Edit&Beta: Xám

[ Mặc dù tớ biết cậu đã có bạn gái, tớ vẫn nhịn không được muốn nói ra cảm xúc của tớ dành cho cậu. ]

Đối với tôi mà nói đây là khiêu khích trắng trợn.

Dù biết rõ Lục Hi đã có tôi, nhưng vẫn cố tình viết thư tình. Đối với Lục Hi, đây chính là một lời nguyền rủa —— nguyền rủa chúng tôi một ngày nào đó sẽ chia tay.

Nếu cảm thấy bản thân về sau sẽ không có cơ hội, thì cần gì làm mấy chuyện vô vọng? —— Logic của Lục Hi rất đơn giản và thô bạo.

"Lục Hi, không sao đâu, mặc kệ cô ta." Tôi nhỏ giọng trấn an, siết chặt bàn tay cậu lại.

"Tớ muốn cô ta phải hối hận khi viết cái thứ này." Lục Hi nhẹ nhàng nói, lông mi khép hờ.

"......Không được làm chuyện gì quá đáng."

Muốn Lục Hi không làm gì hiển nhiên là chuyện không có khả năng, tôi chỉ có thể dặn dò một câu như vậy. Từ nhỏ đến lớn, tôi đều dặn đi dặn lại cậu ấy như vậy.

Lục Hi ủy khuất gật đầu: "Tớ biết, Tiểu Nhạc sẽ không vui."

"Ừm, cậu nói như vậy làm tớ rất vui." Tôi xoa tóc cậu.

Lục Hi giống như một cậu nhóc vừa được khen ngợi, vô cùng mãn nguyện cười rộ lên, dụi dụi lòng bàn tay của tôi.

Sau đó chúng tôi tiếp tục đọc —— đương nhiên phải đọc tiếp, phần đầu đã đọc rồi, phần sau mà không đọc sẽ khiến cho con người ta ruột gan cồn cào, với lại tôi còn chưa nhìn đến phần kí tên nữa.

[ Lần đầu tiên tớ chú ý đến cậu là khi mới bắt đầu học cấp 3. Màu tóc của cậu rất dễ thấy, lúc đấy tớ còn nghĩ cậu là con lai. Nói thế này đúng là không biết xấu hổ, nhưng tớ đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. ]

Tôi yên lặng quay đầu liếc nhìn Lục Hi, cậu rất lo lắng gẩy gẩy mái tóc chính mình: "Tiểu Nhạc......Tớ có nên nhuộm tóc đen không?"

"Không cần." Tôi gỡ tay cậu ra, sửa lại mái tóc đã bị cậu phá hỏng, "Để vậy rất đẹp, tớ thích bộ dạng cậu bây giờ. Người khác thích thì là chuyện của họ, không liên quan đến chúng ta."

"Thật sự không cần sao?" Lục Hi vẫn thật là thận trọng, "Nhưng tớ không muốn người khác thích tớ......"

"Trừ phi cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ......Thật sự không thể đi, không thể."

"Được, không đi."

[ Kể từ đó, tớ đã âm thầm theo dõi cậu, vì vậy tớ đã sớm biết cậu có bạn gái, hơn nữa mối quan hệ của hai người rất tốt. Tớ không muốn quấy rầy cậu, nhưng thích là cái cảm xúc khó lòng mà kiểm soát được. Mặc dù tớ đã cố giấu kín nó vào sâu trong trái tim, nhưng tớ càng ngày càng không chịu nổi. Chính vì vậy tớ mới nhịn không được viết lá thư này cho cậu, để cậu biết rằng có một người như tớ, vào thời điểm cậu không biết thích cậu thật lâu. ]

Lục Hi cười lạnh một tiếng: "Thật lâu? Mỗi học kì mà kêu lâu, thế thì vòng đời cô ta đúng ngắn."

Tôi vuốt lưng Lục Hi: "Hay chúng ta không đọc nữa? Cậu tức giận thành thế này rồi."

Tuy rất tò mò đối phương là ai, nhưng không thể không nói, bức thư này mỗi một chữ được viết ra đều có thể làm Lục Hi tức giận hơn.

Không cần thiết vì lòng hiếu kỳ của tôi mà làm cho Lục Hi thật sự không vui, chuyện gì cũng phải biết phân nặng nhẹ.

"Không sao cả." Lục Hi lắc đầu, giọng nói dịu dàng, "Cậu muốn đọc thì cứ đọc hết đi. Tớ không tức giận đâu, chỉ là cảm thấy......cái người viết đang tự cho mình là đúng thôi."

Vừa nói xong, Lục Hi đã lật mặt sau của bức thư —— có vẻ cậu ấy đã hạ quyết tâm tìm ra người đã viết bức thư.

[ Tớ thật sự rất thích cậu, cho nên tớ luôn tưởng tượng, nếu cậu không có bạn gái thì tốt biết bao, có lẽ chúng ta sẽ ở bên nhau......Thật xin lỗi, loại tưởng tượng này quả nhiên là không tốt lắm nhỉ? Tớ không có ý gì khác, chẳng qua là tớ thật sự không kiềm chế được những suy nghĩ ấy mà thôi. ]

"Lục Hi." Tôi cắn chặt răng, "Tớ rất không vui......"

Không có gì phải che giấu giả vờ là mình độ lượng cả, không vui là không vui, cái gì mà "Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết tớ thích cậu", Thánh mẫu mới tin!

"Tớ biết cậu đang rất tức giận, rất khó chịu." Lục Hi ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng điệu ôn nhu, cẩn thận từng li từng tí dỗ tôi, "Không buồn, không buồn nào."

Thật ra Lục Hi không hề biết cách an ủi người khác —— hay là nói, những khi an ủi tôi, cậu ấy luôn rất vụng về.

Nhưng được cậu ấy cẩn thận dỗ dành như vậy, tâm trạng của tôi quả thật đã yên ổn hơn nhiều.

Trong phòng học không có nhiều người lắm, tuy rằng Lục Hi ngồi ở hàng dưới, nhưng hành động thế này vẫn dễ làm người khác chú ý tới. Lúc này còn là giờ học của lớp học bổ túc, hiển nhiên bị không ít người nhìn, còn có mấy nam sinh đùa giỡn vài câu.

Tôi liếc nhìn mấy người gây ồn ào, nhưng lọt vào tầm tôi là ánh mắt của một nữ sinh.

Nên hình dung như thế nào nhỉ.

Cô ta dùng cái ánh mắt vừa thèm muốn vừa buồn bã nhìn chúng tôi, nghĩ kĩ thì, nhân vật nữ phụ trong mấy bộ phim tình cảm mỗi khi không đạt được gì đấy thì thường lộ ra biểu cảm như này.

Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ta có vẻ khá hoảng sợ, vội vàng cúi thấp đầu xuống, nhưng giây tiếp theo lại ngẩng đầu, sợ hãi nhìn tôi, thậm chí còn mỉm cười.

Giác quan thứ sáu không còn lờ mờ nữa, mà gần như sáng tỏ.

Cúi đầu đọc lướt qua lá thư lần nữa, đoạn cuối cùng là như thế này:

[ Nghiêm túc mà nói, tớ thực sự hâm mô bạn gái của cậu, cậu đối xử với cô ấy rất tốt. Nhưng tớ thì không muốn nhiều tới vậy, chỉ cần một ngày nào đó cậu kiếc nhìn tớ một cái, là tớ đã thỏa mãn rồi. Nếu có một ngày cậu thật sự cần tớ, tớ sẽ vĩnh viễn ở phía sau cậu. ]

Phía dưới đúng là có kí tên, tên nữ sinh rất dịu dàng, đáng yêu. Mấu chốt là lúc cô giáo điểm danh có đọc qua cái tên này, chính là nữ sinh có đôi mắt kia trả lời.

Sở dĩ nhớ rõ là vì lúc đó cô ta trả lời nói rất nhỏ, cô giáo đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đúng là trời xui đất khiến.

Tôi yên lặng gấp bức thư lại: "Lục Hi."

"Hửm?"

"Cậu đi đánh ghen cùng tớ không?" Tôi tự cảm thấy câu nói này thật vớ vẩn.

Lục Hi nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: "Được, muốn đánh như thế nào?"

"Nát bét." Tôi không chút do dự.

Tôi rất hiếm khi tức giận, nhưng thế không có nghĩa tôi sẽ không tức giận, nhất là khi tôi không chỉ tức giận mà còn có chút kinh tởm.

