Rạng sáng, sắc trời vẫn còn chưa nhìn rõ được ánh mặt trời nào, cửa chính của hữu tướng phủ đã bị ù ù đập đập cùng hàng loạt những tiếng la vang dội, cửa vừa mới mở thì tử tước Declan đã xông ngay vào,hạ nhân cũng chẳng biết kêu than gì, chỉ nói được duy nhất một câu là lão gia hữu tướng Mạc Khắc đại nhân còn chưa tỉnh giấc.

Mà Diệp Tường hoàn toàn chẳng có để ý gì đến lời nói của bọn tiểu hồ li này, chạy thẳng tới gian phòng của lão cáo già Mạc Khắc, nhoáng cái bọn hạ nhân đã chẳng thấy thân ảnh Diệp Tường đâu .

Lúc này , cái lão cáo già Ni Mặc Khắc này bị giật mình lăn từ trên gường xuống ngay dưới mặt đất, nhìn rõ con người trước mắt mình là Diệp Tường, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ vẻ sầu khổ.

-”Xin nhờ, đại thiếu gia của ta ơi, đừng nói với ta là ngươi muốn kéo ta xuống giường đi tản bộ đó, ta không có cái thói quen đó đâu, hãy để cho ta được ngủ tiếp đi…”Cáo già ngáp một cái, lại bò lên giường, tiếp theo sau đó là một hồi tiếng ngáy rền vang như là lợn chết vang lên.

Diệp Tường lập tức cầm ngay cái ấm trà trên bàn, cả một bình nước trà dội thẳng vào mặt lão cáo già đang ngáy o o kia.

-”A, trời mưa , thu y phục…” Cáo già sợ hãi nhảy dựng lên, lại nhìn đến cái ấm trà trên tay Diệp Tường, hiển nhiên có chút nổi giận.

-”Uy,tiểu tử thối,con mẹ nó, đừng có mà không biết xấu hổ, quấy rầy giấc ngủ của ta, ta sẽ lấy danh nghĩa của hữu tướng đế quốc phạt ngươi đi dọn nhà cầu một tháng liền đó.” Lão hữu tướng ít khi nói năng bạo mồm như vậy, trạng thái hiện giờ rất không bình thường, cũng vì lí do này mà không ít quan viên trong đế quốc đặt cho hắn danh xưng là hồ li mặt lạnh.

-“ Cáo già, mấy trăm vạn kim tệ ngươi vẫn còn tồn lại ở chỗ ta bị người ta khiêng đi mất rồi, ta xem ngươi còn ngủ được.” Diệp Tường không khỏi cười lạnh một tiếng rồi trở lại bàn.

Cáo già nghe xong lời này, so với bị giội cả thùng nước lạnh vào người còn tỉnh hẳn hơn.

-”Thật sự?” Cáo già sống chết lo lắng cho tiền của hắn. “Không thật sự a?” Hắn giả bộ không tin đó là sự thật.



-“ Ta đã khi nào lừa gạt người?“ Diệp Tường ung dung hỏi ngược lại, mặt mũi than nhiên như là tiền bị mất không phải là tiền của hắn vậy, bị trộm tiền không phải là nhà hắn vậy,mà Ni Mạc Khắc người được hưởng trăm vạn kim tệ này, trước lễ bái chia hoa hồng nhưng lại chưa lịp khiêng về nhà,tự nhiên lại trở thành lương thảo cho người khác rồi.

-”Oa, ô ô… Tiền của ta a,ta không sống nữa,thối tiểu tử tìm cho ta khối đấu hũ , để ta đập đầu vào…!” Nứơc mắt của cáo già tung hoành khắp mọi chỗ. “Nói cho ta biết, là cái tên hỗn đản nào trộm tiền? Ta muốn đập cả nhà hắn, nam thì cắt đị JJ( tiểu đệ đệ), nữ thì bán….”





Hôm nay Tam Vung Ngũ Thế vào triều sớm tâm tình phi thường tốt, nói như thế nào đây? Ngày hôm qua đứa nhỏ Declan này lại đưa cho mình một con thằn lằn ba đầu hóa đá, nghe nói vật kia chính là những thứ thừa thãi của địa vực , trong tiệm sủng vật thì được niên yết với 30 vạn nhất điều,thứ này có cảm giác rất tốt, hơn nữa trong tay Tam Vung hoàng đế thì nhu thuận như một con chó nhỏ, lại còn còn có song đầu khuyển này, vô cùng đáng yêu , luôn chạy vòng vòng quanh chân chủ. Nhưng là, người trẻ tuổi Declan này khó có khi bái kiến mình, thế nhưng lại nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo khiếu nại,vì thế sau khi xử lý những chuyện trọng đại khác xong , Diệp Tường liền được Tam Vung Ngũ Thế gọi vào trong đại sảnh.

-”Tham kiến bệ hạ!” Diệp Tường lễ nghi càng ngày càng thành thục rồi,điều này không khỏi làm cho các vị đại thần trong sảnh lúc đó thỏa mãn mà gật đầu, không ít đại thần đều tán thưởng Declan tử tước này là người có gia phong phi thường, đại thần nào mà trong nhà lại không những con sủng vật ngoan ngoãn chứ, hơn nữa đều là đồ được tặng, tự nhiên mọi người đối với người trẻ tuổi Declan càng tăng hảo cảm thêm bội phần.

