Editor – Tử Dương
***

Đổng Từ nói xong, tay đột nhiên có cảm giác bị nắm chặt, cô ngước mắt nhìn gương mặt xám xịt của Bùi Tứ Trăn.

Anh nghiến răng ken két: "Vì chuyện này mà em bảo anh trốn?"

"Không trốn chẳng lẽ anh mang cái bộ dạng này ra gặp mẹ chồng tôi?"

Đổng Từ thở hắc một cái, đuôi mắt bén nhọn, mặc dù vẫn còn nét phong tình thường thấy nhưng rõ ràng âm giọng của cô lại đầy vẻ chế giễu.

Bùi Tứ Trăn thật sự muốn bóp chết cô gái này, nhưng chỉ vừa dùng lực, Đổng Từ đã la toáng: "Đau..."

Run rẩy... yếu ớt...

Cổ họng bật tiếng nức nở, khơi gợi hồi ức xưa cũ.

Dã thú trong lòng Bùi Tứ Trăn xém chút mất khống chế, nhìn khóe mắt ướt át của cô, hai tay đang kiềm chế đối phương bất giác buông ra. Anh trấn định lý trí, kéo cô lên giường: "Nói em không có ở nhà, không gặp."

Đương nhiên Đổng Từ cũng từng nghĩ đến lý do này, nếu chỉ có một mình Cố phu nhân tới, cô có thể không quan tâm, nhưng hiện tại bà ta và Ngụy Tấn An lại tới cùng lúc.

Thân làm con gái nuôi, cô không muốn phụ lòng chú Ngụy.

"Tôi đã nói tôi ở nhà..."

"Được, vậy anh và em cùng nhau ra ngoài."

"Anh..."

Đổng Từ đến ạ với cái logic quái quỷ của anh, bực bội nói: "Bùi tiên sinh, anh cảm thấy làm vậy mà coi được à?"

Bùi Tứ Trăn nheo mắt, nhanh tay ôm ngang vòng eo mảnh khảnh, cúi người gằn từng câu từng chữ: "Anh chăm sóc em nguyên ngày nay, giúp em lau mồ hôi, nấu cháo cho em ăn, đút thuốc cho em uống, bây giờ không những bắt anh trốn mà còn gọi anh là Bùi tiên sinh, thế em nghĩ em làm vậy mà coi được à?"

Cho nên mới nói ''Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm'', đã được người ta chăm sóc thì không có quyền lên tiếng. (*ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn)

Đổng Từ không dám chống đối Bùi Tứ Trăn, hơn nữa bàn tay cứng như sắt thép còn đang đặt bên hông cô, căn bản không cho cô đường lui, trừ phi người đàn ông này tự nguyện.

Nghe tiếng chuông cửa, Đổng Từ vươn tay, cô không đẩy Bùi Tứ Trăn nữa mà dịu dàng đặt lên ngực anh gọi nhỏ: "Thiên Tứ."

Giọng nói thậm chí còn nhẹ hơn cả hành động, âm sắc khàn khàn, mềm mại yêu kiều, pha lẫn chút nhu nhược đáng thương trong đó.

Như đang xin tha...

Mỗi lần Đổng Từ dùng điệu bộ này kết hợp với giọng nói rưng rưng, Bùi Tứ Trăn có muốn từ chối cũng không được, huống chi cô còn đang bệnh nặng. Nhưng Bùi Tứ Trăn đâu có ngu mà thỏa hiệp liền, anh cười như không cười hỏi: "Nếu em chịu 'năn nỉ' anh giống lúc trước, anh sẽ cho em gặp khách."

"Vậy anh phải hứa ở trong phòng không được ra."

"Không ra với điều kiện Cố phu nhân không làm gì quá đáng."

Bùi Tứ Trăn bâng quơ đáp lời, hiển nhiên lời này có ẩn ý riêng của nó.

Đổng Từ hơi đâu mà nghĩ sâu nghĩ xa vì điện thoại lại có cuộc gọi đến, lần này đến lượt cái tên [Cố Phương Phỉ] xuất hiện trên màn hình.

Tất cả mọi người đều muốn kiếm chuyện với cô.

Cả đám đang rắp tâm không cho cô ngủ đây mà.

Đổng Từ phiền khủng khiếp, cô nhìn Bùi Tứ Trăn, ánh mắt nửa mê nửa tỉnh, sờ tay lên chiếc cằm cương nghị: "Được, nhưng anh nhớ phải ngoan đó."

Giọng nói bỗng dịu dàng đến mức khó mà tin được.

Bùi Tứ Trăn nhướng mày, chưa kịp nói gì thì Đổng Từ đã sấn tới, lòng bàn tay đẹp đẽ và khuôn mặt nhỏ nhắn gần ngay trước mắt.

Bao gồm cả cánh môi hồng nhuận kia.

Ngay sau đó, một nụ hôn bất ngờ dừng tại gò má Bùi Tứ Trăn, bờ môi mềm mại ấm áp, khi sâu khi cạn. Thậm chí ngay cả những nụ hôn chào buổi sáng lúc trước cũng không thể sánh bằng nụ hôn này, làm trái tim anh như bị ai nhẹ nhàng nắm lấy, siết chặt một cách tê dại.

Trái tim cứ nảy lên, tựa như kéo Bùi Tứ Trăn quay lại thời điểm bảy năm trước. Ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, không còn sự lạnh lùng mà chỉ nhìn Đổng Từ đăm đăm.

Bùi Tứ Trăn dùng tay sờ lên dư vị còn sót lại sau nụ hôn, sau đó đút ngón tay vào miệng như đang gián tiếp thưởng thức Đổng Từ.

Đổng Từ chủ động hôn xong liền lùi về sau, nhưng lại bị ánh mắt thâm trầm của đối phương trói buộc.

Tim cô đập loạn...

Lúc đầu hai người còn giữ khoảng cách vậy mà dòng điện lưu tưởng chừng như rơi vào quên lãng lại một lần nữa tràn về, những nụ hôn và cử chỉ thân mật từng có với nhau chạy vùn vụt qua mắt họ.

Dục vọng thiêu đốt lý trí!

Tiếng chuông cửa lại vang lên, Đổng Từ choàng tỉnh.

Không không không, đây không phải mơ, không thể muốn làm gì thì làm.

Cũng không phải lúc phóng túng bản thân.

Đổng Từ hồi mắt, bình tĩnh nói: "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."

Nói xong, cô liền đứng bật dậy với lấy bộ đồ ngủ rồi chạy vội ra ngoài.

Phía sau vẫn là giọng nói khàn đục của người đàn ông: "Có bao nhiêu người đàn ông từng được em cảm ơn thế này?"

Đổng Từ mở cửa, ngoái đầu nhìn anh một cái, cười khẽ, đôi mắt hoa đào trêu ghẹo: "Anh đoán xem.''

Ngữ điệu bất cần, chặt đứt dòng suy nghĩ viển vông của anh.

Bùi Tứ Trăn nhếch môi, gương mặt đen sì như muốn ăn thịt người.

Đáng tiếc đã ăn không được mà cửa phòng vừa đóng lại còn bị khóa ngoài.

Tuy nhiên thứ Bùi Tứ Trăn để ý không phải là vẻ đề phòng của cô mà là thái độ dứt khoác đó, làm anh chợt nghĩ liệu cô có thường xuyên làm những hành động tương tự như vậy không.

Hay nói chính xác là thường xuyên dẫn đàn ông về nhà?

Gân xanh trên trán Bùi Tứ Trăn bục ra, anh ghì chặt tay, vô pháp khống chế cảm xúc muốn nổ tung tất cả.

Lúc này Đổng Từ đâu biết trí tưởng tượng của người đàn ông trong phòng lại phong phú đến vậy, cô vứt bộ lễ phục sang một bên, đổi thành bộ đồ ngủ, xong xuôi mới chạy ra mở cửa.

Đương nhiên việc này tương đối mất thời gian.

Chờ cửa mở thì khách bên ngoài đã đợi hơn mười phút.

Ngoài Ngụy Tấn An ra còn có Cố phu nhân và Cố Phương Phỉ, hôm nay cô ta mặc váy trắng đính ngọc trai, chân mang giày cao gót, tay xách túi Chanel Le Boy, vẻ mặt bực bội.

Cố Phương Phỉ vừa thấy Đổng Từ bước ra liền xổ một tràng: "Nếu không biết chị đang bệnh nặng chắc người ta còn tưởng chị dẫn đàn ông về nhà nên mới nhốt mẹ chồng và em chồng ở ngoài cả buổi trời thế này!"

Mí mắt Đổng Từ giựt giựt, Ngụy Tấn An nghiêm mặt răn đe: "Cố phu nhân, chuyện kết hôn là do nhà họ Cố chủ động đề xuất, nếu bên bà không muốn có thể nói thẳng, căn nhà ấy tôi thừa sức mua lại, Đổng Từ cũng không cần sống mà lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt các người!"

Mặt Cố Phương Phỉ thoáng chốc biến thành màu gan heo, đang định phản bác nhưng Cố phu nhân lại cản cô ta.

