Cố Tử Kỳ nằm trên chiếc giường êm ấm và quen thuộc của Trịnh Giai, hay nói đúng hơn là của cả hai. Hương vị của Trịnh Giai vẫn còn lưu lại trên chăn gối, giống như hơi ấm của hắn vẫn còn bao lấy y, nhưng hiện tại, bên cạnh y hoàn toàn trống rỗng. Cố Tử Kỳ chìm vào mờ mịt.

"Vì sao lại không cam tâm làm một thuộc hạ bên cạnh hắn? Vì sao?"

Lòng Cố Tử Kỳ thật loạn, bởi vì câu trả lời càng lúc càng rõ ràng hơn trong tâm trí y.

Thời điểm còn nhỏ, ngoại trừ Trịnh Giai, y đã không đặt bất cứ ai khác vào mắt. Nhưng y chưa bao giờ nghi hoặc về điểm này, bởi vì hai người bọn họ so với đồng lứa hoàn toàn khác nhau. Cố Tử Kỳ căn bản là khinh thường tất cả những người khác, chỉ công nhận một mình Trịnh Giai, còn đối với trưởng bối trong dòng tộc Trịnh gia thì không nằm trong phạm vi suy xét của y. Đối với họ, y chỉ có một suy nghĩ là cần phải hoàn thành nhiệm vụ họ giao, thứ y quan tâm cũng chỉ là nhiệm vụ của mình có liên quan đến Trịnh Giai hay không mà thôi.

Lớn hơn, Cố Tử Kỳ đã hiểu "núi cao còn có núi cao hơn" là thế nào, đặc biệt trong năm năm rời khỏi Trịnh gia. Nhưng dù vậy, tầm mắt y từ thưở niên thiếu đến giờ vẫn chưa bao giờ rời khỏi người hắn. Y cũng chưa bao giờ hoài nghi điều này, hay nói chính xác hơn, y thậm chí còn không nhận ra tầm mắt của mình chỉ đặt trên người hắn. Trong thế giới quan của Cố Tử Kỳ, Trịnh Giai là trúc mã từ nhỏ cùng lớn lên, cũng là người mà y luôn so tài, dĩ nhiên là đối tượng mà y thân thiết nhất, cũng gợi lên cho y nhiều hứng thú nhất. Điều này có gì không hợp lý đâu ?

Cố Tử Kỳ luôn không muốn mình thua kém Trịnh Giai, dù có phải trải qua cực khổ thế nào y vẫn luôn cố sức đuổi kịp bước chân hắn, không chấp nhận mình bị bỏ lại. Các bài huấn luyện chuyên nghiệp của Trịnh gia hay tổ chức sát thủ, chưa bao giờ thiếu máu và đau đớn. Có mấy lần bị ép vào đường cùng, hoặc khi thực thi nhiệm vụ gặp nguy hiểm, thời điểm đó, Cố Tử Kỳ không còn biết gì hơn ngoại trừ việc mình phải sống để gặp lại Trịnh Giai, mình phải vượt qua thử thách để xứng đáng đứng bên cạnh hắn, tuyệt không thể là kẻ thất bại, vì thế giới của Trịnh Giai sẽ không chứa chấp loại người vô dụng đó. Đã có người từng nói với y, khi đó, y thật đáng sợ, giống như đã đánh mất thần trí, chỉ còn lại bản năng không ngừng đấu tranh.

Thời khắc đó y đã đánh mất thần trí sao? Vậy vì cái gì vẫn tâm tâm niệm niệm nghĩ về Trịnh Giai?

Rốt cuộc là vì cái gì y có thể đủ ngoan tâm và nghiêm khắc với bản thân tới vậy, cố chấp luôn muốn đua cùng với Trịnh Giai, không cam lòng ở sau hắn.

Y đã và luôn sống trong bóng tối, dù y có tài giỏi cách mấy, cũng không có ai tán thưởng y, vinh danh y. Mà y từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình ra sao, kể là là Trịnh lão gia. Cố Tử Kỳ ghét nhất là để lộ hành tung và thông tin, cho nên y chưa bao giờ có ý định tạo danh tiếng trong giới xã hội đen, cũng chính vì vậy mà dù y thật giỏi, thì vẫn không có mấy ai biết tới sự tồn tại của y.

