Khi phần lớn các đệ tử tiên môn còn chưa kịp hiểu tình hình thì Phương Nguyên đã đột nhiên ra tay!
Tiến như binh lính trên sa trường, như dòng sông dài bị ngăn nước lại!
Đối mặt với khí thế của Hoàng Cân lực sĩ, Phương Nguyên không lui mà lại bước một bước lên trước!
Trường kiếm trong lòng bàn tay run rẩy, pháp lực toàn thân dồn hết vào kiếm. Sau đó, hắn quỳ một gối xuống đất, tay hơi buông lỏng, đột nhiên xuất kiếm!
Trong lòng bàn tay của hắn lóe lên ánh sáng màu bạc, trường kiếm quét ngang trước mặt.
Động tác của hắn không có một chút hoa mỹ nào, tất cả đều đơn giản, chất phác tới cực điểm, nhưng lại có thể phát huy một cách hoàn mỹ chiêu Mãnh Hổ Hạ Sơn trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm. Mỗi một động tác, mỗi một sự biến hóa, đều chuẩn mực như là dùng thước để đo vậy. Từ cách vung kiếm cho đến cách vận chuyển pháp lực, rồi cả khí thế đều khiến cho người khác không thể tìm ra một chỗ sai lầm, thậm chí còn hoàn mỹ hơn so với những gì được vẽ ra trên kiếm phổ!
Quá mức hoàn mỹ, không có nửa phần sơ hở!
Khi một kiếm này quét tới, mặt đất vốn bằng phẳng bỗng nhiên nứt toác, giống như một cơn gió lốc tạo bằng kiếm khí vừa lướt qua vậy!
Hoàng Cân lực sĩ bay thẳng đến trước người hắn, cự kiếm trong tay chém xuống tới, tao nên luồng gió cực kì hung mãnh.
Nhưng, trước khi Hoàng Cân lực sĩ chém ra kiếm này, một kiếm của Phương Nguyên đã tấn công lên người nó!
"Xùy", thân hình của Phương Nguyên và Hoàng Cân lực sĩ chỉ hơi đụng vào nhau nhưng cả hai đều văng ra ngoài khoảng ba trượng!
Phương Nguyên nặng nề thở ra một hơi, xoay người qua, xoay kiếm nằm ngang ở trước ngực, làm ra tư thế phòng ngự.
Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Hoàng Cân lực sĩ có động tĩnh gì.
Hoàng Cân lực sĩ quay lưng về phía Phương Nguyên, không nhúc nhích. Sau một thời gian, bỗng nhiên “Rắc” một tiếng, từng mảnh phù văn vỡ vụn.
Con mắt của chấp sự mặc áo trắng trừng lớn, vội vàng ngoắc tay, Hoàng Cân lực sĩ trước khi rơi xuống đất bỗng hóa thành một mảnh vải vàng, bay trở về trong tay hắn. Hắn tiện tay lắc một cái, rồi nhìn kĩ, thình lình phát hiện ra trên mảnh vải vàng này đã xuất hiện một vết kiếm...
Chấp sự mặc áo trắng ngây dại.
Các đệ tử tiên môn cũng ngây dại.
Ngay cả Phương Nguyên cũng ngây dại.
Chỉ có Vân trưởng lão là cười ha ha, ánh mắt nhìn Phương Nguyên, tựa hồ càng cảm thấy hứng thú hơn.
“Ngươi dùng chiêu gì mà...”
Theo bản năng, chấp sự mặc áo trắng hét lớn, nhưng lời còn chưa nói hết thì hắn phát hiện có gì đó sai sai. Hắn vốn muốn hỏi Phương Nguyên dùng kiếm chiêu gì, nhưng lại phát hiện rằng đích thực Phương Nguyên vừa dùng một chiêu ở trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, chỉ là uy lực của chiêu này lớn khủng khiếp. Hắn mau miệng đổi thành một câu hỏi khác:
“Ngươi đã luyện kiếm pháp bao lâu rồi?”
Phương Nguyên sững sờ một lát, nói:
“Đệ tử luyện kiếm chưa được hai tháng!”
Chấp sự mặc áo trắng suýt nữa phun một bãi nước bọt vào mặt hắn:
“Nói hươu nói vượn, chỉ luyện hai tháng làm sao có thể phá pháp bảo của ta?”
Nhưng khi thấy các đệ tử ngạc nhiên nhìn về phía mình, mặt hắn hơi đỏ lên vì xấu hổ, vội vã bổ sung:
“Mặc dù ta đã phong ấn chín mươi phần trăm uy lực! Một kiếm này...”
Phương Nguyên hơi chần chờ, thấp giọng nói: “Mỗi ngày ta đều luyện không dưới một vạn lần, tự nhiên hình cùng ý hòa hợp, có thể phát huy được pháp lực nhiều nhất và mạnh nhất!”
“Một vạn lần?”
Chấp sự mặc áo trắng kinh ngạc, vô ý thức nói: “Kiếm pháp cùi bắp dạng này mà mỗi ngày ngươi luyện một vạn lần?”
Mặt Phương Nguyên hơi đỏ, đành phải nhỏ giọng nói: “Đệ tử không có kiếm phổ nào khác để luyện...”
Mọi người xung quanh hít vào một luồng hơi lạnh, ánh mắt của các đệ tử tiên môn nhìn Phương Nguyên cũng không giống trước…
“Ha ha, cần có thể sinh xảo, quả nhiên không giả!”
Giữa bầu không khí trầm mặc, một vị chấp sự dáng người mập mạp, râu dài đi ra, cười nói:
“Tiểu Phương Nguyên, một kiếm này của ngươi, thế vững lực đủ, giống như đã hòa thành một khối. Ngay cả tu vi như lão phu cũng không tìm ra nổi nửa phần sơ hở, quả thật đã luyện đến trình độ hoàn mỹ. Thế nên bây giờ coi như ngươi đã thông qua cửa ải của Bạch chấp sự. Bây giờ, ta sẽ kiểm tra cửa thứ hai đối với ngươi...”
Mấy vị khác chấp sự đều nhìn hắn một cái. Theo dự định ban đầu của bọn hắn vốn không chuẩn bị cửa thứ hai.
Phương Nguyên không biết điều này, chỉ đành thành thành thật thật nhẹ gật đầu: “Đệ tử đã rõ!”
Chấp sự béo nhẹ gật đầu, đột nhiên tay áo phất một cái, ở trên không trung hiện ra ánh sáng màu vàng chói mắt, nhìn kĩ thì là mấy chục hạt đậu vàng tuôn ra. Những hạt đậu này lăn qua lăn lại quanh người Phương Nguyên, sau đó còn bật lên bay loạn. Rồi chấp sự béo từ từ niệm pháp quyết, cười nói: “Đây là thuật Tát Đậu Thành Binh mà lão phu tu luyện, ngươi nên cẩn thận một chút. Dù ta đã hạn chế phần lớn lực lượng nhưng vẫn rất nguy hiểm!”
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, thì trong lòng run lên.
Ở phía sau của hắn, một hạt đậu vàng đang nhảy nhót bỗng nhiên biến hóa thành một người tí hon mập mạp, thân cao chưa đến ba thước, trong tay cầm một thanh đoản thương. Người tí hon này nhảy dựng lên, giống như thiểm điện, đâm tới phía sau gáy hắn.
Phương Nguyên không cần nghĩ ngợi, thân hình đột nhiên nghiêng sang một bên, sau đó không những không lùi bước mà tiến tới. Một bóng mờ màu xanh lục chợt xuất hiện bồng bềnh trong hư không rồi đâm thẳng về phía bên trái. Những tưởng hắn đã ngăn cản được chiêu thức này thì người tí hon đột nhiên đổi chiêu trên không trung, kim thương trong tay đâm thẳng vào huyệt Thái Dương của Phương Nguyên. Tình thế lúc này cực kì nguy hiểm cho Phương Nguyên.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên vừa mới vọt tới bỗng nhiên nhảy lên, thay đổi vị trí trên không trung, cả người né được một thương này, còn trường kiếm trong tay thuận thế quay lại, đập thật mạnh vào trên lưng của người tí hon màu vàng...
“Đây là chiêu Quả Phụ Leo Tường trong Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm?”
Có một đệ tử tiên môn nhận ra kiếm chiêu của Phương Nguyên, ngơ ngác nói:
“Quả phụ này chắc đang cực kì sốt ruột thì mới có thể leo tường nhanh gọn và lưu loát như vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT