Bị người khác tay đấm chân đá, cuối cùng phải cùng sống trong rừng rậm, làm bạn với dã thú nhờ chúng nó mà chậm rãi lớn lên, lời kể về quá khứ của hắn quá sơ lược, nàng đọc được cũng chỉ là cảm thán một chút, cho đến bây giờ thấy những vết thương cũ chằng chịt này đột nhiên thật đau lòng, giống như bản thân mình cũng bị..
Nhìn bộ dáng suy yếu của hắn, sắc mặt tái nhợt, viên lệ chí nơi khóe cũng ảm đạm, bất giác hốc mắt nàng đỏ lên, tuy rằng nàng cũng là cô nhi, nhìn qua thì đồng bệnh tương liên, nhưng cuộc sống của nàng tốt hơn hắn nhiều..
"Chủ nhân, ngươi nhìn kìa, nàng khóc rồi.."
Bùi Tịch chậm rãi mở mắt, nhìn người trước mặt khóc đến khóe mắt đỏ hồng, nước mắt trong suốt còn đọng trên gương mặt, trái tim run rẩy, nhấp miệng cố gắng để khóe miệng giơ lên độ cung, hơi thở mỏng manh, "Sư tỷ, ta không có việc gì.."
Tô Mộng Mộng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đã như vậy rồi còn nói không có việc gì!
Kéo lại quần áo cho hắn, đứng dậy rời đi;
Bùi Tịch thấy nàng phải rời khỏi, vội vàng nắm chặt tay nàng "Khụ khụ.."
"Sư tỷ, tỷ đi.."
Tô Mộng Mộng than nhẹ, trấn an hắn, để hắn nằm xuống, nhìn bộ dạng lộn xộn của hắn, thanh âm cũng nặng vài phần, "Đừng lộn xộn!"
Thần sắc Bùi Tịch có chút cô đơn, quả nhiên hắn vẫn bị vứt bỏ, bị mặc kệ, không ai quan tâm..
"Đệ nghỉ ngơi một chút đi, ta không bỏ đệ đâu, miệng vết thương của đệ nứt ra rồi, ta đi lấy thuốc thôi."
Nhìn vẻ mặt hắn đáng thương vô cùng, bỗng chốc giọng nàng cũng dịu đi vài phần "Tỷ đi một lát liền trở về, bảo đảm!"
Tô Mộng Mộng nhoẻn miệng cười, đột nhiên nhận ra cái nam chính cũng chỉ tiểu đáng thương, cũng không biết tại sao những người đó có thể hạ thủ được!
"Chủ nhân, ngươi xem cách này có phải rất hữu dụng hay không." Nó rất tự tin nha! Tin chắc rằng nhờ vào nó thì chủ nhân sẽ mau tìm được hiệp lữ!
"Nhưng mà ngươi dùng thủ thuật che mắt là được rồi, sao phải phải thật sự làm vỡ miệng vết thương nha?" Nhìn nó cũng thấy đau đó.
Bùi Tịch nhắm mắt lại không nói..
Ngân Lang lại tiếp tục hỏi "Ngươi rất thích nàng sao?" Nhưng hai người căn bản tiếp xúc chưa được bao lâu a?
"Thích.." Bùi Tịch nhẹ nhàng nỉ non, ánh mắt mê mang, thích là như thế nào..
Hắn chỉ có chút tham lam cảm giác được nàng quan tâm thôi..
"..."
Nó phục, một người ngay cả thích cl hư thế nào cũng không biết còn có thể làm chủ nhân của nó, nó không hiểu!
Không bao lâu, Tô Mộng Mộng cuối cùng cũng cầm thuốc trở về, trên mặt đầy buồn bực, nói thầm, "Sao đến thuốc chữa thương cũng không có.."
"Sư đệ? Tỉnh tỉnh.."
Tô Mộng Mộng thật cẩn thận lay người trên giường, thấy hắn chậm rãi mở mắt mới thở phào "Sư đệ, thuốc trị thương đệ để ở đâu?"
Ánh mắt Bùi Tịch sẫm lại, "Không có.."
"..."
Tô Mộng Mộng thật sự muốn hỏi hắn rốt cuộc hắn có cái gì, nhưng nghĩ lại sợ chạm đến tự tôn của hắn, chỉ có thể đem tức giận áp xuống;
"Nếu không ta lấy thuốc còn dư lại của ta cho đệ?" Tô Mộng Mộng có chút thật cẩn thận nhìn biểu cảm của hắn, suy cho cùng hắn cũng là nam chính, nam chính nào cũng sẽ có thói ở sạch!
"Ừm." Bùi Tịch khẽ gật đầu, đem chăn vén lên, để nàng dễ dạng bôi thuốc cho hắn;
Tô Mộng Mộng run rẩy đem thuốc đặt lên tay hắn "Cho đệ, đệ tự bôi đi."
Nàng cũng không dám nhìn trộm hắn nữa, vừa rồi là tình thế cấp bách chưa kịp suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, trong sách có nói ngoài nữ chính ra, nam chính cũng chưa từng để người khác đến gần hắn nói chi nhìn thấy thân thể của hắn. Lỡ như sai xót giá trị hắc hóa lại tăng lên nàng cũng không biết phải làm sao.
Bùi Tịch thu liễm ánh mắt, khí lạnh tràn ra khắp người, trên gương mặt tái nhợt không có biểu tình, cố gắng ngồi dậy.
Áo ngủ trắng tinh rất mau lại bị nhiễm màu đỏ tươi của máu, như những đóa mai lan tràn..
Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha. Nhớ đăng kí tài khoản để ủng hộ editor ạ.