Tiếng ho khan của Tề Như Trân rất lớn, Lâm Dao cũng rất hoảng sợ, nàng còn cho rằng Tề Như Trân nhìn thấy ngoại nam nên hơi mất tự nhiên, hoặc là đã bị dọa sợ, dù sao cũng là nữ tử chưa xuất giá, nàng vừa vỗ lưng giúp Tề Như Trân vừa nói nói Triệu Hằng: “Tam gia, ngài xem bên này không tiện, hay thôi ngài về trước đi?”

Triệu Hằng có hơi mất vui, liếc mắt nhìn Tề Như Trân, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Tề Như Trân lập tức như bị sét đánh, cố gắng nói: “Không… Khụ khụ khụ”

Lâm Dao có hơi tức giận, đây là đã dọa người ta sợ rồi! Trong lòng nàng luôn có cảm giác hôm nay Triệu Hằng có gì đó không đúng, Hoàng Đế cũng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Dao, tuy rằng không muốn nhưng vẫn là gật đầu đi ra ngoài.

Lý Hiện nhìn thấy Hoàng Đế ra khỏi phòng khách, sau đó đi thẳng ra ngoài cửa, còn thấy hơi kỳ lạ, không phải ngày nào Hoàng Đế cũng đến đây, nhưng lần nào đến cũng ở lại thật lâu, hiển nhiên là rất thích ở cùng với Lâm Dao, nhưng lần này xảy ra chuyện gì vậy? Hắn ta vội vã đuổi theo.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Tề Như Trân mới ngừng ho khan, nhưng nàng ta vẫn u sầu không thôi, đây là lần đầu tiên nàng ta và Hoàng Đế gặp mặt nhau, tại sao lại thành như vậy chứ? Nàng ta vẫn nhớ ánh mắt hơi lạnh lùng của Hoàng Đế khi nãy!

Vả lại tại sao Hoàng Đế lại ở chỗ này? Hắn và nữ tử đã hòa ly như Lâm Dao có quan hệ gì? Trong đầu nàng ta nảy ra một đống nghi ngờ… Nhưng quan trọng hơn là trực giác đã nói với nàng ta rằng dường như có một thứ gì đó đang phát triển theo chiều hướng mà nàng ta không muốn.

Lâm Dao còn cho rằng sợ hãi Tề Như Trân, áy náy nói: “Ta quên mất quận chúa ở đây, làm ngài sợ sao?” Sau đó nhận lấy nước trà Mậu Xuân đưa qua, nói: “Uống ly trà cho bớt sợ.”

Tề Như Trân cảm thấy nàng ta cần phải bình tĩnh lại, sau đó lại suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nàng ta muốn lập tức rời khỏi đây, đi về nhà yên tĩnh nghỉ ngợi một chút, kết quả vừa nhận ly trà mà Lâm Dao đưa qua uống một ngụm, không ngờ nước trà này lại ngon đến bất ngờ, nàng ta lại uống một ngụm nữa, sau đó nhìn vào trong ly, thấy bên trong để một quả gì đó có màu xanh lá.

Lâm Dao nói: “Đây là trà lạnh ta tự chế, cái quả nhỏ trong đó gọi là chanh, rất chua, nhưng mà lại có một mùi hương thanh mát, uống rất ngon miệng, ta lại bỏ thêm mật ong hoa keo, vì thế đã át được một chút vị chua.”



“Uống rất ngon.” Tề Như Trân khen.

Lâm Dao thấy Tề Như Trân thích thì cũng rất vui, hỏi: “Có muốn uống thêm một ly nữa không?”

Tề Như Trân cảm thấy hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta làm sao có tâm trạng ngồi đây uống trà chứ? Hẳn là nên về nhà ngẫm nghĩ lại bước tiếp theo nên đi như thế nào, dù sao trong nhà có một người cha không đáng tin cậy, nếu như cha có chí cầu tiến, thì phủ Ngụy Quốc Công cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay, đệ đệ còn nhỏ tuổi, trong nhà chỉ còn có mình nàng ta là có thể dựa vào, nếu muốn gầy dựng lại danh tiếng phủ Ngụy Quốc Công, thì phải trông chờ vào việc nàng ta có thể tiến cung được không.

Tề Như Trân rất muốn từ chối ý tốt của Lâm Dao, cuối cùng nhìn thấy nước trà vì được bỏ thêm chanh mà có mùi rất thơm, vả cả vị ngọt thanh khi vừa vào miệng, ma xui quỷ khiến nói: “Vậy làm phiền phu nhân rồi.”

Sau đó… Tề Như Trân không biết cố gắng đã uống liền hai ly.

Chờ lúc Tề Như Trân về đến nhà đã là ban đêm, nàng ta không chỉ uống một bụng nước trà nàng tự chế, mà còn ăn chực một bữa cơm, tuy rằng đồ chua vẫn chưa ăn ngon lắm, nhưng lúc này cũng có được một hương vị tươi mới thoải mái, ăn kèm với cơm gạo tẻ tốt nhất thì vô cùng hao cơm.

Trước giờ nàng ta ăn cơm chỉ ăn no bảy phần, mà buổi tối hôm nay nàng ta ôm cái bụng no căng chìm vào giấc ngủ.

***

Qua ba bốn ngày Lâm Dao đã cảm thấy không thích hợp, Triệu Hằng quá yên lặng, yên lặng cứ như đang nổi giận… Nhưng mà sao lại vậy chứ?

Trời trong được mấy ngày, lại bắt đầu đổ mưa.

Nếu như trước kia Lâm Dao rất ghét cái thời tiết này, dù sao trời mưa không dễ ra cửa, mà trong phủ còn có một đống chuyện chờ nàng giải quyết, không có được một giây rảnh rỗi, nhưng mà bây giờ nàng không quan tâm những chuyện này, ngày mưa, nàng chỉ cần ngồi ở cửa sổ lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách, ngửi không khí ẩm ướt sau cơn mưa, rảnh rỗi thoải mái luyện chữ.



Lúc này Lý Hiện lại đến cửa, hắn ta còn dắt theo hai con heo tới: “Không phải lần trước ngài nói Lâm Châu nuôi heo ăn khá là ngon, tiểu nhân cố ý cho người đi Lâm Châu mua hai con.”

“Để ta xem thử.”

Lâm Dao nhìn thấy hai con heo béo tốt, trắng hồng sạch sẽ, hiển nhiên là nhà nuôi rất cẩn thận, Mậu Xuân đứng bên cạnh nói: “Phu nhân, nô tỳ rất muốn ăn thịt kho tàu.”

Tào Thị hừ một tiếng, nói: “Phu nhân, ngài không thể nuông chiều nhóc con này nữa, mấy ngày nay nàng ăn xong không làm gì, đã mập lên rồi, nhìn cái mặt này, bóp một cái đã ra một đống thịt.”

Mậu Xuân có béo, nhưng trước kia nàng ta rất gầy, lúc này có chút thịt ngược lại trông có vẻ đầy đặn mượt mà hơn.

Lý Hiện lại vuốt mông ngựa, nói: “Cô nương Mậu Xuân không mập đâu, ngài nói trên mặt có chút thịt sao? Cái này không phải béo, cái này là có phúc!”

Mậu Xuân vui vẻ nói: “Vẫn là Lý tổng quản có kiến thức.”

“Ôi, ngươi đúng là được đằng chân lân đằng đầu!” Tào Thị giả bộ tức giận nói.

Trong chốc lát mọi người đã cười nói ầm ỹ, trong phòng bếp có người chuyên giết heo, Lâm Dao nói với người nọ: “Giết một con trước, con khác để lại nuôi, đừng giết nhiều quá.”

“Dạ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play