Tâm Cố Tử Kỳ run lên, y không thể không thừa nhận, y cố gắng nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì mong muốn ánh mắt người kia lại đặt trên người mình, tán thưởng y, rồi lại gần gũi y, để y bước vào thế giới của hắn, xứng đáng ngẩng cao đầu đứng tại bên cạnh hắn.

Nhưng ở trên đời này có một thứ gọi là " trên tình bạn nhưng dưới tình yêu". Có khi người kia chiếm một vị trí thật quan trọng tâm mi, rất rất gần với tình yêu, nhưng không phải là tình yêu.

Cố Tử Kỳ vẫn không xác định được, thời điểm trước lúc gặp lại Trịnh Giai sau 5 năm xa cách, y có hay không yêu hắn. Thực tế, trong khoảng thời gian từ 14 đến 17 tuổi, hắn luôn giữ một khoảng cách xa với y, y đã không thể đến gần hắn, dĩ nhiên cũng không thể thân thiết cùng hắn.

Hay nói cách khác, nếu Trịnh Giai không phá vỡ giới hạn, cứng rắn giam y lại điều giáo, y có hay không ôm loại tâm tư này với hắn?

Trong khi Cố Tử Kỳ ngẩng người, một hàng người hầu cùng quản gia đã đứng trong phòng nhưng không dám động đậy bởi vì có một con trăn rất to trấn trước giường y. Nó há ra cái miệng rộng đỏ như máu, thè lưỡi tê tê đe dọa bất cứ ai nhích lên một bước.

Trịnh Giai thông qua camera quan sát tình hình trong phòng, bất đắc dĩ đỡ trán. Cố Tử Kỳ này thật là... không để người ta bớt lo mà! Em không thể để tim tôi được chút yên lặng nào sao! Tĩnh tâm a, em có biết tôi tốn bao nhiêu công sức ép tâm mình bình tĩnh, không xáo trộn, không xúc động... hay không!

"Hầy, người kia không có mình thì làm sao đây" – Trịnh Giai thở dài lắc đầu, nhưng khóe miệng lại nhịn không được cong lên. Vì việc này thật rõ ràng cho thấy Cố Tử Kỳ chỉ có đối với hắn là đặc biệt. Rõ ràng khi hắn ôm y lên giường thì không sao, đổi lại là người khác thì ngay cả cơ hội lại gần cũng bị thú nuôi của y ngăn cản.

Trịnh Giai mở cửa phòng bước đến bên giường Cố Tử Kỳ, tiểu trăn chỉ nhìn chằm chắm hắn chứ không làm gì cả.

Cố Tử Kỳ bởi vì sự xuất hiện của hắn mà tỉnh lại từ trong suy tư, y cho dù là lúc nào cũng luôn nhạy cảm.

Trịnh Giai nhìn vẻ mặt mờ mịt của y, đây là bị đói đến thần trí mơ hồ rồi sao, hắn nhịn không được nâng y dậy, để Cố Tử Kỳ tựa gối đầu giường, vỗ nhẹ đầu y.

Cố Tử Kỳ còn chưa lấy lại sự tỉnh táo, y mở to đôi mắt đặc biết ngây ngô nhìn hắn.

Trong mắt Trịnh Giai, Cố Tử Kỳ với gương mặt thiên sứ tròn mắt nghi hoặc nhìn hắn, giống như là ủy khuất hắn bỏ đi cũng giống như là đang hỏi vì sao hắn lại ở đây, thật sự lực sát thương quá lớn! Trịnh Giai chịu không nổi, phải cúi người hôn lên khóe mắt y, nếu để người kia cứ dùng ánh mắt ấy nhìn mình, hắn cũng không biết bản thân sẽ làm ra cái gì.

Trịnh Giai phất tay ra hiệu quản gia để lại chén cháo thịt hầm còn nóng rồi lui ra ngoài, chu đáo thổi nguội từng muỗi cháo để uy Cố Tử Kỳ ăn.

Ăn được vài muỗng, đôi mắt cứ ngơ ngơ của Cố Tử Kỳ cuối cùng cũng toát ra tia tỉnh táo, y nhăn nhăn mũi, giọng điệu yếu ớt mang theo chút ủy khuất mà chính y cũng không ý thức được thốt lên:

- Không ăn cháo. Đói. Muốn ăn thịt.

Trịnh Giai yêu chết được bộ dáng này của y, liền ở bên khóe miệng y hôn hôn một chút, mới đáp:

- Trong cháo chẳng phải có thịt hầm sao? Ráng chịu một chút, bây giờ vội vàng ăn mặn sẽ đau bao tử.

