Thái hậu biết hoàng đế lại muốn đi ra ngoài để giải sầu cũng không dám ngăn cản chỉ nói: “Hoàng đế ngài chớ có đi quá xa, biệt viện ở Tụ Phật Sơn, trúc viên Thạch Bích Nguyên, còn có khu vực săn bắn Bảo Hòa đều khá tốt lại ở rất gần nếu như ở trong cung có xảy ra chuyện gì ngài cũng có thể kịp thời quay trở về.” Sau đó lại tiếp tục dặn dò hoàng đế: “Ngài xuất cung nên dẫn theo vài tên thị vệ, mỗi ngày đều phải ăn uống đầy đủ, à hình như cái người người tên là Thượng Chân sang năm đã tới tuổi phải xuất cung đúng hay không?”
“Đúng vậy.”
Thái hậu lại nói tiếp: “Năm trước có mấy người mới được tuyển vào cung, cũng không tồi cho lắm, đúng lúc vừa mới được điều giáo qua lần này ngài đi ra ngoài đều đem bọn họ theo đi.”
Hoàng đế nói: “Mẫu hậu, trẫm thật sự là không có tâm tình đó.”
Thái hậu tức khắc liền nói không nên lời, lúc hoàng hậu cùng hoàng đế lúc trẻ, sinh hạ hai nàng công chúa nhưng đều bất hạnh chết non, hoàng hậu quá mức bi thương không chịu đựng được mà chết bệnh, sau đó lại nạp con gái của Kim gia làm phi vào trong cung lại luôn tranh đua cướp đoạt, năm đầu tiên đã có thai ai biết cuối cùng lại khó sinh mà một thi hai mệnh.
Hoàng đế vẫn còn ngồi đó chưa rời đi, thái hậu cũng không dám tiếp tục ép buộc bèn nói: “Haiz, cứ làm theo ý ngài đi.”
Hoàng đế nói: “Trẫm bất hiếu đã làm mẫu hậu nhọc lòng lo lắng.”
Thái hậu bởi vì lễ Phật ăn mặc thuần tịnh, trong phòng bài trí cũng thập phần đơn sơ, thần thái cũng không nhanh không chậm, chỉ khi nghe thấy câu nói này trên mặt rốt cuộc có biểu tình nói: “Ngài là con ta, ta vì ngài nhọc lòng không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì? Huống chi ngài lại là vua của một nước thân phận cao quý, ta thân là thái hậu cũng phải ở bên cạnh giúp đỡ ngài.”
Hoàng đế muốn nói nhưng lại không biết nói gì cho phải nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng chỉ có thể nói: “Mẫu hậu người bảo trọng.”
Chờ hoàng đế rời đi Lữ ma ma bèn đi đến, bà ta vừa rồi còn thay thái hậu tiễn hoàng đế rời đi, liền có thể thấy được địa vị của bà ta ở trong Thọ Dương cung là người thái hậu tín nhiệm nhất.
Lữ ma ma nói: “Bệ hạ vẫn không yên tâm nương nương, dọc theo đường đi luôn dặn dò nô tỳ phải hầu hạ Thái Hậu nương nương cho thật tốt.”
Thái hậu nói: “Tính tình của hoàng đế sao ta lại không biết rõ? Ngươi đang lừa ta phải không?”
“Nô tỳ không dám nói dối ngài thật sự là vậy mà.” Lữ ma ma vội vàng giải thích nói: “Ngài ấy nói dạo này thân thể của ngài xanh xao gầy yếu, tuy rằng bởi vì lễ Phật không thể ăn thức ăn mặn, nhưng tổ yến và canh sâm lại không thể bỏ, ngài ấy căn dặn nô tỳ nhất định phải nhìn chằm chằm ép ngài uống cho bằng được, sau đó ngài ấy lại nói thời tiết đã chuyển lạnh, kêu nô tỳ đem mấy tấm da năm trước ngài ấy săn bắn được lấy ra may cho ngài thêm vài áo có tay để cho ngài có cái giữ ấm.”
Thái hậu nói: “Tại sao không nói thẳng với ta.” Tuy rằng bà ta nói như vậy nhưng trên mặt lại mang theo thần sắc thỏa mãn.
Lữ ma ma lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, hai mẹ con nhà này một cái thì tính tình lạnh lùng không thích nói chuyện, một cái còn lại là trọng quy củ cho dù rất yêu thương người kia chỉ có thể đặt ở trong lòng, im lặng không nói, nhưng thật ra cũng khổ cho bà ta mỗi lần đều phải là người truyền lời.
“Đã đến giờ rồi?” Thái hậu đột nhiên nói.
Lữ ma ma vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Nương nương, nô tỳ đi lấy cống phẩm.”
Một lúc sau thái hậu mặc quần áo trắng tinh cùng Lữ ma ma bưng cống phẩm đi ra ngoài hai người đi đến Phật đường, ở đó đã có cung nữ đứng chờ sẵn ở bên ngoài đóng cửa lại, mọi người đều biết lúc thái hậu cung phụng Bồ Tát không cho người khác tiến vào.
Hai người tới trong phòng, bên trong đặt một bức tượng Phật mạ vàng, thái hậu liền đối với tượng Phật bái lạy, dọn lên cống phẩm Lữ ma ma ở phía sau kéo xuống tấm khăn màu hồng che mặt tượng Phật, tượng Phật cư nhiên chậm rãi di chuyển, sau đó lộ ra một huyệt động.
Theo cầu thang huyệt động đi xuống phía dưới, liền dẫn đến một cái mật thất.
Bên trong vô cùng tanh tưởi thái hậu che lại mũi, đi tới cái thùng gỗ trước mặt, Lữ ma ma mở ra cái nắp làm cho mọi người sợ hãi đó chính là bên trong thùng gỗ nhốt một người.
Là một nữ tử tóc tai hỗn độn, gầy yếu trơ xương mơ hồ có thể nhìn ra lúc nàng ta còn trẻ xinh đẹp động lòng người.
“Trinh Nương, đã ba bốn ngày rồi chưa có ăn cơn, ngươi có đói bụng không?” Thái hậu tựa hồ đã quen thuộc nói: “Ở đây có trái cây ngươi thích ăn nhất, còn có đường mạch nha, ngươi có muốn ăn thử không?”
Lữ ma ma bưng khay đồ ăn tới đặt ở trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ nghẹn ngào nói: “Cho ta ăn.”
Lữ ma ma cầm một khối đường nhét vào trong miệng người phụ nữ, nàng ta tham lam ngậm chặt khối đường kia, lại nghe thái hậu nói: “Chỉ cần ngươi nói ra đồng bọn kia của ngươi ở trong cung, ta sẽ cho ngươi ăn một bữa cơm thật ngon.”
Người phụ nữ lại điên cuồng nở nụ cười nói: “Sốt ruột rồi hả? Đứa cháu Tam công chúa kia của ngươi có phải lại không tốt ư? Ha ha” Ngay sau đó liền phun nước miếng vào mặt thái hậu hung tợn nói: “Vân Phù Dung, ngươi hại chết con ta lại biến ta thành bộ dạng như bây giờ, người không người quỷ không quỷ, ta muốn ngươi cũng phải đoạn tử tuyệt tôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT