Thời tiết dần chuyển lạnh, rất nhiều gia đình thường dân ở kinh thành cũng bắt đầu chuẩn bị may quần áo mùa Thu, quý phủ của Vương Thượng Thư đương nhiên cũng thế, Vương Chính Trạch hôm nay hiếm hoi được một ngày nghỉ, nhưng hắn không ngủ nướng, mà vẫn dậy sớm luyện chữ như mọi ngày, sau đó trở về dùng bữa sáng.

Tiền di nương đã chuẩn bị thức ăn xong từ lâu, cháo nấu từ loại gạo mới năm nay, ngọt ngào đậm vị, bánh bao nhân thị vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng là nếm được vị thịt tươi ngon trong miệng, mấy món dưa muốn ăn kèm cũng hợp khẩu vị, vtc rất vừa lòng, liên tục gật gù.

So với hồi mới gả vào đây thì Tiền di nương trông gầy gò hơn nhiều, quần áo may mới may lúc thành thân mà bây giờ mặc lên người lại có vẻ quá cỡ. Nàng ta thấy biểu cảm trên mặt Vương Chính Trạch rất vừa lòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đại nhân, ngài muốn ăn thêm một bát cháo nữa không?”

Vtc lại nói: “Không thể ăn nhiều, no tám phần là đủ rồi.”

Có lẽ vì sắp nhập thu, nên mấy ngày nay trời thường đổ mưa, vừa mới ăn bữa sáng xong, thì bên ngoài liền có mưa phùn rơi lất phất, Vương Chính Trạch ngồi dựa lên ghế thái sự đặt tựa bên cửa sổ, tay cầm một quyển sách, hai mắt lim dim buồn ngủ, hoàng đế mới trở về được một tháng lại chạy ra ngoài giải sầu tiếp, khiến cho đống công vụ vốn đã nhiều, nay càng tăng thêm. Thêm vào đó, Vương Chính Trạch mới thăng chức gần đây, đương nhiên muốn được thể hiện, thành ra hắn còn bận rộn hơn hẳn những người khác, khó có khi nào được thanh nhàn như hôm nay.

Đương lúc mơ màng dường như hắn nghe thấy ai đang gọi hắn, âm thanh êm ái và sự vui vẻ hiển hiện trong đó làm lòng hắn chấn động, đây là...Lâm Dao?

Khi hắn mở mắt ra thì lại thấy là Tiền di nương xinh đẹp, đang nhìn hắn với vẻ ôn nhu, nói: “Đại nhân, thợ may quan phục đã đến rồi.” Rồi nói tiếp, “Nếu đại nhân còn buồn ngủ, thì để thiếp thân dặn thợ may ngày khác quay lại.”

Vương Chính Trạch ngây người một lát, rồi mới tỉnh táo tinh thần lại, biểu cảm dần trở nên lạnh nhạt, nói: “Sắp vào thu rồi, chỉ may bộ quan phục mới thôi, sao cứ kéo dài thời gian được? Bây giờ gọi hắn vào luôn đi.”

Thợ may là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, vừa đi vào liền hành lễ với Vương Chính Trạch, sau khi đứng lên thì vừa cầm cây thước đo, vừa ân cần nói: “Tiểu nhân họ Chu, đại nhân gọi tiểu nhân Chu thợ may là được.” Rồi nói tiếp: “Từ hồi sáu tuổi tiểu nhân đã bắt đầu học may, giờ đã được tròn ba mươi năm, đại nhân yên tâm ta chắc chắn sẽ may đẹp hơn tiệm vải Bằng Dược nhiều.”

Vương Chính Trạch đã quen với sự nịnh hót của những người này, gi



ơ tay lên để thợ may đo đạc, bỗng dưng nghe được lời nói của hắn, mới kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải người của tiệm may Bằng Dược?”

“Tiểu nhân là người của Trình Duyệt Lâu...”

“Cút!” Vương Chính Trạch tức giận đẩy Chu thợ may ra, sau đó chỉ vào mặt Tiền di nương nói: “Ngươi đang làm cái gì thế này? Sao ngươilại kêu người này tới?”

Thợ may kia không dám nói lời nào, sợ sệt vội vàng lui ra ngoài, hắn biết đây là phủ Thượng Thư... Không cần làm ăn nhưng không thể đắc tội người ta.

Trong phòng chỉ cò lại Tiền di nương và Vương Chính Trạch, Tiền di nương thấy Vương Chính Trạch đang trợn mắt nhìn mình, sợ tới mức quỳ sụp trên đất, mặt mũi trắng bệch, run rẩy nói: “Thưa đại nhân, giá của tiệm may Bằng Dược kia quá cao, một kiện áo quan cần một trăm hai mươi lượng bạc, đại nhân cần ít nhất là năm bộ, như vậy ít cũng phải tốn năm sáu trăm lượng, tiệm may này thì chỉ tốn sáu mươi lượng thôi!”

“Đây nào phải vấn đề đắt rẻ? Thôi, ta nói cũng như đàn gảy tai trâu, đúng là không được cái việc gì.”

Hóa ra cái Bành Việt Lâu kia là tiệm may mà Cố gia có cổ phần trong đó, tất cả mọi người đến đó đặt may đồ, đương nhiên là để đưa bạc cho Cố gia, đây là một việc tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận rồi.

“Đại nhân, thiếp thân cũng không muốn đâu, nhưng bạc không đủ ạ!”

Vương Chính Trạch chưa từng phải bận tâm vì tiền bạc, cho dù là lúc nào thì Lâm Dao sẽ luôn sắp xếp thỏa đáng cho hắn, hắn không khỏi bất ngờ, nói: “Ngươi nói linh tinh cái gì vậy? Chưa bàn tới bổng lộc một năm của ta, chỉ tiền dưỡng liêm phải được cả mấy ngàn lượng, vài trăm lượng làm quan phục cũng không có?”

Tiền di nương thấy Vương Chính Trạch đến gần, gương mặt sợ đến trắng bệch, cầu khẩn nói: “Đại nhân, đừng đánh thiếp thân, thiếp thân thật lòng là không có cách nào cả, đại nhân nghĩ xem, phủ thượng thư chúng ta có nhiều hạ nhân như thế, chỉ tính chi phí ăn uống sinh hoạt, một tháng đã tốn mấy trăm lượng bạc, chưa kể tháng trước đại nhân còn đi giao lưu nhân tình hết hai ngàn lượng, nếu đợi tới lần phát bổng lộc sau của đại nhân, còn có hơn nửa năm nữa lận, nhưng vậy thì vẫn chưa đủ, nên thiếp thân mới muốn tiết kiệm chút tiền, ngài cũng hay nói đồ ăn không hợp khẩu vị, thiếp thân bèn dùng một số tiền lớn mua hai đầu bếp đến từ Giang Nam, tiêu hết hai ba trăm lượng bạc...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play