Dứt lời mặt hắn đỏ lựng.

"Cảm ơn sư đệ khích lệ." Tô Mộng Mộng vui vẻ, che miệng cười.

Nụ cười này của nàng càng làm cho hai sư đệ đỏ mặt hơn..

"Sư tỷ, mau lại đây."

"Được, tới ngay"

Tô Mộng Mộng tạm biệt với hai vị sư đệ trước mặt.

"Hai vị sư đệ, ta đi trước, tạm biệt."

Sau đó quay người đi về hướng võ quán.

"Tạm, tạm biệt" Hai người lắp bắp thẹn thùng.

"Chủ nhân, ngươi xem nàng quả nhiên muốn di tình biệt luyến, hai người này tu vi cũng rất cao, ngươi xem có phải nàng định chọn một trong hai người bọn hắn đi lấy kiếm về hay không?"

"Ngươi cảm thấy hai người bọn hắn có thể lấy kiếm?" Nhìn thoáng qua hai người, khóe miệng Bùi Tục gợi lên một mạt trào phúng, nháy mắt lại biến mất.

Thay đổi thành bộ dáng thuần lương vô hại, nhấc chân hướng về võ quán.

"Sư tỷ, lúc nãy tỷ tìm bọn họ có chuyện gì sao?"

Sao mặt cả hai người kia đều đỏ lên rồi, sẽ không..

Diệp Dung đè thấp thanh âm, "Sư tỷ, ngươi có phải hay không coi trọng một trong hai người bọn họ? Muốn ** hắn?"

Tô Mộng Mộng nhìn thoáng qua bốn phía, đi đến một góc góc, lập tức nâng tay vặn tai Diệp Dung "Tiểu thí hài như đệ cả ngày toàn nghĩ cái gì đâu không vậy hả! Đệ.."

Nghe tiếng bước chân, Tô Mộng Mộng nhanh nhảu bỏ tay xuống, một bộ đoan trang ưu nhã, giả bộ sửa sang lại quần áo giúp Diệp Dung, thanh âm cực nhỏ.

"Tuổi còn nhỏ, không được suy nghĩ lung tung!"

"Hay là" nàng nhìn chằm chằm hắn, cố ý ngắt quãng, "Sư đệ nhìn trúng cô nương nhà ai, liền mở miệng ** người ta sao?"

Câu nói này trực tiếp làm Diệp Dung đỏ mặt, "Không, không có."

"Sư tỷ, thật trùng hợp."

Tô Mộng Mộng nghe được giọng nói này, trong lòng lộp bộp một chút, lập tức giơ lên nụ cười tươi tắn, xoay người nhìn lại, "Sư đệ, thật sự rất trùng hợp nha!"

Hắn vậy mà ở đây, không phải lập tức sẽ luận võ sao?

"Sư đệ, sao đệ không đi chuẩn bị trước?"

Hôm nay là trận cuối cùng của đại hội luận võ, cũng coi như là ngày quan trọng của tông môn!

Bùi Tịch cùng đại sư huynh Cố Dật hai người giao thủ, một người đã sớm thành danh, một người là hắc mã mới xuất hiện.

Hắn vậy mà còn đi dạo, là quá tự tin, hay là từ bỏ giãy giụa?

Diệp Dung nhanh nhạy tiến lên hành lễ "Sư huynh."

"Sư đệ." Bùi Tịch liếc nhìn người đang đỏ mặt, lễ phép trả lời.

"Đệ đến xem vết thương của sư tỷ đã lành chưa, đặc biệt đem linh thảo để tỷ bồi bổ." Lưu quang chợt lóe, một hộp gỗ xuất hiện trên tay hắn.

"Hy vọng vết thương của sư tỷ có thể mau lành lại."

Linh thảo! Mắt Tô Mộng Mộng sáng lên!

Bùi Tịch nhìn gương mặt nàng doanh doanh, tươi cười như hoa đào nở rộ, ánh mắt sáng như sao trời..

Tươi đẹp kiều diễm, Bùi Tịch biểu tình hơi hơi xuất thần, cúi đầu thi lễ, đưa hộp vào tay nàng, "Đây vốn là việc ta nên làm, rốt cuộc là sư tỷ đã cứu ta."

Tô Mộng Mộng nhanh nhẹn cầm hộp linh thảo, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cất vào túi trữ vật;

"Khụ." Diệp Dung nhìn động tác của nàng ho nhẹ một tiếng, ý bảo sư tỷ chú ý hình tượng..

Tô Mộng Mộng lúc này mới nhìn thấy trong ánh mắt của Bùi Tịch có chút ngây người, tức khắc liền có chút xấu hổ,

Nàng cũng ho nhẹ một tiếng, "Đây cũng là việc ta nên làm, kỳ thật vốn dĩ không nên nhận đồ của đệ, nhưng lại sợ sư đệ vẫn luôn canh cánh trong lòng, suy nghĩ lung tung, không tập trung được."

"Nghiêm túc suy nghĩ thì cảm thấy vẫn nên nhận lấy thì tốt hơn." gương mặt 

Tô Mộng Mộng lộ ra chút khó xử, giống như đây không phải ý định của nàng.

Lời editor: Đọc truyện tại trang chính chủ wattpad và dembuon là đang ủng hộ editor.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play