Thật ra dù Cố phu nhân có thích nịnh hót thì cũng chỉ nịnh những người có địa vị như Lê Mẫn, còn lúc bình thường bà ta chẳng cần phải nể mặt ai. Đã đứng ngoài cửa chờ cả buổi rồi mà Ngụy Tấn An còn nói móc bà ta, nhưng bà ta không thể không nuốt cục tức này xuống, đành cười hoà giải: "Đều là người một nhà cả, hà tất phải nói như vậy, căn nhà đó có dùng tiền cũng không mua được vì vốn dĩ nó là sính lễ của nhà họ Cố chúng tôi."

Nói hay quá nhỉ.

Đổng Từ cảm thấy thật nực cười, cũng biết bà ta đâu dễ gì tha cho cô.

Cô vuốt áo mời bọn họ vào trong, nhưng miệng vẫn lạnh nhạt nói: "Đáng tiếc phần sính lễ này không biết bao giờ mới tới tay tôi."

Cố phu nhân ngoài cười mà lòng không cười: "Đừng gấp, căn nhà đó cũng cũ quá rồi, chịu khó sửa lại làm nơi tham quan ít ra còn lấy vốn lại được. Nếu không, chi phí bảo tồn căn nhà hàng năm cũng tốn đến mấy trăm vạn."

Cố Phương Phỉ cười khẽ: "Đúng đó, chẳng lẽ trong một năm chị không đóng nổi hai bộ phim để lấy tiền thù lao san sẻ với nhà họ Cố?"

Vừa nói, cô ta thuận tiện quan sát căn nhà Đổng Từ đang ở.

Nói là chị dâu em chồng, nhưng mối quan hệ còn thua cả người dưng.

Đây cũng là lần đầu tiên Cố Phương Phỉ tới nhà Đổng Từ, nhìn chung phong cách trang trí của ngôi nhà cũng giống tính cách của chủ nhân nó vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng căn nhà này có bầu không khí rất thoải mái, đồ nội thất trong đây đa số làm từ đồng thau, tinh xảo đẹp đẽ, mang hơi hướng ấm áp.

Cố Phương Phỉ không moi được chỗ nào để chê nên chủ động nói: "Mẹ, con thấy chị ta có vẻ khỏe rồi, hoa và trái cây để đây, con đi trước, chiều nay con có hẹn đi xem phim."

Ngụy Tấn An nhìn thái độ mẹ con nhà này là biết ngay bọn họ không thật sự muốn tới thăm bệnh, nếu không phải trùng hợp gặp ở khu dưới thì còn lâu ông mới đi chung với bọn họ, hơn nữa ông không muốn làm chuyện khiến người ta chú ý.

Ngụy Tấn An cố ý giấu tin Đổng Từ kết hôn là mong sau này lỡ có ly hôn cũng không ảnh hướng đến danh tiếng của con bé.

Không đợi Ngụy Tấn An và Đổng Từ tiễn khách, Cố phu nhân liền trước trừng mắt nhìn con gái, ra vẻ dạy dỗ nói: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, có biết hai chữ lễ phép viết thế nào không, muốn gọi gì thì gọi sao?"

"... chị dâu."

Cố Phương Phỉ bĩu môi, đúng lúc đang mang giày thì thấy trên giá có một đôi giày da nam, làm cô ta tò mò quay đầu nhìn Đổng Từ.

Kỳ thật Ngụy Tấn An đã thấy từ sớm, nhưng ông không dám nói, chỉ liếc mắt ra hiệu với Đổng Từ.

Lúc nãy Đổng Từ gấp quá nên quên bén vụ này, trước khi Cố Phương Phỉ mở miệng, cô liền chặn ngang: "Là giày của anh em nhưng không xài tới, hai ngày nay người giúp việc xin nghỉ nên chưa kịp dọn."

Giọng nói vô cùng bình thản, y như bình luận viên thời tiết.

Cho nên Cố Phương Phỉ không thể tìm được sơ hở, ngay cả Cố phu nhân cũng tin vì đây chính là câu mà bà ta muốn nghe nhất.

Vẻ mặt Cố phu nhân nhu hoà.

Cố phu nhân vỗ vỗ tay Đổng Từ, đỡ cô ngồi xuống: "Con gái ngoan, mẹ biết ngay tụi con thường xuyên ở đây mà."

Đổng Từ biết Cố phu nhân hiểu lầm cô và Cố Diễm Sinh có tiến triển, nhưng giờ không phải lúc để nói thẳng.

"Con yên tâm, loại phụ nữ như Bạch Dung, Diễm Sinh chỉ nhất thời mê muội nên bị cô ta quyến rũ. Dù sao cũng là người xuất thân từ nghiệp diễn, hạng đàn ông nào mà cô ta không ngã lòng, có gột rửa cách mấy cũng không bao giờ sạch sẽ được, làm sao có thể so với con chứ?" Tâm trạng Cố phu nhân đang tốt, càng nói càng hài lòng, gián tiếp dụ dỗ Đổng Từ.

"Mặc dù nhà con không còn như trước, nhưng tốt xấu gì cũng là con nhà gia giáo. Lại nói, hiện tại có thêm chủ tịch Lê nhận con làm con gái nuôi, có bà ấy giúp đỡ, đường tương lai của con sau này không cần phải lo lắng gì nữa."

"Chờ khi nào con và Diễm Sinh có con rồi, Bạch Dung mà dám làm lớn chuyện mẹ sẽ thẳng tay xử lý cô ta, hạng phụ nữ chỉ biết đến tiền như cô ta sớm muộn gì cũng bị Diễm Sinh nhìn thấu. Chỉ cần mẹ còn sống một ngày thì vị trí Cố thiếu phu nhân của con vẫn vững như bàn thạch."

Nghe bà ta hứa hẹn mà Đổng Từ cảm thấy thật buồn cười.

Trong lòng cô thừa biết Cố phu nhân đang nung nấu ý đồ gì, vì mưu cầu chức Phó chủ tịch Viện Nhân Ái mà mới hôm qua còn uy hiếp, vừa quay sang hôm nay đã dụ cô bán mạng cho bà ta, vừa đấm vừa xoa, hai bút cùng vẽ.

Có một bà "Mẹ chồng" khôn khéo đến trình độ đó, chắc Đổng Từ phải làm hòa thượng ngày ngày gõ mõ tụng kinh mới không bị tính khí thất thường của bà ta tra tấn.

Càng không nhẹ dạ đến độ bị con người này lợi dụng cả đời.

Quả nhiên, sau khi Cố phu nhân nói xong liền nhắc tới chuyện "Phó chủ tịch": "Chúng ta là người một nhà, nếu mẹ lấy được vị trí phó chủ tịch thì đương nhiên con cũng có lợi..."

Làm xong công tác tư tưởng, Cố phu nhân thấy thái độ Đổng Từ vẫn bình thản, không có ý phản đối cũng không muốn vào chủ đề chính.

"Sắp đến thôi nôi của Hạo Hạo, con nhớ mời chủ tịch Lê tới Hà Giang dự tiệc. Mẹ thấy chủ tịch Lê rất thích con, chỉ cần con mở miệng, bà ấy không lý nào lại từ chối."

Cố phu nhân nói xong liền đứng dậy ra về, đi được vài bước mới làm như thuận miệng dặn dò.

Bản ý không để đối phương có cơ hội cự tuyệt.

Ngay cả như vậy, nhưng nếu Đổng Từ đã muốn khước từ thì không ai có thể cản cô được, tuy nhiên hiện tại cô không có ý định này, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để cô đảo khách thành chủ.

Trong đầu Đổng Từ đã có sắp đặt sẵn, cô thong dong nói: "Phu nhân nói đúng, mẹ nuôi nhất định sẽ đồng ý. Có bà ấy tham dự, buổi tiệc thôi nôi ngày đó chắc náo nhiệt lắm."

Cố phu nhân vui mừng khôn xiết: "Mẹ cũng nghĩ vậy, nếu chủ tịch Lê chịu đi, sợ gì người ta không nể mặt tới dự?"

Đổng Từ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, cho nên phu nhân tranh thủ phát thiệp cho họ ngay từ bây giờ là vừa."

"Đúng đúng đúng, thông báo chậm quá lại biến thành thất lễ."

Tâm trí của Cố phu nhân đã sớm thổi hồn vào buổi tiệc sắp tới, bà ta vui vẻ ra mặt, giống như đang được mọi người nhìn bằng ánh mắt hâm mộ vậy. Thiện cảm với Đổng Từ cũng đột nhiên tăng vọt: "Mẹ biết con gái mẹ tốt mà, thôi không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa."

Đổng Từ biết Cố phu nhân đã mắc câu.

Không quá hai ngày nữa, Cố phu nhân phải ngoan ngoãn trả bức họa của ông ngoại lại cho cô, nếu như bà ta không muốn mất mặt trước mọi người.

Ngụy Tấn An thấy tâm trạng Đổng Từ phấn khởi bèn rót cho cô một ly nước: "Chú gọi bác sĩ tới nhưng bác sĩ nói không thấy ai ra mở cửa, làm chú còn tưởng con đi vắng... bận đi khám à?"

