Cách đây không lâu, anh từng muốn tôi bỏ con, nhưng bây giờ kiên quyết nói tất cả những gì anh làm đều là vì con, Lục Thừa Tiêu, con người anh thực sự rất mâu thuẫn

-Vậy sao?

Anh quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô, vẻ mặt đầy bối rối.

-Trước đây, tôi thực sự là không muốn có đứa con này, nhưng cô cũng biết bà nội đối với tôi quan trọng như thế nào, bà thích đứa trẻ này, tôi đương nhiên phải giữ lại con.

-Vậy nếu như không có đứa con này thì sao?

Cô sớm nên hiểu rằng, tất cả những gì anh làm đều là do có đứa con, do người bà mà anh yêu kính !

Lục Thừa Tiêu mạnh mẽ quay đầu, nằm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lực mạnh tựa như muốn bẻ gãy, mỉm cười lạnh lùng:

-Nếu như cô dám làm ra chuyện gì làm tổn hại đến con, tôi sẽ khiến cô sống không ằng chết

Đôi vai của Diệp Vãn Ninh rũ xuống, nụ cười trên khuôn mặt cô có sự giễu cợt, cũng có cả bị thương:

-Tập đoàn Diệp Thị đều trong tay anh, tôi còn có thể làm được chuyện gì sao?

Nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô, đôi mắt ngấn lệ dường biết nói đang âm thầm tố cáo lại anh.

-Cô biết là tốt rồi. Niệm tình thân phận của cô, cô thực sự rất xinh đẹp, nhưng tôi sẽ không động lòng với cô đâu.

Không có bất kì một lời nói bóng gió nào, vẻ đẹp lạnh lùng tàn nhẫn, những lời nói và biểu cảm của anh lúc này như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim CÔ.

-Tôi biết. Trong mắt anh tôi chính là hung thủ giết người, tôi không biết bản thân đã làm sai điều gì, càng không thể hiểu tại sao bốn chữ “hung thủ giết người” này lại được gắn lên người mình. Nhưng nếu anh đã nói như vậy, thì cứ coi là vậy đi. Ai bảo anh là người có quyền sinh sát tập đoàn Diệp Thị, ai bảo anh là cha của đứa con trong bụng tối, ai bảo anh...

“Là người mà cô đã có chút động lòng cơ chứ.” Câu ấy cô không thể thốt ra, cô biết cho dù cô có nói ra thì anh cũng chẳng thay đổi cách nhìn về cô, chỉ càng nhận về nhiều hơn sự châm chọc và khiêu khích của anh, thậm chí là ánh mắt lạnh lùng và những ngôn từ càng khó nghe hơn mà thôi.

Nghĩ đến cái chết của Vân Nhi, Lục Thừa Tiêu không thể kìm nén được cơn giận dữ, đôi mắt sâu hẳn lên sự tức giận không kìm chế được



-Cô không biết mình đã làm sai gì ư? Diệp Vãn Ninh, nếu có ngày tập đoàn Đế Thịnh ra nhập làng giải trí, tôi nhất định sẽ cho cô lên tivi. Kĩ thuật diễn xuất của cô thực sự khiến tôi được mở rộng tầm mắt !

Lời vừa mới thốt ra, anh liên quay người rời khỏi phòng ngủ chính nhanh như cơn lốc, chỉ lưu lại sự lay động trong căn phòng trắng tinh...

Ngày hôm sau, mưa vẫn không ngừng rơi, bầu trời chưa hề quang đăng lại như cũ. Lục Thừa Tiêu đứng bên cạnh giường nhìn nhìn gương mặt trắng trẻo có vệt nước mắt của cô, một lúc sau, anh mới quay người rời khỏi phòng ngủ chính, lái xe đi đến tập đoàn.

Tập đoàn Đế Thịnh.

Trong phòng làm việc của chủ tịch trên đỉnh tòa nhà.

-Chủ tịch, người hãy xem qua cái này.

Kano đem tin tức mới nhất điều tra được đưa cho Lục Thừa Tiêu

-Chủ tịch, đây là bảo vật mà năm đó lão chủ tịch bị mất, trải qua gần mười năm trời, giá thành đã lên tới hàng chục tỷ, bảo vật này cuối cùng cũng có tung tích rồi.”

Lục Thừa Tiêu nhận lấy tài liệu mà đem tới, lật xem xong, liền đưa mắt lên nói:

-Công khai đấu giá?

-Công khai đấu giá bảo vật vô giá của tập đoàn Đế Thịnh, lá gan của Lang Hiệu cũng thật càng ngày càng lớn rồi!

-Đúng vậy, chủ tịch, còn nữa đây là thư mời của buổi đấu giá.

* Kano đem một thiệp mời tinh xảo đưa cho Lục Thừa Tiêu.

Chiêu gậy ông đập lưng ông này Lục Thừa Tiêu thấy nhiều rồi, lần này, anh ngược lại muốn xem xem Lang Hiệu có thể dùng cách gì đánh đổ anh!

-Kano, các cậu mau đi chuẩn bị, đúng đầu tháng sau đến cuộc hẹn này. -Việc này...



Kano bối rối, không thể hiểu rốt cuộc Cậu chủ đang nghĩ gì. Rõ ràng biết đây là Hồng Môn Yến, nhưng vì sao vẫn vui vẻ muốn đến? Nhưng chắc Cậu chủ tự có dự tính của mình.

-Vâng, Cậu chủ, anh yên tâm, chúng tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.

Vừa nói xong, Kano cung kính cúi người, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch. Lục Thừa Tiêu uyển chuyển vùng bút kí tên của mình lên văn kiện. Sau đó lập tức đem cây bút mạ vàng vừa kí tên kia quăng trên mặt bàn, miệng hơi nhếch lên, lạnh lùng khinh bỉ thở hắt ra một tiếng, đôi môi mỏng thốt ra hai chữ: “Lang Hiếu... Dám đối đầu với Lục Thừa Tiêu anh, kết cục có thể tưởng tượng được ra rồi!

Hôm nay, Lục Thừa Tiêu về biệt thự đúng giờ, làm Diệp Văn Ninh cảm thấy rất kỳ lạ!

-Tôi muốn cô thay tôi làm một việc. Nhưng sau khi anh nói ra câu này, sự kỳ lạ lúc nãy mà cô cảm thấy bây giờ như dâng lên tột đỉnh! Hóa ra anh là muốn cô giúp anh làm việc! Nhìn anh đang nheo mày xem xét mình, Diệp Vấn Ninh không khỏi thu mình lại vì sợ, cô không thể hiểu được cảm xúc và suy nghĩ trong đôi mắt sâu thẳm kia, anh chính xác là muốn cô làm gì cho anh?

-Việc này, cô chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.

Hết sức độc tài lại bảo thủ, còn ngang ngược không nói đạo lý! Cái gì mà chỉ được phép thành công, không được phép thất bại? Cô còn chưa hề đồng ý sẽ giúp anh ta làm việc hay không màu

Hình như đến quyền từ chối tôi cũng không có.

-Cô không có lý do gì để từ chối tôi.

Anh đưa tay chạm vào má cô, trong

mắt đầy sự nguy hiểm không tên. -Gương mặt này của cô, chính là thứ

tôi cần.

Diệp Vãn Ninh sợ hãi lùi một bước: -Câu này của anh là có ý gì?

-Bây giờ cô đã là vợ của tôi, có một số việc tôi cũng nên cho cô biết. Lục Thừa Tiêu nhắc một ly rượu

whisky còn nguyên trên bàn uống sạch, sau đó nói:

-Khi cha tôi vẫn còn là CEO của tập đoàn Đế Thịnh, từng bị mất một bảo vật vô giá, chính xác mà nói nó không bị mất, mà bị người khác lấy cắp! Hiện nay lô trang sức vô giá ấy đã có tin tức, nó ở trong tay của Lang Hiếu, còn việc anh ta là ai cô không cần biết, cô chỉ cần biết tôi và hắn ta cả đời này chính là kẻ thù, vậy là đủ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play