Editor – Tử Dương
***
''Thiên Tứ.'' Đổng Từ khẽ gọi, giọng mềm như bông.
Đáy lòng Bùi Tứ Trăn mềm nhũn, ánh mắt dịu dàng: ''Em là người Hoa?''
Đổng Từ nói tiếng Tây Ban Nha lưu loát nhưng hai chữ 'Thiên Tứ' phát âm rất chuẩn, ngữ điệu vô cùng tự nhiên.
Cô chớp mắt, quan sát nét mặt đối phương: ''Để em đoán, anh là người Hoa đúng không?''
Ánh mắt lém lỉnh của cô như mảnh lông lướt nhẹ qua mặt Bùi Tứ Trăn, ngứa ngứa, nhưng không ngứa mặt mà là tâm tư ngứa ngáy.
Anh thoáng dừng: ''Phải, em từ đâu tới?''
''Buenos Aires, còn anh?''
Một mặt Bùi Tứ Trăn không tiện nói, mặt khác lại không muốn lừa cô nên tiện miệng nói nơi mà anh đã ghé qua gần đây: ''Luân Đôn.''
Giọng Anh chuẩn.
''Em biết một quán bar khá ổn...''
''Vậy đi thôi.''
Đổng Từ chưa kịp dứt câu, Bùi Tứ Trăn đã ngắt lời, anh vươn tay giữ chặt cổ tay cô, xoay người cô lại.
Thân hình Đổng Từ nhỏ nhắn như nụ hoa e ấp, cú xoay khiến cả hai cùng đổi vị trí.
Một trước một sau trong gang tấc.
Đổng Từ ngẩng đầu, vừa khéo chạm trúng cằm anh.
Đổng Từ định tránh thì Bùi Tứ Trăn bỗng khom lưng, dường như đang đề phòng ai đó.
Đổng Từ nheo mắt, thấp thoáng sau tấm kính pha lê cùng các khách mời quần là áo lượt là bóng dáng của những tên tai to mặt lớn, mắt bọn họ láo liên khắp nơi, bên tai mang sợi dây kết nối, miệng thấp giọng báo cáo tình hình, nhìn cử chỉ cũng đủ biết đối phương muốn tìm người, chắc chắn không phải hạng dễ trêu.
Đổng Từ nói tiếng Trung: ''Anh trốn ai vậy?''
Bùi Tứ Trăn vốn cao hơn Đổng Từ nên dù khom lưng vẫn thấy rõ mồn một, may mà đêm nay khách khứa đông, sàn nhảy nhiều đôi qua lại, xung quanh tối mờ.
Anh nhìn cô, môi cười khẩy: ''Em đoán xem?''
Nhờ âm giọng từ tính này mà bầu không khí căng thẳng thoáng chốc tan thành mây khói, tất cả chỉ còn lại xúc cảm mập mờ hư ảo.
Đổng Từ ghé sát người anh, giọng nén cười: ''Anh đẹp trai như thế, làm đặc công cũng không lạ.''
Hơi thở như hoa như ngọc.
Cổ họng Bùi Tứ Trăn nghẹn ứ: ''Nếu anh là đặc công, em còn dám uống với anh một ly không?''
''Tại sao không dám, đừng quên không phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm.'' Đôi mắt hoa đào cong cong, ý cười sáng rực, nhìn như chẳng có gì cuốn hút nhưng lại cuốn hút không tưởng.
Chưa bao giờ Bùi Tứ Trăn thấy mình 'thiếu nghị lực' như lúc này.
Anh muốn giam nụ cười của cô ở một nơi không ai nhìn thấy, thậm chí là bạn trai cô.
Thật ra Đổng Từ không có ý định ra ngoài với người lạ, dù người đó có là anh đi chăng nữa thì cùng lắm chỉ nhảy một điệu Tango rồi thôi.
Vóc người này mà nhảy Tango thì... chậc chậc, hẳn sẽ thú vị lắm đây.
Nhưng khi Bùi Tứ Trăn ngỏ lời lần nữa, ma xui quỷ khiến thế nào mà Đổng Từ lại đồng ý, đúng là chẳng ai gan như cô, tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Một cảm giác quá đỗi thân quen.
Một cảm giác chưa bao giờ có.
Bọn họ rời buổi tiệc, rời xa ánh trèn hoa lệ, rời xa chốn xa hoa dối trá để đến với bầu trời đêm vằng vặc ánh trăng. Chẳng biết bên ngoài đã mưa từ lúc nào, Bùi Tứ Trăn mở nút, cởi áo khoác, điềm nhiên khoác lên đầu Đổng Từ.
Không để mưa dây trúng cô.
Hai người mỗi người một góc, đôi tay một lớn một nhỏ đan vào nhau, cùng nhau chạy trốn cơn mưa rợp phố, cùng nhau chạy qua quán bar ven đường.
Có lẽ do tốc độ quá nhanh, dưới chân mất thăng bằng khiến Đổng Từ lảo đảo, may mà người đàn ông bên cạnh giữ kịp.
''Không sao chứ?''
''Không sao.'' Đồng Từ lắc đầu cảm ơn, nhưng chợt nhíu mày.
Nước mưa thấm ướt làn váy, đua nhau chảy dọc rồi lần lượt trượt vào kẽ giày, cảm giác dính dính nhớp nhớp thật không dễ chịu chút nào.
Bùi Tứ Trăn liếc nhìn, anh lặng lẽ lấy khăn tay trong túi áo khoác, ngồi xổm xuống. Bàn tay to rộng nằm gọn trên đầu mắt cá chân, thông qua khăn lụa lau đi vết bẩn dưới tà váy, từng chút, từng chút một...
Thân mật quá mức cho phép, hành động theo lẽ đương nhiên, thao tác cẩn trọng, thậm chí có thể gọi là ngốc nghếch, nhưng lại dịu dàng chẳng kém gì ai.
Thành thật mà nói, đây không thể coi là hành động khiếm nhã bởi hành động của anh như đang thay anh chứng tỏ một điều: anh đang nâng niu nó như nâng niu báu vật.
Đổng Từ ngơ ngẩn, cả cơ thể nổi lên từng đợt sóng to gió lớn, dư dâm dập dờn trong tâm trí.
Bùi Tứ Trăn đứng dậy, nhét khăn vào túi: ''Đỡ hơn chưa?''
''Ừm.'' Đổng Từ hoàn hồn, ậm ờ đáp, đợi khi Bùi Tứ Trăn mở cửa, cô mới nhớ mình quên tiếng ''Cảm ơn.''
Phản ứng chậm chạp trông chẳng giống cô chút nào.
*
Sẽ là một thiếu sót lớn nếu nhắc đến đất Nam Mỹ mà không kể đến quán Bar, vừa bước vào là thấy ngay lớp chân giò hung khói treo trên trần nhà, bên bệ cửa là cải muối và pho mát.
Tuy biết cách ăn mặc của Đổng Từ và Bùi Tứ Trăn không hợp hoàn cảnh nhưng rất may là họ không cô đơn.
Hai người không hẹn mà cùng quay đầu, đường nhìn xoáy sâu, chợt dừng hai giây rồi nhìn nhau cười.
Giữa hai kẻ xa lạ mới quen nhau, lại đứng giữa một nơi ầm ĩ xô bồ như quán Bar mà chẳng hề gượng gạo, hơn nữa ở cái nơi toàn giọng Tây Ban Nha đặc trưng của Mỹ La Tinh mà nói tiếng Trung thì tất nhiên, thứ âm thanh đó sẽ trở thành loại ám hiệu mang bản sắc rất riêng.
Đổng Từ và Bùi Tứ Trăn không rõ đêm nay họ đã nói những gì, cũng chẳng biết say vì hơi rượu hay say vì chất nhạc mãnh liệt.
Người Argentina cần âm nhạc như cách mà người ta không thể sống khi thiếu không khí.
Điệu Tango chầm chậm vang lên, bao người nhảy múa trong tiếng ca nội lực và tiếng đàn accordion sâu lắng.
Đổng Từ hỏi anh: ''Anh biết nhảy Tango không?
Anh đáp: ''Biết đôi chút.'' Đúng là đôi chút thật vì bước nhảy của phái nam khá vô vị.
Nhưng không sao, dầu gì thì bản thân anh cũng đã cám dỗ đến nỗi chỉ cần đứng yên bất động, mùi hormone vẫn bay khắp nơi.
Đổng Từ kéo Bùi Tứ Trăn nhảy một khúc, cô xoay người, anh mê đắm, cô di chân, anh ngập ngừng tiến tới, cô lùi lại... thân thể lại càng gần nhau, hơi thở giao hòa, cùng chung nhịp đập.
Thậm chí có thể ngửi được mùi mồ hôi nơi gò má và cổ anh.
Ánh đèn mờ phản chiếu sàn nhà cũ kĩ bám lớp bụi mỏng, không khí nồng mùi thuốc lá pha lẫn hương rượu vô tình đẩy con người vào trạng thái mất kiểm soát.
Đổng Từ gần như tìm được 'cảnh giới' mà đạo diễn từng nói, và trên hết, chúng cần một nơi để giải thoát!
Bor Hess có câu, Tango là chuyện tình ba phút của người cô đơn.
Vậy nên hãy trân trọng ba phút ngắn ngủi ấy, hãy vứt hết những bộn bề của cuộc sống, đáng tiếc lắm người lại không hài lòng với ba phút đó, điệu nhảy đã dừng nhưng bước chân vẫn tiếp tục cuộc hành trình.
Bùi Tứ Trăn nhìn cô chăm chú, con ngươi mông dưới tia sáng mờ, tỏa nét mê ly.
Đổng Từ nom đôi tay đang siết chặt cổ tay mình, tuy sức lực không bao nhiêu nhưng khó lòng tránh thoát: ''Thiên Tứ, thả em ra.''
Bùi Tứ Trăn nghiêng người, sóng mũi cao vút lướt qua tai cô: ''Nếu anh nói không thì sao?''
''Lý do.''
''Anh không biết, nhưng lý trí nhắc anh không được thả em ra, mà anh cũng không muốn thả.''
Tai Đổng Từ bốc lửa, không ngờ người trông có vẻ lạnh lùng xa cách như anh lại giỏi buông lời tán tỉnh đến vậy.
Nếu đổi lại là người khác, ắt hẳn cô gái ấy đã sớm mặt đỏ tim run, mơ tưởng viển vông, không nói nên lời. Tuy Đổng Từ chưa sa đọa tới mức thần hồn điên đảo, mặt đỏ tim run, không nói nên lời nhưng không thể phủ nhận hành vi cầm kính viễn vọng nhìn lén người đàn ông này suốt mấy hôm liền...
Giờ đây, câu nói của anh không khác gì rắn độc dẫn dụ Eva ăn trái cấm trong vườn địa đàng.
Nhiều năm sau, Bùi Tứ Trăn lại nghĩ Đổng Từ đích thị là rắn độc, còn anh là Adam đáng thương bị cô dụ dỗ, đêm đó... chuyện gì đến rồi cũng đến.
''Anh còn nhớ số phụ nữ mà anh từng tán tỉnh không?'' Đổng Từ hỏi câu sáo rỗng và nhận được câu trả lời sáo rỗng không kém: ''Lần đầu, duy nhất em thôi, về sau vẫn vậy.''
Đáp án tiêu chuẩn!
Đổng Từ không tin lời anh nói, nhưng giọng Bùi Tứ Trăn như có ma lực luồn thẳng vào tai cô, vang vọng trong màng nhĩ, khiến xương cốt cô vỡ thành trăm mảnh, vô cùng êm tai.
Êm tai đến mức muốn phóng túng một lần.
Đổng Từ lờ mờ hiểu được tình dục là gì, và hiện tại, cô muốn 'phóng túng' với người đàn ông mà cô tự cho là đặc biệt này.
Nhưng Bùi Tứ Trăn không muốn.
Hay nói cách khác, tối nay anh không vội, hết thảy chỉ là sự khởi đầu, hai người vẫn còn nhiều thời gian, dù rằng hai người đã thấm nhuần men rượu, dù rằng anh đang mất khống chế thì anh vẫn quyết định đưa cô về nhà.
Trên con đường sũng nước, Bùi Tứ Trăn bắt xe, lịch thiệp mở cửa: ''Em ở đâu, anh đưa em về.''
Đổng Từ cho địa chỉ ở khu nghỉ mát gần làng du lịch, khá gần ngoại thành, phong cảnh thì miễn chê.
Nếu không lưu luyến 'cảnh đẹp' bên bể bơi, e là cô đã dọn qua đó từ lâu.
Hai người lên xe taxi, ngồi ngay ghế sau, không ai nói với ai câu nào, hương rượu thoang thoảng trong khoang xe xốc nảy.
Bùi Tứ Trăn vươn tay, 'tình cờ' vơ trúng tay cô, mềm mại, nhỏ nhắn, gần nhau hơn nữa...
Đổng Từ biết, nhưng không rụt lại.
Khóe môi Bùi Tứ Trăn cong nhẹ, như được ai đó tiếp thêm động lực, tức tốc biến bị động thành chủ động, bao phủ toàn bộ tay cô.
Giữ nó trong tay, từ tốn vuốt ve, khác hẳn hành động dè dặt khi nãy.
Lòng bàn tay ấm áp khiến tâm trí Đổng Từ chao đảo, không đã bao nhiêu lần Đổng Từ đánh mất bản thân mình.
Tựa như bước vào thước phim điện ảnh, cảm nhận dòng suy nghĩ của nữ chính trong phim.
Giữa đàn ông và phụ nữ, họ hiểu nhau đến mức không cần thể hiện bằng lời nói bởi cơ thể đã là thứ ngôn ngữ chân thật nhất.
So ra, bài giảng thực tế vẫn dễ áp dụng hơn lời diễn đạt trên lý thuyết.
Taxi đến làng du lịch, Bùi Tứ Trăn xuống xe mở cửa giúp cô, rõ ràng có ý muốn chào tạm biệt.
Đổng Từ nhìn anh bằng ánh mắt hứng thú: ''Không định vào trong à?"
''Muộn rồi, anh sợ em mệt.''
Bùi Tứ Trăn khoác áo lên người cô, nhẹ nói: ''Ngủ ngon, mai gặp.''
Đổng Từ bất ngờ, mắt thấy anh định về thật, cô bỗng dưng bật cười thành tiếng, người đàn ông này đáng yêu hơn cô nghĩ.
Cô hét to: ''Đứng lại.''
Bùi Tứ Trăn xoay người, nhìn cô gái cách đó không xa: ''Sao vậy?"
Đổng Từ vẫy vẫy tay, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời: ''Anh qua đây.''
Bùi Tứ Trăn không định bước qua, nhưng nhìn tay cô ra hiệu, bước chân lại mất kiểm soát.
''Em...'' Vừa cất lời, Đổng Từ đã nắm tay anh, nhón chân lên, nhưng chỉ nhón được tới cằm, thành ra phải rướn người.
Chạm vào đôi môi mỏng ấy.
Bùi Tứ Trăn không kịp đề phòng, nhìn gương mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt mà chẳng biết làm gì ngoài bị đôi mắt hoa đào hấp dẫn.