Đổng Từ cầm ly nước, gật đầu, so với chuyện bị bệnh thì cô lại quan tâm đến vấn đề khác hơn: "Đúng rồi, chú Ngụy, lần trước chú dò hỏi Cố Đông Viễn có biết thêm chút thông tin nào không? Con nghĩ bên đó chắc chưa có ý định bán lại căn nhà."

Ngụy Tấn An trầm ngâm nói: "Nếu không thiếu tiền, chắc chắn bọn họ sẽ không bán, phải giữ lại để câu chúng ta chứ. Con biết vụ Cố Đông Viễn thường xuyên đi Macao đánh bạc không?"

Đổng Từ chống đầu, hờ hững nói: "Biết, nhưng ông ta tới Macao bao nhiêu lần rồi mà có bị gì đâu."

"Chưa chắc."

Ngụy Tấn An châm điếu thuốc: "Chú cho người điều tra được mấy tháng trước ông ta thua đậm mấy vố, đang sốt sắng vì tiền kia kìa."

Hai mắt Đổng Từ sáng hẳn lên: "Hy vọng ông ta còn thua dài dài."

Ngụy Tấn An cũng mong là vậy, ông nán lại một lát rồi đứng dậy bước tới chỗ tủ lấy giày, vô tình liếc nhìn đôi giày da bóng loáng trên giá.

Ngụy Tấn An có lòng tốt nhắc nhở cô: "Trước khi mua được căn nhà đó, ở nhà họ Cố con phải thật cẩn thận, đừng để bọn họ nắm thóp."

Đổng Từ là người nhạy bén, thầm nghĩ chắc chú Ngụy lại hiểu lầm nữa rồi.

Đổng Từ định giải thích nhưng Ngụy Tấn An chỉ cười cười: "Tốt lắm, chẳng mấy khi con nhìn trúng ai đó, chừng nào chuyện nhà họ Cố giải quyết xong con nhớ dẫn về ra mắt chú đó, chú giúp con kiểm định."

Ngụy Tấn An lúc này hệt như một người cha hiền từ.

Đổng Từ dở khóc dở cười, thần linh ơi, nếu cô thật sự dẫn Bùi Tứ Trăn về, ông không hoảng hồn mới lạ.

Sau khi tiễn mọi người đi hết, Đổng Từ mới dám mở cửa phòng ngủ, tên đại thiếu gia bị cô nhốt bên trong đang ngồi trên ghế tựa.

Chắc bận xử lý công việc.

Căn phòng này rất lớn, Đổng Từ không muốn quấy rầy anh, nhưng lúc đi ngang qua Bùi Tứ Trăn lại bị anh duỗi tay ôm eo kéo ngược cô lại.

Trực tiếp nhào vào ngực người nào đó.

Hành động đột ngột này làm cô không kịp phòng ngừa, vội hét lên: "Anh..."

Bùi Tứ Trăn giơ tay vén mái tóc rối qua một bên, đầu ngón tay chạm vào má Đổng Từ, cảm giác hơi lạnh.

Giọng anh vẫn cứng nhắc: "Trong số đám đàn ông mà em giấu, chắc anh là người phối hợp nhất rồi nhỉ?"

Đổng Từ cười khẩy, nhưng vẫn giả vờ nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc: "Xem như miễn cưỡng nằm trong ba vị trí đầu."

Tâm trạng Bùi Tứ Trăn suýt nổ tung, có điều nếu để ý sẽ thấy ánh mắt cô có sơ hở, anh lạnh mặt: "Đừng đùa với anh."

"Hình như anh mới là người khơi mào thì phải?"

Đổng Từ cười, cười một cách thẳng thừng tự nhiên, xuyên qua làn sương mù dày đặc, nở rộ nơi khóe mắt cô.

Rất giống một buổi tối bình thường nào đó.

Một buổi tối cũng y như vầy.

Bùi Tứ Trăn lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sắc bén mềm xuống, những hình ảnh kích thích giữa Đồng Từ và đám đàn ông khác cùng dòng suy nghĩ lung tung nhường chỗ cho lý trí quay về. Nhưng không có ý định thả người: "Anh lo lắng chăm sóc cho em còn phối hợp với em như vậy, có phải em nên làm chút gì đó để cảm ơn anh không?"

TD: Em lạy anh, suốt ngày ghen bóng ghen gió, nghĩ điên nghĩ khùng, chị mà có đàn ông thiệt chắc anh bứng nhà người lên luôn quá =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play