Cố Tử Kỳ nhăn nhăn mặt nhưng không kháng nghị nữa, để Trịnh Giai từng muỗi từng muỗi uy y hết bát cháo.

Uy y ăn xong, Trịnh Giai cởi ra áo sơ mi trắng trên người, tùy tiện vứt ở góc giường, để lộ ra nửa người trên rắn chắc, cơ bụng 6 múi rõ ràng.

Cố Tử Kỳ tròn mắt nhìn hắn, hoang mang hỏi:

- Anh muốn làm gì?

Trịnh Giai giật cái chăn đang đắp trên người y quăng sang 1 bên, cúi người bế y lên, khóe miệng cong lên thành nụ cười lưu manh hỏi:

- Chẳng phải em cứ nhất định tôi tắm cho em mới được sao?

Cố Tử Kỳ lo ngại hỏi lại:

- Anh có ý gì?

Trịnh Giai không đáp, đơn giản bế hắn y vào đặt vào trong bồn tắm, không chút khách khí lột đồ y ra.

Giằng co cả buổi, Cố Tử Kỳ vừa đói vừa mệt, cuối cùng dứt khoát mặc kệ Trịnh Giai lăn tới lăn lui kỳ cọ trong bồn tắm, chính mình hai mắt đều díp lại ngủ.

Trịnh Giai bất đắc dĩ ôm người không chút phòng bị dựa vào lòng mình ngủ ra khỏi bồn tắm, động tác ôn nhu mềm nhẹ lau người y, tránh cho chọc y thức giấc. Hắn đặt y nằm lại giường, lúc này chăn và ra đều đã được người hầu thay mới. Sau đó hắn ngồi bên giường, giúp y sấy khô tóc, sợ tiếng máy sấy ồn ào nên điều chỉnh ở chế độ nhỏ. Trịnh Giai có chút do dự, cuối cùng vẫn quyết định ở lại.

Hắn vén chăn, nằm xuống, chỉnh điều hòa cao độ một chút vì Cố Tử Kỳ không có mặc đồ ngủ, sau đó ôm người vào lòng ủ ấm.

Trịnh Giai trong lòng cảm khái, thật không ngờ có một ngày hắn sẽ làm ra loại chuyện thịt dâng tận miệng rồi còn không ăn, quả nhiên là không bằng cầm thú mà! Đã vậy không chỉ một mà còn là hai lần liên tiếp! Bất quá khi nhìn người kia ngủ đến thơm ngọt, không hề phòng bị trong vòng tay mình, Trịnh Giai trong lòng có chút vui vẻ khó tả.

Hắn nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, tận hưởng một đêm ngọt ngào ngủ bên người mình yêu.

Thời điểm Cố Tử Kỳ tỉnh ngủ đã là trưa ngày hôm sau.

Y mở mắt, như mọi lần, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, sau đó không biết vì cái gì, vô thức quơ tay sang bên cạnh.

Trống.

" Trịnh Giai đi đâu rồi?" – trong đầu Cố Tử Kỳ hiện ra câu hỏi.

Y chớp chớp mắt nhìn bàn tay mình.

Trong giây lát, Cố Tử Ký ý thức được chính mình vô thức tìm kiếm hắn, y tỏ vẻ trái tim phải chịu áp lực quá lớn. Coi trọng một tên biến thái, kiêu ngạo, trẻ con như Trịnh Giai, còn có thể mơ về một ngày sống bình yên sao!

Tiểu trăn từ gầm giường chậm rãi uốn éo cái thân dài ngoằn mập mạp của nó ra khỏi đó, ngóc đầu dậy nhìn Cố Tử Kỳ.

Y ngoắc ngoắc, tiểu trăn bò lại, đem đầu cọ cọ bàn tay Cố Tử Kỳ.

- Có phải mày lại mập thêm rồi không?

Tiểu trăn lấy đầu cụng cụng bàn tay y tỏ vẻ kháng nghị.

Cố Tử Kỳ cong cong khóe mắt vuốt ve nó.