Đôi môi mềm mại chạm nhẹ môi anh, hệt như chuồn chuồn lướt nước nhưng sức công phá lại mạnh mẽ như dòng điện lưu, nhen nhóm dục niệm chiếm hữu. Bao nhiêu ham muốn kiềm chế bấy lâu chỉ vì nụ hôn này mà 'quân tan lính rã'.
Nháy mắt, Bùi Tứ Trăn chuyển thế nắm quyền chủ động, vây cô trong lồng ngực vững chãi, một giây sau, anh hôn sâu hơn, thô bạo vụng về.
Môi cô tựa như vỏ ngọc trai hé mở, từ hàm răng trắng tinh đến đầu lưỡi không xương đều bị ai kia nuốt trọn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh tới mức khiến Đổng Từ quên luôn việc nhắm mắt, thay vì nhắm mắt thì mắt cô lại trợn to, hơi thở đứt quãng.
Đổng Từ vội đẩy đối phương, vùng vẫy cầu xin.
Nhưng nếu Bùi Tứ Trăn không muốn, Đổng Từ cố mấy cũng vô dụng, song khi nghe tiếng cô nấc nghẹn, anh lại mềm lòng buông tay.
Tạm thời mà thôi.
Bùi Tứ Trăn mơn trớn cánh môi nồng ấm, sau đó đút tay vào miệng, thưởng thức dư vị...
Ánh mắt vừa phản chiếu dáng vẻ của một người đàn ông nhã nhặn, vừa phản chiếu tính xâm lược trời sinh.
Đổng Từ chớp mắt, dù da đầu tê rần nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh: ''Anh... anh cắn em.''
Bùi Tứ Trăn vuốt tóc cô, giọng cưng chiều: ''Lần sau anh sẽ nhẹ hơn.''
''...''
Đổng Từ muốn may miệng anh, nhưng để tìm một người đàn ông khiến cô rung rinh lại chẳng dễ dàng gì.
Chí ít là mười tám năm qua chưa bao giờ xuất hiện.
Bọn họ hợp nhau đến thế, xúc cảm gần nhau đến vậy...
Cho nên khi Bùi Tứ Trăn đưa cô tới cửa, lúc chuẩn bị ra về, Đổng Từ vội kéo áo anh, hàng mi cong cong, con ngươi đen láy, đôi môi anh đào hờ hững, lẳng lặng nhìn Bùi Tứ Trăn.
Dù cô không nói, sự khẩn trương vẫn đâm sâu vào tim Bùi Tứ Trăn, anh biết dù cô có nói gì đi chăng nữa thì câu trả lời của anh cũng chỉ có một, đó là: Không! Nhưng nếu cô nói cô muốn sao trên trời, anh sẽ chẳng nề nà bắt thang thỏa mãn ý nguyện của cô.
Đáng tiếc Đổng Từ lại bảo: ''Thiên Tứ, ở lại với em.''
Bùi Tứ Trăn thở gấp, đã là đàn ông thì ai cũng muốn nghe câu này, dù rằng cảm giác phẫn nộ xen lẫn đố kị đang ngày một trào dâng.
Bùi Tứ Trăn cúi người, gương mặt lấp ló trong đêm: ''Em đã nói câu này với bao nhiêu người rồi?''
Đổng Từ không rõ mặt đối phương, nhưng cô biết hơi thở lạnh lẽo đang vây quanh người anh, thật đáng yêu.
Đổng Từ ăn miếng trả miếng: ''Lần đầu, duy nhất anh thôi, về sau vẫn vậy.''
Edit: Bà Từ này bả bạo dã man ấy(; ̄д ̄)đúng kiểu không sợ trời không sợ đất, nhờ vậy mà vớt được trai đẹp : ))))) hóa ra câu nói đùa năm ấy lại trở thành sự thật vào bảy năm sau ʕ⊙ᴥ⊙ʔ