-”Declan tử tước, ái khanh có chuyện gì muốn khiếu nại a?” Tam Vung Ngũ Thế sắc mặt nghiêm túc, chú ý lắng nghe xem người trẻ tuổi này khiếu nại chuyện gì.

-”Bẩm bệ hạ, trong nhà tại hạ ngay đêm hôm qua bị kẻ lạ đột nhập, bị trộm một trăm vạn kim tệ!” Lời Diệp Tường vừa nói ra, các vị đại thần xung quanh đã bắt đầu xôn xao cả lên,mà một bên thì ngay cả tả tướng Lôi Áo công tước lông mày cũng nhảy dựng lên, tiếp theo hào hứng nhìn xem người trẻ tuổi này định ca bài gì nào.

“Hả, cái này, Declan khanh, các ngươi gần nhất đã ngoan ngoãn đi nộp thuế chưa vậy?” Lão hoàng đế nghe xong việc tiền bị trộm cũng không khỏi hiềm nghi lo lắng xem tử tước Declan có vì món lợi kếch xù vừa rồi mà trốn lậu thuế.

-”Bệ hạ, tại hạ ngày hôm trước mới đến thương bộ giao năm mươi vạn kim tệ thương thuế a!” Diệp Tường oan uổng tiếp tục giải thích, trong nội tâm thì thầm chửi bậy cái lão hàng đế này sắp thành tinh hay sao vậy, còn may là chính mình đã đút một bả bạc cho đại thần thương bộ kia rồi nên thuế mới này không có trướng, nếu lão hoàng đế có ý điều tra vụ này thì đảm bảo rằng năm mươi vạn mà không chuyển thành năm trăm vạn kim tệ mới lạ.

-”Phu Lợi Đặc, còn có việc này?” Tam Vung Ngũ Thế tức giận thét hỏi đại thần trong đại sảnh, lập tức một người trung niên mập mạp bước ra, cúi đầu đáp: “Thật có việc này!”



-”Ân!” Ba Vung Ngũ Thế tín nhiệm gật đầu, thật ra mọi chuyện hắn điều biết do đã có một hệ thống tình báo, thế nên vụ việc ngày hôm qua trong đêm hắn đã nhìn thấy rồi, chỉ là trong lúc này hắn muốn thoáng kiểm tra các quan viên xem họ có công tư lẫn lộn làm rối kỉ cương không, lão hoàng đế này đúng là kẻ thủ đoạn.

Lúc này, hữu tướng Ni Mạc Khắc mới đứng dậy.

-”Bệ hạ, không thể để cho tên trộm thoát được, không thể để cho lũ trộm cắp hoành hành không có thiên pháp như thế được . tiểu thì trộm châm, đại thì trộm kim! Nhất định phải tìm ra thủ phạm vụ này!” Ni Mặc Khắc việc nhỏ sinh lớn, bình thường thì cho dù các quan đại thần có bị mất đi đứa con nhỏ của mình hắn cũng chẳng đếm xỉa, vậy mà tại sao như thế nào mà lại quan tâm đến các vụ trộm tiền đêm lần này?

Tam Vung Ngũ Thế cũng một chút cũng không thể đoán ra dụng ý của cáo già Ni Mạc Khắc này.

-“ Bệ hạ, việc này khiến cho thần an bài a.” Lôi Áo vui vẻ đứng ra đội ngũ chờ lệnh nói.

Tam Vung Ngũ Thế cũng kinh ngạc nhìn xem tả tướng lại im lặng không giống như ngày thường, hôm nay cả hai người cùng làm thịt hay sao mà ăn ý vậy? Bình thường vì một chuyện nhỏ thôi cũng đã tranh cãi đến đầu rơi máu chảy, thổ phạt hoành phi mới chịu nhả ra, hôm nay lại cùng ca bài Song Hoành đến đây, quái, rất quái lạ.

Kỳ quái về kỳ quái,khó mà có thể trông thấy hai vị văn võ lại cùng nhau ăn ý như vậy, tự nhiên Tam Vung Ngũ Thế phất tay, đồng ý giao cái vụ án tặc tử này cho Lôi Áo thanh tra.

Mà trên đường trở về, Diệp Tường cùng Ni Mạc Khắc đều rất nghi hoặc.

-“ Cái tên Lôi Áo này sẽ không lại làm gì đùa giỡn đấy chứ nhỉ? Nhất định là cáo cho gà chúc tết !“ Cùng là cáo già như nhau ,tự nhiên lão sẽ cảm thấy Lôi Áo đột nhiên muốn hỗ trợ có rất nhiều nghi vấn.

-“ Phải, hắn làm không xong những gì mà hắn đã nó thì ta sẽ đến chỗ lão hoàng đế già cáo trạng.” Diệp Tường mệt mỏi, hắn chính là muốn lão hoàng đế coi trọng vấn đề trị an ở Đế Đô này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play