Lần y nổ lực trốn thoát ở Myanmar, y rời đi được nhưng tiểu trăn thì đã bị Trịnh Giai giữ lại. Cố Tử Kỳ vẫn luôn thắc mắc không biết Trịnh Giai xử lý nó ra sao, nhưng y không hỏi vì y biết thừa hắn sẽ không làm hại nó. Thật không ngờ, Trịnh Giai đem tiểu trăn dưỡng dưới gầm giường. Đối với quyết định này của hắn, y thật sự không hiểu nổi đối phương nghĩ cái gì. Hắn chẳng phải bị bệnh khiết phích sao?

Y còn nhớ, vốn chủ nhân của tiểu trăn là Trịnh Giai mới đúng.

Khi đó, hình như là năm hắn mười lăm tuổi, Trịnh lão gia sau một kỳ đi săn đã mang tiểu trăn về giam trong lồng, không rõ định làm gì. Sau khi Cố Tử Kỳ nhìn thấy, liền muốn đem sinh vật này trở thành thú cưng của mình, trong lúc cao hứng đã nhìn Trịnh Giai, cười thật tươi nói ra.

Trịnh Giai bị nụ cười của Cố Tử Kỳ làm sững mất mấy giây.

Từ ngày tham gia huấn luyện chuyên sâu, dường như gương mặt y càng lúc càng lạnh lùng, tâm tình càng lúc càng giấu kỹ. Hắn đã từng lo lắng rằng sau này cái mà

hắn nhìn thấy, sẽ chỉ còn là một lớp mặt nạ không cảm xúc do Cố Tử Kỳ tự nguyện bày ra, không còn thấy nụ cười trong trẻo, tươi tắn của y nữa.

Trịnh Giai nghiên đầu nhìn Cố Tử Kỳ cười khoe hàm răng trắng đều tăm, gương mặt thiếu niên ngây ngô vì phấn khích mà trở nên phiếm hồng, hai mắt cong cong như mặt trăng lưỡi liềm, ánh mắt sáng rực nhìn con trăn trong lồng giam.

"Nếu nó có thể giữ lại nụ cười của y, khiến cho y vui vẻ như vậy, thì tặng nó cho y đi!" – khi ấy, Trịnh Giai nghĩ.

Ngày hôm sau, hắn phá lệ không đến công ty, cho lùi mọi hoạt động, quyết định cùng con trăn " đàm đạo nhân sinh", tận tình khuyên nhủ nó từ nay bước lên con đường làm thú cưng.

Phải nói một ngày này, hắn cùng tiểu trăn quần đấu, vật lộn không ít. Lật tới lật lui một hồi, cuối cùng Trịnh Giai dùng cả tay và chân ôm chặt trên người con trăn như gấu Koala, tại vị trí bảy tất của nó há miệng cắn xuống, không quản dơ sạch. May mà khi đó Trịnh Giai còn là thiếu niên hiếu thắng, chưa bị mắc bệnh khiết phích. Con trăn bị đau, bắt đầu lăn lộn quằn quại, cố ý nện mạnh hắn vào rào chắn, nhưng Trịnh Giai chỉ càng siết chặt tay chân hơn, cho tới khi, Trịnh Giai mỏi hàm mà tiểu trăn cũng bị hắn hành tới liêu phiêu trong gió, vật vờ ngã xuống, nằm bẹp dí trên đất không muốn động đậy.

Con trăn lớn tới như vậy, sống không ít thời gian rồi, dĩ nhiên so với động vật bình thường có linh tính mạnh hơn. Nó biết người này không có ác ý, chỉ muốn nó sau này đi theo hắn. Vật lộn cả buổi, bản thân nó là dã thú cũng phải công nhận bản năng của người này không khác gì thú hoang, quá mạnh mẽ, thậm chí còn ẩn ẩn sự khát máu của dã thú, tài năng và sự thông minh lại vượt xa dã thú bọn chúng.

Con Trăn quay đầu nhìn chỗ bảy tất bị hắn cắn không ít dấu răng, khó chịu vặn vẹo thân người dài ngoằn. Trịnh Giai đưa tay vuốt ve nó, sau đó bò từ trên người con trăn xuống, ngồi đối diện cùng nó.

Hắn đưa tay ra, con trăn cúi đầu cụng cụng vào tay hắn.

Trịnh Giai cười sảng khoái, lâu lắm rồi hắn mới có loại cảm giác quay lại mấy trò chơi hồi còn bé thế này.

Coi như là giải quyết xong, Trịnh Giai phất tay, ra hiệu cho người hầu gọi Cố Tử Kỳ đến.

"altL_

+F@ߊCoE

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play