Lúc này anh mới nhận ra, chính mình đã dọa cục cưng sợ.

Anh buồn bực nghĩ, nếu lúc nãy lên tiếng thì không dẫn đến việc này.

Anh ngồi xổm xuống, kéo cậu nhóc vào lòng, sau đó vỗ lưng dỗ dành: "Bé cưng, anh xin lỗi, anh làm em sợ, anh sai rồi, anh không nên làm thế này, đừng khóc, em đánh anh đi, được không?"

Nghe thấy giọng nói, thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh, cậu cảm thấy có chút quen mắt, còn gọi cậu là bé cưng, đây không phải là người đã giúp cậu giải vây đó sao, cậu vô cùng giận dỗi nói: "Ai là bé cưng của anh chứ, cái con người xấu xa này, tại sao lại đi theo em chứ."

Cậu lập tức xoay người rời đi, không muốn đối phó với con người xấu xa hại cậu mất mặt, còn gọi cậu là bé cưng, mắc cỡ muốn chớt.

Anh nắm lấy tay cậu, sau đó chậm rãi đến gần, ép vào một góc, chống tay lên tường, đem người giam trong lồng ngực, Bạch Tĩnh An thấy mình không thoát ra được, tức giận ưỡn eo: "Anh làm sao vậy? Em muốn quay về ký túc xá."

Anh nhìn cậu phồng má, trông thật đáng yêu, anh muốn hôn lên môi cậu, nhưng vẫn cố kìm lại và nhẹ nhàng nói: "Lần trước anh giúp em.

Em hẳn là nên cảm ơn anh.

Anh không cố ý đi theo em." Anh đến trường tìm cháu mình nhưng tình cờ gặp em nên muốn chào hỏi em một tiếng thôi mà."

Thiếu niên nhớ lại việc lần trước, người kia thật sự đã sự đã giúp cậu, sau đó vui vẻ nói: "Cảm ơn anh về chuyện lần trước, bây giờ anh có thể thả em đi được không? Người đàn ông lắc đầu, hơi thở kề sát tai cậu: "Em có thể cho anh biết tên được không? Chúng ta làm quen một chút."

Thiếu niên nghe thấy âm thanh trầm khàn bên tai, lỗ tai cậu đỏ bừng, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Em tên Bạch Tĩnh An."

Anh khẽ cúi đầu, kề sát vào tai cậu, thầm nói: "Anh tên Nhiễm Mộ Húc, bé cưng nhớ kĩ nhé."

Nói xong, anh khẽ liếm vành tai cậu, Bạch Tĩnh An đột nhiên cảm thấy cơ thể như bị điện giật, toàn thân mềm nhũn, vành tai là bộ phận mẫn cảm của cậu, cảm thấy mình có chút đứng không vững, cậu bị anh chủ động ôm eo, ôm cậu vào lòng để cậu có thể đứng vững, lợi dụng lúc cậu đang nhũn người nên quyết chậm rãi dụ dỗ cậu: "Anh có thể gọi em là bé cưng không?"

Cậu muốn từ chối nhưng lại sợ người đàn ông lại làm như lúc nãy, vì thế không cam lòng nói: "Tùy anh, bây giờ em muốn về phòng ngủ.

Quá muộn rồi, bạn cùng phòng của em sẽ lo lắng."

Anh lấy điện thoại di động ra, nhẹ nhàng dỗ dành: "Nói cho anh biết mật khẩu, anh sẽ lưu số điện thoại của anh vào máy em." Cậu muốn từ chối, nhưng khi nhớ ra mình không hề đặt mật khẩu, người đàn ông tự chủ trương, lưu số điện thoại lại, sau đó cất điện thoại đi.

Nhiễm Mộ Húc suy nghĩ một chút, hôm nay thu hoạch rất lớn, cũng không dám làm gì, lập tức đề nghị, "Để anh đưa em về." Bạch Tĩnh An không từ chối, chân cậu mềm nhũn đi không nổi, Nhiễm Mộ Húc ngồi xổm xuống trước mặt anh, dịu dàng nói "Bé cưng, lên đi."

Bạch Tĩnh An muốn từ chối, anh nhìn cậu, chậm rãi nói: "Vậy thì bế đi nhé." Bạch Tĩnh An trong lòng thầm mắng, anh thật sự là người xấu, về sau không thèm để ý tới anh nữa, đàn ông thúi.

Sau đó cậu chọn để anh cõng, lưng người đàn ông rất rộng, hai tay cậu ôm lấy cổ anh, từ từ dựa vào người anh, trong lòng chợt cảm thấy có chút khác thường nhưng không thể nói nên lời.

Người nọ cõng cậu, thiếu niên trên lưng rất gầy, sau này anh nhất định sẽ bồi bổ cho cậu thật tốt.

Không bao lâu đã đến ký túc xá, cậu lập tức nhảy xuống, không thèm chào tạm biệt, nhanh chân chạy về phòng ký túc xá.

Vừa vào phòng, đi vào phòng tắm, trên lỗ tai nhiệt độ mà người kia lưu lại vẫn còn.

Cậu nằm trong chăn, vừa xấu hổ vừa tức giận chửi thầm người kia bắt nạt cậu.

Cậu sờ tai, nhìn số điện thoại được lưu trong điện thoại, cậu vẫn chưa xóa, lúc bạn cùng phòng về, tưởng cậu đã ngủ nên không lên tiếng, mọi người tắm rửa xong thì nhanh chóng đi ngủ.

Nhiễm Mộ Húc nhìn bé cưng bỏ chạy, anh biết hôm nay mình đã chọc giận người ta, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa thống khổ, thầm nghĩ chặn đường phía trước còn rất dài, anh vuốt vuốt ngón tay, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại độ ấm, eo bé cưng rất nhỏ và mềm mại.

Dáng vẻ ngượng ngùng của cậu trông thật mềm mại dễ thương.

Anh bước ra khỏi cổng trường lái xe về chung cư, hôm nay anh rất vui, ít ra anh cũng biết tên đối phương, chuyện tiếp theo phải từ từ.

Nghĩ đến cậu, anh thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau, Bạch Tĩnh An dậy từ sớm, quyết định chạy bộ trên sân trường, cậu bị sinh non nên thân thể có chút yếu ớt, vậy nên cậu luôn lượng sức tập luyện.

Có rất nhiều người trên sân tập, nhiều người thích chạy bộ vào buổi sáng, sau khi chạy được vài vòng cậu bắt đầu chạy chậm lại.

Cậu cảm thấy thấm mệt nên quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát.

Cậu lấy điện thoại ra xem giờ thì trên WeChat hiện lên một thông báo xác minh, "Sau giò ngọ thưởng thức trà" muốn thêm bạn làm bạn tốt." Cậu nhìn thấy thông báo, trong lòng cảm thấy rối rắm, thầm mắng người đàn ông thối kia, cậu đang muốn từ chối thì bên kia lại gửi thêm một tin nhắn: "Chào buổi sáng, bé cưng hôm qua ngủ có ngon không?"

Cậu ngẩng người, những kí ức đêm qua cứ thế hiện về trong đầu, cậu tức giận quyết định bấm từ chối, kết quả là bởi vì tay dính mồ hồ nên trượt tay bấm đồng ý.

Anh liên tục gửi tin nhắn đến: "Bé cưng! Đồng ý rồi!" "Bé cưng là một bé ngoan!" "Cục cưng hôm nay đi học vui vẻ nhé!"

Bạch Tĩnh An quyết định không quan tâm đến người đàn ông thúi này, nhưng vẫn gửi một tin nhắn, "Anh à, em nghĩ nên gọi anh là chú thì tốt hơn, danh xưng này rất hợp với nickname của anh nha."

Sau đó người bên kia cũng không nhắn lại, Bạch Tĩnh An cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Một vài cô gái bộ trên sân trường nhìn thấy nam thần mà mình đã ngưỡng mộ từ lâu, là một fan hâm mộ trí thức nên họ không làm phiền cậu, nhìn thấy nam thần đang mỉm cười nên họ vội vàng chụp hình lưu lại.

Thiếu niên mặc đồ thể thao, dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, giống như chàng trai bước ra từ truyện tranh.

Bên kia, Nhiễm Mộ Húc đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn tin nhắn của cậu, mặt anh như muốn nứt ra, có chút bất lực, có chút dung túng, âm thầm nhìn nickname của mình, cái này là anh vô tình nghĩ ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến lại tạo ra khoảng cách thế hệ như thế.

Âm thanh thông báo trên điện thoại lại vang lên.

Anh click vào thông báo trên diễn đàn, nhìn thấy hình ảnh thiếu niên trên sân tập, vẻ mặt lạnh lùng của anh lập tức trở nên dịu dàng, thầm nói: " Cục cưng vui vẻ là tốt rồi, mình sẽ tiếp tục cố gắng."

Bạch Tĩnh An chạy bộ xong thì nhanh chóng đi đến nhà ăn, lấy một phần đồ ăn sáng về cho bạn cùng phòng, sau đó về phòng, chuẩn bị tốt mọi thứ mới bắt đầu lên lớp.

Lớp học hôm nay sẽ có nhiều khoa học cùng.

Cậu thường ngồi với các bạn cùng phòng, nhưng hôm nay người đó đi muộn nên chỗ ngồi cũng bị xáo trộn.

Cậu tìm một chỗ trống để ngồi và xem bài vở trước buổi học

Lúc này người bên cạnh chạm vào cánh tay cậu, nhìn thấy người kia là một bạn học tuấn tú trắng trẻo, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Người con trai bên cạnh không ngờ người đối diện lại nói nhẹ nhàng như vậy, hắn đột nhiên lắp bắp, sắc mặt có chút đỏ, nói, "Bạn học, cậu có thể...! cho tớ mượn...!cây bút được không?"

Bạn cùng phòng của Bạch Tĩnh An thường quên mang theo bút nên đôi khi cậu mang thêm vài cây bút.

Thế nên cậu vui vẻ đưa bút cho người kia, đối phương nhận bút nhưng vẫn nhìn cậu.

Cậu cảm thất ám mắt đối phương có chút nóng, không khỏi nói: "Sao vậy, còn có chuyện gì sao?" Người nọ lắp bắp nói: "Cậu đẹp quá.

Lần trước nhìn thấy cậu ở hội trường tớ đã vô cùng kinh ngạc, lúc này lại tình cờ gặp nhau, chúng ta có thể làm bạn với nhau được không?"

Bạch Tĩnh An kết bạn còn phải xem tâm trạng hoặc cảm thấy có cảm tình, xảy ra chuyện hôm qua với tên kia, sáng này còn gỡ lại được 1 ván, tâm tình cậu cũng khá tốt nên gật đầu: "Được, tớ tên Bạch Tĩnh An, cậu tên gì?"

Người nọ vui vẻ nói "Từ Vĩ".

Sau đó tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người cũng không còn nói chuyện nữa, nhưng Bạch Tĩnh An cảm thấy ánh mắt người bên cạnh luôn lén nhìn cậu, nhưng cậu cũng không cảm thấy gì, chắc đối phương chỉ tò mò mà thôi.

Sau giờ học, cậu đi ăn cơm với bạn cùng phòng và cũng không suy nghĩ về chuyện lúc nãy nữa.

Buổi chiều không có tiết học nên cậu được nghỉ.

Bố mẹ đến đón cậu, trở về nhà cậu quyết định nghỉ ngơi thật tốt rồi cùng Điền Dương đi chơi, đã lâu rồi cả hai không đi chơi với nhau.

Sau khi ăn xong, cậu đến nhà Điền Dương và gõ cửa.

Lúc Điền Dương nhìn thấy cậu, khuôn mặt lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng, "An An, cậu đến chơi với tớ sao?"

Bạch Tĩnh An than thở nói: "Đúng vậy, tớ có hơi nhớ cậu đó."

Điền Dương đưa cậu vào phòng, sờ sờ đầu cậu: "Tớ cũng rất nhớ cậu.

Gần đây tớ phải tập trung chuẩn bị tác phẩm chuyện môn để tham dự cuộc thi tại trường, xin lỗi cậu."

An An ngoan ngoãn lắc đầu nói: "Cậu làm bài tập đi, lát nữa chơi với tớ."

Điền Dương nhìn cậu đầy cưng chiều, nói, "Được rồi, cậu tự chơi một lát đi." Bạch Tĩnh An leo lên giường, chuẩn bị chơi trò ăn gà, trước đây cậu đã từng chơi, trò chơi không có gì thu hút.

Bây không có gì để chơi nên cậu mở ra định tiêu khiển một chút.

Chơi được vài hiệp, đều thua, cậu không định chơi nữa.

Điện thoại trên giường vang lên, Bạch Tĩnh An nhìn đến, là điện thoại của Điền Dương, hiện tên người gọi đến là "Tên thần kinh"

Bạch Tĩnh An:.....!

Cậu quyết định bất động, một lúc sau chuông điện thoại tự động tắt, sau đó lại tiếp tục vang lên nên cậu quyết định tìm bạn mình.

Thấy đối phương cau mày nhận điện thoại, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì vậy? Bây giờ tôi đang bận." Sắc mặt người kia cũng không tốt.

Cậu hơi lo lắng: "Có chuyện gì vậy Điền Dương, là ai vậy?" Điền Dương nhìn cậu, cười nói: "Không có gì đâu, là một tên thần kinh thôi." Ninh Dung Hứa nghe thấy giọng người khác ở đầu dây bên kia, nên có chút cáu kỉnh và tức giận hỏi: "Ai thế, là ai vậy, em có người khác sau lưng tôi."

Điiền Dương cảm thấy tên kia thật sự không thể nói lý, bọn họ là quan hệ gì chứ, y lập tức cúp điện thoại, sau đó nhìn An An, nhẹ giọng nói: "Đi chơi game đi, tớ chơi cùng cậu."

An An thấy đối phương không sao nên cậu cũng không hỏi nữa, hai người chơi game đến khuya nên cậu ngủ lại nhà Điền Dương.

Ninh Dung Hứa nhìn điện thoại bị người kia cúp máy, cảm thấy có chút buồn bực, nghĩ đến mình đã từng rực rỡ như thế nào, hiện tại lại thống khổ như này, lập tức tự an ủi nói: "Chỉ là bạn, chỉ là bạn."

Sau đối phương tìm bạn tốt để than thở, Nhiễm Mộ Húc vẫn đang giải quyết công việc của công ty, gần đây công ty đang đầu tư vào dự án lớn nên công việc vô cùng bận rộn, thấy tin nhắn của bạn tốt, anh biết cục cưng nhà anh đang đến chơi nhà bạn, nhưng anh sẽ không nói cho tên bạn tốt kia của mình biết, phải để đối phương lăn lộn một chút, kẻ đào hoa thì đáng bị vả mặt.

Vì vậy đêm nay Ninh Dung Hứa lại mất ngủ..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play