Vì thế tôi cùng Lục Hi liên thủ đem nữ sinh thanh tú, đáng yêu có đôi mắt to tròn ra khỏi lớp học, chạy đến chân cầu thang rồi bí mật dồn vào đó.

Cô nàng rất đáng yêu, cô ấy sợ hãi nhìn chúng tôi, giống như một con vật nhỏ, vừa nhìn thấy Lục Hi liền đỏ mặt cúi đầu.

"Lục Hi đã nhận được thư bạn gửi cho cậu ấy." Tôi đi thẳng vào vấn đề, "Chúng tôi đã đọc xong rồi, tôi rất không vui, nhưng tôi cảm thấy không nhất thiết vì một bức thư tình mà đánh bạn, vì vậy tôi dụ bạn ra khỏi đó chính là muốn trút giận, bạn có ý kiến gì không? "

"Hể, hể?" Cô nàng kinh ngạc mở to hai mắt, "Cả hai đều đọc sao?"

Tôi và Lục Hi đồng loạt gật đầu.

Nháy mắt mặt cô nàng đỏ bừng lên: "Cậu sao có thể làm vậy được chứ, tôi viết cho bạn học Lục Hi mà......"

"Tớ đọc thư của cậu, cậu có ý kiến gì không?" Tôi hỏi Lục Hi.

"Không có, Tiểu Nhạc muốn đọc cái gì cũng được." Lục Hi vẻ mặt chân thành lắc đầu.

Tôi lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô nàng.

Cô mím môi, trong mắt nổi lên một tầng nước.

Nhưng tôi không hề mềm lòng chút nào, nếu tôi mềm lòng thì ngay từ đầu tôi sẽ không đưa Lục Hi đi đánh ghen rồi.

"Tóm lại tôi đã đọc rồi, cũng khá tức giận, bạn biết không, tôi cảm thấy thư tình viết như thế này đúng là đáng mắc ói."

"......Cậu đừng như thế này được không......" Cô gái ấp úng, "Gia đình tôi rất gia giáo, mỗi ngày ngoại trừ học thì vẫn là học, bạn học Lục Hi là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi......Đúng, cậu là bạn gái cậu ấy, nhưng chẳng lẽ như vậy liền cấm tôi thích Lục Hi hay sao!"

Nói xong lời cuối cùng, nước mắt liền trào ra.

......Cảm giác đột nhiên thấy mình đóng vai nữ phụ độc ác là như thế nào?

Tôi im lặng nhìn thoáng qua Lục Hi, Lục Hi nhìn tôi cười, vẻ mặt hiện lên chữ "Tiểu Nhạc cậu cứ đánh thoải mái, đánh đủ rồi tớ đi giải quyết" đầy dung túng.

Thế là tôi rất biết nghe lời tiếp tục chửi: "Tôi không nói là bạn không được phép thích, nếu bạn không viết thư tình đến phá rối, nếu bạn không lắc lư trước mặt Lục Hi, thì bạn nghĩ xem sao tôi không quản. Nhưng trong thư bạn viết thế nào? Chỉ muốn im lặng thích không dám nói ra đúng không? Vậy sao bạn không im lặng đi, còn phải viết thư gửi cho Lục Hi xem? Đến cả giấy dán cũng chọn loại có hình trái tim cơ."

"Tôi......"

"Còn nữa, tưởng tượng Lục Hi không có bạn gái là ý gì? Rồi cái gì một ngày nào đó Lục Hi cần thì bạn vĩnh viễn ở đằng sau? Bạn để tôi thành cái gì? Hay bạn cho rằng mình viết những điều này trong thư, Lục Hi sẽ cảm động? Sẽ chú ý đến bạn? Bạn nghĩ rằng bạn thực sự là một cô gái tốt, im lặng hiến dâng tình yêu của mình một cách vô tư?"

Ôi, cảm giác đi đánh ghen thật tuyệt, cuối cùng cũng cảm thấy lửa bùng lên sau khi đọc lá thư đó.

"......Hức."

Có vẻ cô nàng đã khóc, nhưng thật xin lỗi, tôi không thấy có chút tội lỗi gì cả.

Lục Hi giơ tay xoa đầu tôi: "Đỡ hơn chưa?"

Tôi gật đầu, thế là Lục Hi xoa mặt tôi, đặt tôi ra sau lưng cậu ấy.

"Đừng khóc." Lục Hi lạnh lùng mở miệng, "Biết không, chỉ vì cô làm cho Tiểu Nhạc tức giận, nên giờ tôi không có cách nào quên đi được. Cậu ấy trút giận lên cô là chuyện rất đúng, nếu cô biết tôi rất thích cậu ấy, sao lại còn ở đây khóc lóc?"

"Tớ biết cậu rất thích cô ấy......Tớ biết chứ! Nhưng...... Nhưng là......Cậu thích cô ấy nhiều như thế, thì cớ gì cậu không cho phép tớ ảo tưởng một chút? Cậu đơn giản là không biết tớ thích cậu đến nhường nào!"

"Ồ, cô rất thích tôi ha." Ngữ điệu của Lục Hi ngữ điệu trở nên bình tĩnh, "Vậy thì sao? Bởi vì cô rất thích tôi, tôi có muốn cảm ơn cô không? Tôi rất thích Tiểu Nhạc, thế nên cậu ấy phải cảm động rơi nước mắt. Nên đừng quan tâm đến mấy lời cô viết?"

"Không, không phải......"

Lục Hi mỉm cười, giọng điệu trở nên đầy ác ý: "Vừa cố chen chân vào giữa tôi và Tiểu Nhạc, vừa muốn giả vờ vô tội đáng thương. Nói cho cô biết, tôi thậm chí còn không định đọc thư của cô. Nó vốn dĩ phải được ném thẳng vào thùng rác cơ."

"......Vì sao......"

"Không có vì sao hết, tôi đã nói xong hết rồi, đừng có mà nghĩ đến việc tìm người khác rồi khóc lóc, không thì chuyện này sẽ không dễ dàng trôi qua vậy đâu."

Lục Hi nói lời cuối, trực tiếp kéo tôi ra ngoài, để cô nàng một mình trong góc cầu thang.

Tôi không định hỏi Lục Hi muốn làm gì, chỉ cần cảm xúc cậu ấy ổn định, thì chuyện làm ra cũng sẽ có chừng mực, tuyệt đối không rước lấy phiền phức. Với lại thì khoảng một thời gian nữa tôi sẽ tự nhiên biết thôi.

Chỉ cần một khoảng thời gian sau xem qua tình hình của cô nàng là được rồi.

"Tiểu Nhạc, chúng ta xuống tầng uống cà phê đi?" Lục Hi kéo tay tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi một cách nhanh chóng.

"Dưới tầng có cà phê?"

"Ừ, dù sao bây giờ lớp cũng học rồi, không bằng để tiết sau rồi vào." Lục Hi mỉm cười lộ ra vẻ đắc ý, "Nãy ra ngoài tớ đã biết trước sẽ như thế này, cho nên tớ có cầm tiền theo á! Hôm qua tớ có ra quán cà phê này uống khá ổn, với quán có Hồng trà latte mà Tiểu Nhạc thích nữa đấy."

Tôi có lẽ đã bị choáng trong vài giây.

Chút khó chịu trong lòng cũng dần tan thành mây khói.

"Uống!" Giờ đổi thành tôi kéo Lục Hi ra thang máy, "Quán cà phê có bánh ngọt không?"

"Có, có cả Matcha đậu đỏ và Black forest nữa."

"Tớ muốn ăn hết."

"Được, ăn không hết thì đưa tớ."

*Black forest là tên một loại bánh như này:

--------------------------------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có lần bạn tôi hỏi, Lục Hi cao bao nhiêu.

Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng là vì tới giờ vẫn chưa có cơ hội viết ra thôi =))))))

Tôi nói, Lục Hi, cậu ấy không lùn, nhưng cũng không quá cao, gọi là cao bình thường đi.

Bạn tôi lại hỏi, 1m8?

Tôi nói, cũng gần đúng, 1m81.

P/s: Chiều cao của Tiểu Nhạc cũng rất bình thường, không cao không thấp.

Hơn nữa năm lớp 10 kì 1, Tiểu Nhạc còn cao hơn Lục Hi nữa!

Hahahahahahahahaha

Xám: 2 chương sau là ngoại truyện về lần đầu gặp gỡ của hai đứa nhỏ nha :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play