Lý Hiện nhìn thấy thác nước bị đất đá núi lăn xuống vùi lấp, thì đã sợ đến mặt mày trắng bệch, hắn ta và Tào Thị đứng gần cửa động, chạy kịp ra ngoài, nhưng mà Triệu Hằng và Lâm Dao không may mắn như vậy.
Tào Thị cũng mất hết hồn vía, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nàng ta không nhịn được mà bật khóc: “Phu nhân nhà chúng ta…” Nói rồi đòi quay lại, hiển nhiên là muốn đi cứu Lâm Dao, nhưng lại bị Lý Hiện túm chặt lấy.
“Bây giờ ngươi đi vào không phải là chịu chết sao? Tuy rằng bọn họ không chạy ra được nhưng đã đi vào bên trong, bên trong hang động sẽ có chỗ trú.” Đôi mắt Lý Hiện ửng hồng, hiển nhiên rất sốt ruột, nhưng lời nói của hắn rất lý trí: “So với đi vào chịu chết, chẳng bằng nên suy nghĩ làm sao để cứu người ra.”
Tào Thị lập tức trở nên bình tĩnh, cảm thấy tuổi của mình còn lớn hơn Lý Hiện, nhưng khi gặp chuyện còn chẳng cẩn thận bằng hắn ta: “Đa tạ Lý tổng quản nhắc nhở, bây giờ chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Ngươi gọi người chuẩn bị chút nước và thức ăn, còn có quần áo giữ ấm, cứ chờ ở chỗ này, không cần tránh đi đâu cả, ta đi gọi người.” Chỉ qua một lúc Lý Hiện đã nghĩ ra được cách giải quyết.
Biệt viện ít người, hạ nhân nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi người, ý của Lý Hiện hiển nhiên là muốn đi ra ngoài gọi người.
“Được, Lý tổng quản cứ yên tâm, ta nhất định sẽ canh giữ ở đây một tấc không rời.”
Tiếng động bên này quá to, chỉ qua một lúc sau Mậu Xuân đã dẫn người chạy tới. Đến cả cung nữ Thượng Chân luôn theo hầu bên cạnh Hoàng Đế, nhưng vì đã ra khỏi cung nên gần như mặc kệ mọi chuyện cũng chạy tới.
Tuy rằng việc này rất nguy hiểm, nhưng tất cả mọi người đều tự sắp xếp đâu ra đấy, Mậu Xuân nói: “Người bên chúng ta không nhiều lắm, nhưng cũng có thể lấy ra được hai mươi người, đều có thể đến đây giúp đỡ.”
Người ở phía Lý Hiện thì nhiều hơn một ít, chỉ riêng thị vệ là đã hơn ba mươi người, ngoài ra còn có những tùy tùng khác, có đến năm mươi sáu mươi người, mọi người có xẻng cầm xẻng, không thì dùng cuốc, nếu không có hai cái này thì cầm ván gỗ để đào, hơn nữa còn rất đồng tâm hiệp lực.
Thượng Chân thương lượng với Lý Hiện, nói: “Chuyện này không gạt được vị trong cung, cũng không giấu được, Đông Đại Doanh ở gần đây, ta đi đến gọi Vương tướng quân hỗ trợ, ngươi phái người đi vào trong cung đi.”
Thượng Chân gật đầu nói: “Ngươi đi làm đi, nơi này có ta.”
Dù sao cũng rất đông người, mọi người đều đồng tâm hiệp lực rất nhanh đã đào được rất nhiều, nhưng sau đó bị một tảng đá to làm khó, tảng đá này chính là nham thạch sập xuống từ trần hang động.
Mười mấy nam nhân cùng nhau hợp sức cũng không thể dịch chuyển nó được một chút.
Thời gian trôi qua từng chút, trời đã dần tối đen, nhưng mọi người không thể làm gì được tảng đá kia, Mậu Xuân nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không kìm được mà nức nở, nói với Tào Thị: “Khó khăn lắm phu nhân mới có thể sống được mấy ngày vui sướng, tại sao lại như vậy chứ?”
Hốc mắt Tào Thị lập tức đỏ bừng, rồi nói: “Đừng khóc, Lý tổng quản đi gọi người rồi, dù sao cũng sẽ có cách thôi.”
“Nói là đi quân doanh, nhưng mà có thể điều động người sao? Quân binh kia không có lệnh điều động thì làm sao có thể dễ dàng rời khỏi quân doanh chứ? Làm không tốt còn bị phán tội mưu phản.” Mậu Xuân nói.
“Thật ra ngươi cũng biết không ít.” Thượng Chân nhìn như rất bình ĩnh, nhưng mà đến bây giờ nàng ta vẫn chưa uống một ngụm nước nào, có thể thấy được nàng ta cũng rất nôn nóng, nghe thấy Mậu Xuân như vậy thì không nhịn được mà xem liếc nàng ta một cái đầy coi trọng.
Mậu Xuân nói: “Lúc trước khi phu nhân còn ở Hàng Châu, thì có quan hệ rất tốt với một vị phu nhân của Thủy Bình tư, lúc các nàng nói chuyện phiếm ta có nghe thấy.”
Thượng Chân nói: “Ngươi yên tâm, thân phận lão gia chúng ta rất tôn quý, hôm nay dù có đào rỗng hang núi này thì cũng phải cứu người ra.”
Lời này cực kỳ có khí thế, làm cho Mậu Xuân sửng sốt, rồi giống như đang chứng minh cho lời nói của Thượng Chân là thật, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Mậu Xuân quay ra nhìn, chỉ thấy ở phía xa có một đoàn người đông nghìn nghịt, trong tay mỗi người đều giơ cây đuốc, mà cây đuốc kia dường như đã chiếu sáng bốn phía, giống như là ban ngày vậy.
“Là binh sĩ thật sao? Còn có kỵ binh!”
Những binh sĩ cưỡi ngựa đi theo phía sau trông còn uy phong lẫm liệt hơn cả bộ binh phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT