lưu manh, hắn vẫn là có thừa lòng tin.

Rất nhanh, từ trong tòa nhà lớn có khoảng hai ba mươi tên chạy ra, trong tay cũng mang theo côn gỗ, gậy gộc, mà nổi bật nhất là khi một cái bưu hãn nam tử tên Đao Ba chỉ còn có một con mắt đi ra, phỏng chừng hắn chính là lão đại của Hắc Thiên Sát.

-”Các hạ là người nào?” Tên nam tử tên Đao Ba kia lên tiếng hỏi.

-”Hừ! Nghe cho rõ ràng, ta là người đứng đầu phủ Declan tử tước!” Diệp Tường cười lạnh ứng lại một câu.

-” Người của phủ Declan tử tước ?” Đầu bóng lưỡng Đao Ba hiển nhiên có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới đối phương lại là quý tộc, bất quá, rất nhanh hắn lại cười , trong giới quý tộc thường có mấy tên loai choai, đều ồn ào như vậy, mang theo một đống cấp dưới đi gây chuyện, khi chính thức thấy chính hắn, còn không phải là bị đánh một trận rồi mới ngoan ngoãn nộp tiền ra sao, xem ra người này lại là tới đưa tiền.

-”Không biết các hạ có chuyện gì? Có biết nơi này là ta địa bàn của lão hổ ta?” Đầu bóng lưỡng Đao Ba rất ương ngạnh báo ra ngoại hiệu của mình, hiển nhiên là tại đế đô chính là vang dội vô cùng, cam đoan là dọa cho không ít đại thiếu gia của các quý tộc sợ tới đái ra quần.

-”A, nguyên lai là thiết lão hổ các hạ a…” Diệp Tường ra vẻ một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo hắn nói ra một câu làm tất cả mọi người rung động thật sự!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play