Hoàng đế dùng xong bữa tối, uống một tách trà tiêu thực, sau đó đi rửa mặt, thay triều phục, đội mũ rồng, rồi đi đến ngự thư phòng. Hắn đi ra ngoài hơn hai mươi ngày, tấu chương và công vụ bị tồn động không ít.
Vài vị đại thần Nội Các tụ tập lại một chỗ. Họ biết hoàng đế đã quay về nên vẫn luôn chờ đợi.
Bình thường, các quan Nội Các sẽ đến nha môn của mình, tới buổi chiều, họ tụ họp lại một chỗ để xử lý công vụ, nói những chuyện quan trọng qua một lượt rồi Đại học sĩ sẽ đưa ra quyết định, sau đó truyền xuống cho bên dưới.
Có thể nói, nhờ có Nội Các, dù trong cung không có hoàng thượng, thì mọi chuyện vẫn đâu vào đấy.
Trong Nội Các có bảy vị trí, đa phần là do bảy vị Thượng thư đảm nhiệm. Cũng có lúc Nội Các ít người, chỉ chừng bốn năm vị. Bây giờ biên cảnh yên ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp. Sau khi hoàng đế đăng cơ, ngài làm việc đâu vào đấy, lại rất tin tưởng Nội Các, người trong Nội Các cũng có động lực hơn. Bây giờ, trong Nội Các đã có đủ bảy người.
Người cuối cùng vào Nội Các là Vương Chính Trạch, cũng là người gây xôn xao dư luận vì chuyện ly hôn trong thời gian trước. Hắn ta là người nhỏ tuổi nhất trong đó, nhờ có Thái phó Cố Trung Chí đề cử và Lễ bộ Thượng thư Chương Minh giới thiệu nên hắn ta mới có thể một bước lên trời, được thăng lên chức Hộ bộ Thượng thư rồi bước vào Nội Các.
Bản thân Vương Chính Trạch cũng là nhân tài hiếm thấy, có tài văn chương xuất chúng, đậu Trạng Nguyên rồi vào làm quan. Sau đó, hắn ta ngây người ở Hàn Lâm Viện hai năm, tự bỏ tiền bỏ sức trùng tu lại Lợi Dân Yếu Thư của tiên đế, làm được một số công trạng. Sau khi hắn ta tới phủ Hàng Châu làm Huyện lệnh của Lê Dương, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, hắn ta đã kêu gọi được mã tặc làm cả huyện Lê Dương đau đầu ra đầu thú. Hắn ta còn dồn nhiều công sức vào việc ngăn ngừa nạn ngập lụt. Những năm lũ lụt nghiêm trọng, chỉ có một mình huyện Lê Dương là không bị gì.
Bởi vì công trạng xuất sắc, hắn ta được thăng lên làm Tri phủ của Hàng Châu sau ba năm khảo hạch. Trong thời kỳ nhậm chức, hắn ta xin Thượng thư cho phép mở rộng việc vận chuyển đường biển. Những năm đó, người có thuyền bè kiếm được rất nhiều tiền, tiền thu thuế của phủ Hàng Châu tăng lên gấp đôi, được dân chúng khen ngợi. Đến tận bây giờ, thanh danh của hắn ta ở vùng đó vẫn rất tốt, có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với những người có học thức ở nông thôn.
Vừa khéo, Hộ bộ Thượng thư về hưu, vốn là Hộ bộ Tả thị lang Phạm Cốc Bản lên thay. Nhưng mà số mệnh của hắn ta không tốt, mẫu thân bị bệnh chết vào đúng lúc đó, hắn ta phải về nhà để tang ba năm nhằm giữ tròn đạo hiếu.
Xuống chút nữa, người giỏi nhất trong lứa trẻ tuổi chính là Vương Chính Trạch. Đương nhiên, thành tích của hắn ta sau khi làm quan thì khỏi phải nói, chẳng những không có tì vết, mà còn cực kỳ xinh đẹp, lại còn là Trạng Nguyên, tầng thân phận này vốn không thể soi mói. Hậu trường của hắn ta cũng rất cứng, vừa là học trò của Cố Trung Chí, vừa giúp đỡ Vương Chính Trạch trong nhiều việc. Rốt cuộc, hắn ta cũng có được chức quan ước mơ tha thiết.
Hôm nay là lần đầu tiên Vương Chính Trạch được gặp mặt vua kể từ khi vào Nội Các. Hắn ta vô cùng kích động, cứ lau mồ hôi mãi. Đại học sĩ của Văn Uyên Các – Bạch Bằng Cử cũng từng được Cố Chí Trung dẫn dắt nên cùng một phe phái với Vương Chính Trạch, thấy hắn ta căng thẳng bèn khuyên nhủ: “Bệ hạ nhân từ, đối xử với chúng ta cũng rất lễ nghĩa. Vương đại nhân đừng quá lo lắng.”
“Đa tạ Bạch đại nhân.” Vương Chính Trạch cảm động nói, nhưng vẫn hồi hộp như cũ. Hắn ta túm lấy đai ngọc của quan bào, có lẽ là do dạo này ăn uống không tốt, chuyện trong nhà cũng không được suông sẻ. Tiền di nương phụ trách chuyện trong nhà, nhưng cứ phạm sai lầm mãi, thường xuyên nhờ hắn ta sửa chữa. Hắn ta vừa mới thăng chức nên phải dốc hết sức làm việc, khi về phủ chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt, đâu còn sức lực để quản mấy chuyện đó? Thế là hắn lại muốn dạy dỗ Tiền di nương.
Tiền di nương chỉ biết khóc, rồi vẫn không xử lý được chuyện trong phủ như cũ.
Vương Chính Trạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiền di nương, bèn nghĩ sinh ra đẹp đẽ thì có ích gì? Ngay cả mấy chuyện nhỏ trong nhà cũng không xử lý được.
Vương Chính Trạch vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe thấy thái giám hô lên: “Hoàng đế giá lâm.”
Đoàn người vội vàng chỉnh lại ống tay áo, đứng thành hai hàng. Vương Chính Trạch đương nhiên đứng ở cuối đội ngũ nghênh đón. Bởi vì hắn ta đang suy nghĩ nên cơ thể không vững, suýt chút nữa té ngã vì đạp trúng vạt áo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT