Edit: Tuyến Jin
Khang Khải nhìn Lý Chính Nhiên cười cười, sau đó mới nhìn qua hai hiệp sĩ một nam một nữ, chắp tay nói: "Tại hạ là Thống lĩnh đại doanh huyện Lịch Thành, đa tạ hai vị ra tay tương trợ."
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, đại nhân không cần khách sáo.” Thanh bào kia và thanh đoản đao, bạch diện trung niên rất có vài phần anh khí nhân đó chắp tay đáp lễ.
Khang khải còn chưa kịp mở miệng, đã bị gả binh lính vỡ đầu chảy máu trên mặt đất túm chặt lấy ống quần, “Khang đại nhân, đám tôn tử này tuyệt không thể buông tha bọn họ.”
Khang khải nhìn bốn binh nhì ngã trên mặt đất, con mẹ nó, nói như thế nào cũng là huyện đại doanh ra tới, đối phó mấy nha dịch ở địa phương thôi mà thành cái dạng này, còn cần một nam một nữ hai người bình dân áo vải cứu, cũng quá mất mặt hắn! Nếu không phải một đánh hai, hắn xách chúng về dạy dỗ hai ngày không phải không thể, “Còn không mau nói, chuyện ra làm sao?!”
Vệ binh vỡ đầu chảy máu kia ấp úng, tựa hồ thực không tình nguyện nói ra.
“Mẹ nó, bị người ta đánh thành như vậy, mặt mũi sớm không còn, ở đó ngượng cái mẹ gì nữa!”
Kia vệ binh đằng hắng, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đoạt Phượng Nghi trong Bạch Mẫu Đơn lâu……”
…… Lý Chính Nhiên và nam tử trung niên đứng một bên không hẹn mà cùng giơ tay cọ cọ cằm —— sợ không kìm được cười phụt ra, ời rùm beng nửa ngày cư nhiên là vì tranh Diêu tỷ!
“……” Khang khải thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình nghẹn chết, nhấc chân liền cho gả vệ binh kia một đạp, “Mất mặt quá, phắn, phắn mau!”
Khỏi cần nói mất mặt thế nào, Khang Khải xách bốn gả thương binh cùng bảy tám tên nha dịch toàn bộ mang đi.
Trước khi đi, Lý Chính Nhiên chỉ chỉ mấy tên nha dịch kia, ý tứ nhắc Khang Khải không cần làm quá, hắn chỉ luôn phụ trách sự tình trên sân huấn luyện, cũng không nhúng tay vào nội vụ đại doanh, bất quá hôm nay cần thiết phải nhắc nhở Khang Khải một câu, sợ bọn họ đem mấy tên nha dịch này thu thập quá phận.
“Lòng ta hiểu rõ, được rồi, Lý huấn luyện quân, ngài vội việc của ngài nhé, ta đi trước.” Liền như vậy nghênh ngang mà đi, hoàn toàn quên mất một nam một nữ rút đao tương trợ kia.
Sau khi tiễn đoàn người rời đi, Lý Chính Nhiên cũng hướng nam nhân trung niên kia chắp tay, xoay người tính toán rời đi ——
“Xin hỏi vị này chính là Lý Kinh Sở Lý huấn luyện quân?” Nam tử Trung niên nhân thấy hắn phải đi, vội vàng ra tiếng hỏi.
Hắn hỏi chuyện đưa tới hai người hơi kinh ngạc, một là Lý Chính Nhiên, bởi vì tên hiệu hắn là Lý Kinh Sở, người kinh ngạc còn lại là tú khí nử nử kia.
“Đúng là tại hạ, vị này…… xưng hô thế nào?” Lý Chính Nhiên nhanh chóng liếc mắt đánh giá một lần nam nhân này, lại lần nữa xác định bọn họ không quen biết nhau.
“Tại hạ họ Diệp, Diệp Mạnh Sinh, Phó thống lĩnh đại doanh Dương huyện, đây là tiểu muội nhà ta, gọi là Thu Nguyệt.” Nhân tiện giới thiệu một chút thân phận của nữ tử tú khí, “Chúng ta chính là tới bái phỏng riêng Lý huấn luyện quân ngươi.”
Dương huyện? Bảo sao lại biết tên hiệu của hắn, bởi vì đồng liêu hắn tên Mộc Trân sau khi giải ngũ liền nhậm chức ở đằng đó, “Diệp đại nhân.” Lý Chính Nhiên xoay người chắp tay thi lễ.
“Không cần khách khí, ta cùng với tiểu muội đến Lịch thành thăm người thân, cũng chịu ủy thác của Mộc Trân lão đệ, đặc biệt tới bái kiến Lý huấn luyện quân.”
“…… Vậy, Diệp đại nhân, Diệp tiểu thư, mời.” Ý mời người vào nhà uống chén trà.
Diệp Mạnh Thu thu hồi thái độ khinh thường vừa rồi, âm thầm tò mò đánh giá Lý Chính Nhiên…… Nguyên lai hắn chính là Lý Kinh Sở trong miệng Lâm Đại ca à, thật đúng là không giống trong tưởng tượng của nàng, tựa hồ càng ổn trọng, văn chất một ít, hơn nữa lớn lên còn đẹp trai tuấn lãng.
Mạc Ngữ vẫn đứng ở cửa, thấy trượng phu dẫn trở về một nam một nữ, hơi có chút khó hiểu, bất quá này không phải việc nàng quan tâm, nàng chỉ cần lo đãi khách cho tốt là được.
“Đây là nội tử.” Lý Chính Nhiên hướng Diệp thị huynh muội giới thiệu Mạc Ngữ, bất quá cũng không giới thiệu bọn họ cho nàng.
Mạc Ngữ hành lễ gật đầu, thầm nghĩ này hai người này tất không phải ai quan trọng, bởi vì hắn không cùng nàng giới thiệu.
Diệp thị huynh muội từng người đánh giá Mạc Ngữ một phen, Diệp Mạnh Sinh là nam nhân, đương nhiên không để ý soi xét, chỉ là liếc mắt quá một cái, nhìn chung vị phu nhân này thực tú lệ dịu dàng, mà đều là nử tử như nhau, Diệp Mộng Thu đánh giá tương đối cẩn thận ——
Lý phu nhân này tuy là một thân mộc mạc, nhưng giấu không được nét tiếu lệ phu nhân, xem tướng mạo, chỉ đơn giản búi một búi tóc ngã ngựa, trên búi tóc cài một cây trâm san hô đỏ, thân mặc một kiện vải bố trắng sam thắt eo, váy màu bích, trên eo còn vây một cái tạp dề tố bố, màu da trắng nõn, khuôn mặt mượt mà, giữa mày lộ ra ôn nhu, vừa thấy liền biết là tiểu tức phụ thuần quản gia.
Nữ nhân từ trước đến nay mẫn cảm hơn nam nhân, cho nên Mạc Ngữ rất rõ ràng vị mỹ nhân nhi áo tím này đang đánh giá mình, bất quá nàng cũng không lộ thanh sắc, chỉ hướng nàng ấy gật gật đầu.
Vào nhà dâng trà lên, Mạc Ngữ thối lui đến phía sau trượng phu —— ấn theo quy cũ mẹ chồng dạy, nàng vốn không nên tham dự chỗ trượng phu tiếp khách, nhưng xét thấy ba gian phòng ở này là thông phòng, không có vách ngăn, nàng đành phải thối lui ngồi xuống ghế sau trượng phu.
Diệp gia huynh muội tới bái phỏng mục đích là vì muốn kéo Lý Chính Nhiên về đại doanh Dương Thành, bị Lý Chính Nhiên uyển chuyển mà cự tuyệt —— hắn đã yên vị tốt ở Lịch thành rồi, Lưu, Khang hai vị thống lĩnh tuy rằng có chút vô năng, nhưng không đến mức trễ nải hắn, quan trọng nhất, bọn họ không có tâm cầu tiến, căn bản không muốn tranh đi đánh giặc, hiện giờ thời cuộc rung chuyển, triều đình đảng tranh lợi hại, nội loạn sắp tới, hắn không muốn trộn lẫn vào nơi lục đục nội bộ đó, đánh người Hồ có thể liều mạng, ít nhất đó là bảo vệ quốc gia, vì những phe phái quyền quý tranh quyền đoạt lợi trên mặt nước đó mà bỏ mạng thì không đáng giá, lần trước khi gặp Vương Manh, liền nghe nói đại doanh Dương Thành chủ về Tư Mã thừa tướng nhất phái, hiện giờ đúng là sẵn sàng ra trận hết sức, Mộc Trân biết chính mình khuyên hắn không được, liền kiến nghị cấp trên tự mình tới, bất quá tâm ý hắn đã quyết, quân tử có việc nên làm có việc không nên làm.
“Nếu có một ngày người Hồ xâm chiếm quy mô lớn, Lý huấn luyện viên sẽ còn giữ quyết định này chăng?” Cứ việc nói không nhiều lắm, nhưng Diệp Mạnh Sinh thực thưởng thức người trẻ tuổi này.
“Nếu người Hồ lại dẫn quân xâm phạm, Hắc Kỵ Quân dốc sức nghênh chiến, tại hạ tự nhiên bụng làm dạ chịu, gia quốc an nguy, thất phu chi trách, tất phải đảm đương tình hình trước mắt.”
Diệp Mạnh sinh gật gật đầu, thầm nghĩ Lý huấn luyện quân này thật đúng là nhân vật không cầu danh lợi, tuy có đáng tiếc hắn không theo mình nhưng cũng có chút bội phục, “Cũng thế, hôm nay cũng coi như nhận thức Kinh Sở lão đệ, ngày nào đó trở lại Lịch thành, tất lại lần nữa bái kiến.”
Một phen hàn huyên, lúc sau, Diệp thị huynh muội cáo từ, nhìn vợ chồng Lý Chính Nhiên đằng xa phía sau, Diệp Mạnh Thu hỏi huynh trưởng: “Đại ca, huynh thật không tính toán kéo Lý Chính Nhiên về sao? Ta nghe nói Bạch gia đã bắt đầu âm thầm mua chuộc bộ hạ cũ của Hắc Kỵ Quân rồi, không mau một chút, chỉ sợ những người có năng lực, quan quân có kinh nghiệm thực chiến đều sẽ bị Bạch gia bắt đi, nếu chờ đến lúc đó đã chậm rồi.”
Diệp Mạnh sinh trầm mặc nửa khắc, bình đạm nói: “Bạch lão tướng quân là một thế hệ danh tướng, kháng người Hồ có kỳ công, sợ sẽ là có tâm cùng chúng ta tranh đoạt, chúng ta trong khoảng thời gian này bái phỏng nhiều Giáo úy, Chấp kích Hắc Kỵ Quân như thế nhưng không mấy người nguyện ý nhập đầu quân cho chúng ta, thấy được cả Hắc Kỵ quân trên dưới đồng lòng, cho dù giải tán, như cũ cũng không phản chủ a.” Làm người khác thưc hâm mộ.
" Bạch lão tướng quân bị ‘ đương kim thánh thượng ’ cách chức, còn chiêu mộ bộ hạ cũ làm cái gì?”
Diệp Mạnh Sinh lắc đầu cười cười, “ Sự tình này không phải thân phận như ta và muội có thể quản, thôi, trở về thôi.” Ra đầu hẻm, tiếp dây cương trên tay hạ nhân.
Hai anh em dẫm đặng lên ngựa, hướng ngoài thành mà đi ——
Xem ra Lý Chính Nhiên cũng nhàn không được mấy ngày đâu, ai bảo hắn là người Hắc Kỵ Quân chi! Muốn an ổn phải nhờ thiên hạ cũng an ổn, thiên hạ bất an tất thất phu cũng không an.
***
Cũng là lúc Mạc Ngữ đến Lịch thành ngày thứ tư, trong nhà lại nghênh đón một đám khách nhân —— lúc này đây tướng công nàng tựa hồ rất coi trọng.
Lai khách là hai nam nhân, một người tuổi trẻ một chút, nhìn qua cùng tuổi tác tầm Chính Nhiên không sai biệt lắm, một người khoảng hơn 40, hai người đều tướng mạo sinh long hổ, vừa thấy liền biết không phải con cháu nhà bình thường, người trẻ tuổi kia họ Bạch, Chính Nhiên xưng hắn là “Thiếu tướng quân”, người lớn tuổi hơn họ Nhạc, Chính Nhiên xưng hắn là “Nhạc tiên sinh”.
Thiếu tướng quân và Nhạc tiên sinh này đến từ sáng sớm, Chính Nhiên vừa mới đi đại doanh, nàng không thể trễ nãi, sau khi mời bọn họ vào nhà và phụng trà, chạy nhanh kêu người gọi chàng về.
Ba người cứ như vậy ở trong phòng nói chuyện cả buổi sáng, thẳng đến khi gần giữa trưa, Lý Chính Nhiên đi vào phòng bếp nhỏ viện tạm Đông Nam, vốn định dặn thê tử hôm nay làm đồ ngon chút, không nghĩ tới nàng đã sớm chuẩn bị tốt.
“Bọn họ muốn lưu lại ăn cơm trưa.” Lý Chính Nhiên mỉm cười nhìn thê tử, biết việc này mình vừa nói, nhưng hắn vẫn nguyện ý nói lại lần nữa.
Mạc Ngữ đang nếm mùi vị của canh cá, có chút lo lắng hỏi chồng, “Thiếp thấy bọn họ không phải người thường, không biết có chê thiếp làm không ngon không?”
Lý Chính Nhiên nhìn một lượt bàn đồ ăn nóng hổi, cái này gần như ăn tết rồi, “Bọn họ không phải người so đo.” Cúi đầu uống mỗng canh cá dư ra thê tử vừa múc, “Nàng biết bọn họ muốn lưu lại ăn cơm?” Từ sau khi khách nhân đến, nàng chưa rời khỏi nhà chính.
Mạc Ngữ cười cười, “Chàng không phải giới thiệu bọn họ cho ta à? Ta nghĩ bọn họ hẳn là người rất quan trọng.” Người quan trọng đương nhiên phải chú trọng đạo đãi khách, cho dù khách nhân không lưu lại ăn cơm, cũng nên chuẩn bị trước —— người nhà quê cũng đãi khách như vậy, “Thiếp mới vừa đi mua rượu, nhưng rượu tốt nhất ở đây cũng chỉ có Nữ nhi hồng* mười năm.”
(* Nữ nhi hồng là một loại rượu nếp được sản xuất ở vùng Thiệu Hưng, Chiết Giang -Trung Quốc. Cụ thể khi con gái chào đời được một tháng tuổi, cha mẹ sẽ ủ mấy vò rượu nếp thượng hạn, dán chặt miệng rồi chôn xuống đất, thường là bên cạnh những gốc cây hoa quế. Ngày con gái lấy chồng, cha mẹ sẽ đào nó lên và đãi cho quan khách. Sau mười mấy năm, rượu này sau khi mở nắp hương thơm ngào ngạt sẽ bay khắp phòng, vị nồng nàn và thơm ngát cho nên người cổ đại rất mê loại rượu này.)
“Không sao đâu nàng.”
“Vậy —— hiện tại liền thượng món hở?”
Lý Chính Nhiên gật gật đầu, thuận tiện khom người bê hai đĩa đồ ăn ra ngoài, bị Mạc Ngữ đuổi theo đoạt lại, “ Chàng bưng thức ăn lên thì không quy củ lắm, để ta đi, hơn nữa nào có món đầu tiên đã là đồ nóng?”
Lý Chính Nhiên hai tay trống rỗng giữa không trung, bị thê tử đẩy đi ra ngoài —— đây là lần đầu tiên Mạc Ngữ một mình làm chủ sự đãi khách, đương nhiên phải biểu hiện tốt một chút, món nào lên trước lên sau nàng sớm đã tính toán ổn thoả, tự nhiên không thể để hắn xằng bậy được.
Tổng cộng mười hai món nhỏ khai vị tráng miệng, bốn đĩa món chính, sau khi nhất nhất mang lên bàn, Nhạc tiên sinh cười ha hả hỏi Mạc Ngữ, “Phu nhân đây là hỉ yến tẩm bổ cho chúng ta sao?”
Mạc Ngữ nổ lực không kìm được thẹn thùng, trả lời: “Lịch thành chúng tôi chiêu đãi khách quý đều là như thế này, chỉ là hôm nay quá vội vàng, chuẩn bị không tốt, tướng quân cùng tiên sinh cảm thông cho ạ.”
Kia Nhạc tiên sinh đối Lý Chính Nhiên nói: “Kinh Sở, ngươi và phu nhân ngươi cũng thật giống nhau, đều là người mẫn tính, chu đáo cả.” Giỏi về quan sát, làm việc cẩn thận chu toàn, tính tình an tĩnh.
Lý Chính Nhiên mỉm cười không nói.
“Phu nhân, không cần bận việc, chúng ta đều là người xuềnh xoàng trong quân cả, không cần so đo những việc này, ngươi lại đây cùng nhau dùng cơm đi?” Nhạc tiên sinh mời.
“Mọi người ăn trước đi ăn trước, ta còn phải pha trà.” Mạc Ngữ từ trong rương lấy ra lá trà từ nhà mang tới.
Biết nói lại nhiều nàng cũng sẽ không chịu ở lại, hàn huyên hai ba câu sau, ba người dứt khoát tiếp tục đề tài vừa rồi.
Nhạc tiên sinh nhìn thẳng Lý Chính Nhiên nói: “Hiện giờ Đông Hồ cùng Tây Lỗ kết minh, nghĩ đến tất sẽ từ Đông Tây hai bên tới giáp công ‘ Thi đậu lĩnh ’, Kinh Sở, ngươi ở chỗ này cùng bọn họ giao chiến không dưới trăm lần, ngươi có suy nghĩ gì không?”
Lý Chính Nhiên nhíu mày nhìn bản đồ trên sa bàn, trầm ngâm nói: “ Địa hình Thi đậu Lĩnh Nam Bắc Bình khoáng, dễ công khó thủ, Hồ Lỗ lập tức dùng cung nỏ tác chiến, cực có lực sát thương, muốn ngăn chặn bọn họ ở chỗ này, chỉ e rất khó.”
Một bên Bạch thiếu tướng quân vuốt cằm, cũng trầm ngâm nói: “Ta đúng là vì việc này phát sầu, kỵ binh chúng ta ở Hoành Thông một trận chiến tổn thất hầu như không còn, muốn nhanh chóng thành lập một đội quân tác chiến thực lực tương đồng, rất khó a.”
Nhạc tiên sinh cẩn thận đánh giá Lý Chính Nhiên một chút, cười nói: “Cho nên chúng ta hôm nay tới, chính là muốn thỉnh về các ngươi thuộc cấp quân cũ ngày đó, trong thời gian ngắn nhất một lần nữa huấn luyện ra một chi Hắc Kỵ Quân!” Rốt cuộc nói ra mục đích hôm nay tới.
Lý Chính Nhiên cứng họng nửa khắc, nói: “Nếu tướng quân, tiên sinh không bỏ, Kinh Sở tự nhiên đem hết toàn lực, chỉ là binh nhì từ đâu ra đây?” Chiêu bọn họ trở về, đầu tiên phải có binh để luyện.
“Có, đổi nơi đóng quân đến ‘ Thanh nham quân ’ phía nam, tổng cộng hai vạn người, trừ 4000 quân đầu trận, có thể huấn luyện 6000 quân còn lại thành một chi Hắc Kỵ Quân, thế nào, Kinh Sở? Ngươi có bằng lòng hay không?” Tiên sinh họ Nhạc này vừa thấy liền biết là cái đầu linh hoạt, thiết kế bẫy rập giảo hoạt quân sư.
Lý Chính Nhiên khi nghe được “Thanh nham quân” liền cười, việc này thật là khiêu chiến, đem quân đội vô dụng nhất Tề quốc huấn luyện thành Hắc Kỵ Quân kiêu dũng thiện chiến, đích xác không thể tưởng tượng, thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có Bạch lão tướng quân dám làm loại sự tình này, “Nguyện ý.”
Mạc Ngữ một bên pha trà, một bên đem tâm nhất tới cổ họng —— hắn lại muốn nhập ngũ, lại muốn đi đánh giặc, lại muốn phân ly…… Ài, hắn thật đáng giận khiến người ta hận mà, đúng là “Nam nhi chí tại tứ phương”.
Phía sau bọn họ nói cái gì đó, nàng không có tâm tình cẩn thận nghe, trong lòng đang âm thầm khổ sở đấy, vừa qua khỏi mấy ngày lành, còn chưa nếm ra vị gì, liền phải tiễn hắn rồi
“Phu nhân?” Nhạc tiên sinh hỏi lại một tiếng, Mạc Ngữ mới từ trong suy nghĩ chính mình hoàn hồn, không rõ nguyên do mà nhìn Nhạc tiên sinh.
“Phu nhân chính là luyến tiếc Kinh Sở một lần nữa nhập ngũ ư?”
Mạc Ngữ nhìn trượng phu một cái, nói, “ Sự tình bảo vệ quốc gia, có luyến tiếc cũng phải bỏ được.”
Kia Nhạc tiên sinh cười cười, “Phu nhân thật có nghĩa khí, bất quá phu nhân yên tâm, Kinh Sở một chốc sẽ không rời nhà quá xa, trướng lớn ' Thanh nham quân ’ đóng ở Dương huyện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT