Lý Hiện và Trương Sơn Gia đang đứng ở cửa tán gẫu, Trương Sơn Gia nói: “Lão gia nhà các ngươi thực sự phóng khoáng, phu nhân nhà ta nói đây là quyển bút trận đồ quý giá, nên rất quý trọng.”

“Những thứ này ở trong mắt người thích thì nó chính là bảo vật vô giá, còn ở trong mắt những người làm nô tỳ như chúng ta thì nó cũng chỉ là một quyển sách bình thường thôi, giá trị của nó còn không bằng một bát sủi cảo.”

Trương Sơn Gia thấy Lý tổng quản nói chuyện rất thoải mái với nàng ta, nên nàng ta không nhịn được mà cười to lên, cũng không còn cuống quýt như vừa rồi: “Đây là cháo gà phu nhân nhà ta tự mình làm, người nói dưa hấu lạnh có hơi lạnh, hôm nay làm món bổ thông khí mạch này, để bổ sung hao tổn hôm qua.” Nói xong, nàng ta lại chỉ tay vào tờ giấy bên cạnh: “Đây là chữ hôm qua phu nhân nhà ta viết, người nói muốn để cho lão gia nhà ngươi nhìn một chút, nàng nói sẽ cực kì quý trọng quyển bút trận đồ kia, sẽ chăm chỉ luyện chữ, không dám phụ lòng tặng sách của lão gia nhà các người.

Lý Hiện cảm thấy phu nhân nhà này rất thông minh, lúc hoàng đế để hắn ta đem quyển bút trận đồ này sang, hắn ta cũng rất đau lòng, nhưng mà bây giờ nhìn phản ứng của vị phu nhân này, hắn ta lại cảm thấy đưa cũng đúng người rồi.

Hoàng đế vẫn như vậy, đang nằm trên chiếc ghế, vẻ mặt không nhìn ra được đang buồn hay vui, hắn đang nghe đàn, bên cạnh còn có một nữ nhân trẻ tuổi mặc đồ màu xanh lá cây đang gảy đàn, tiếng đàn lúc thì như nước chảy siết, thanh thoát sôi động, khi thì lại nhẹ như gió xuân, nhu tình miên man, cực kì dễ nghe.

Nữ nhân này chính là cung nữ bên cạnh hoàng đế được đưa ra ngoài.

Nhắc đến mới nói, Thượng

Chân cũng là minh châu, tài hoa hơn người, vốn là đưa vào cung để làm tú nữ cho

hoàng đế nhưng hắn lại cảm thấy nàng ta đàn hát cũng không tệ, nên đã nói là

thay vì làm một tài nhân được sủng hạnh, không bằng làm một cung nữ, ở bên cạnh

hắn, còn có thể có hi vọng, cứ như vậy, nàng ta từ tú nữ trở thành cung nữ.

Ban đầu Lý Hiện còn cảm thấy lạ, lại có người không thích được hoàng đế cưng chiều, mãi đến sau này mới biết, thực ra ở bên ngoài, nàng ta cũng có một vị thanh mai trúc mã, chờ nàng đến khi hai mươi lăm tuổi, ra khỏi cung sẽ thành thân.

Lý Hiện còn chưa ra đến nơi, đã thấy hoàng đế mở mắt, nhìn theo hướng hắn ta đang đến: “Đây là mùi gì thế? Thật là thơm.”



Lý Hiện cười, nói: ‘Đây là cháo gà mà vị phu nhân bên cạnh đưa tới.”

Thượng Chân dừng tay lại, không đàn nữa, gọi thêm một cung nữ nữa tới chỗ Lý Hiện cùng nhau bày cháo ra bàn, ngoại trừ cháo gà, cũng đã có rất nhiều món ăn từ trước đã được chuẩn bị xong xuôi, nhưng hiển nhiên, vị hoàng đến này chỉ chú ý tới cháo gà.

Theo lệ, Lý Hiện ăn thử trước, dù sao cũng là thức ăn của hoàng đế sẽ ăn, nhất định phải kiểm tra, kết quả, Lý Hiện mới uống có một hớp đã cảm thấy cả miệng toàn mùi thơm, không giống những bát cháo gà khác toàn mùi dầu mỡ. Uống xong, răng môi vẫn còn lưu lại vị, Lý Hiện cảm thấy còn chưa được thỏa mãn vị giác, hắn ta lại nhìn xuống bát cháo gà, màu vàng nhạt, đây là…sau khi nấu xong thì gạt bỏ dầu đi?

Hiển nhiên hoàng đế cũng phát hiện ra điều khác với canh gà thường ngày, nói: “Đợi canh gà nguội tồi gạt bỏ đi lớp dầu mỡ phía trên đi, giữ lại hương vị của canh gà, lại không cảm thấy ngấy, thật tuyệt.” Hoàng đế lại ăn mấy miếng thịt gà: “

Lửa nấu vừa vặn, thịt gà mềm, không xốp, quả nhiên là có lòng.”

Bình thường, hoàng đế ăn cơm rất có chừng mực, nhưng hôm nay lại không nhịn được mà uống thêm chén canh nhỏ nữa.

Lý Hiện đêm chuyện của Trương Sơn Gia kể, nói lại một lần: “Phu nhân bên khi nói món hôm qua hơi lạnh… lại rất thích quyển bút trận đồ kia, nên đã tự mình viết mấy chữ, muốn để cho ngài xem một chút.”

Hoàng đế được thỏa mãn vị giác, nên mặt mày cũng trở nên ôn hòa không ít, nói: ‘Mở ra xem nào.”

Cung nữ dọn dẹp bàn ăn, sau đó lại trải khăn trải bàn lên mặt bàn màu xanh, sau đó mới cẩn thận mở tờ giấy kia ra, Thượng Chân đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi.

Hoàng đế hỏi nàng: “Thượng Chân, ngươi thấy thế nào?”

“Nô tỳ nghe nói bệ hạ đem quyển bút trận đồ nô tỳ thích cho người khác, cả đêm qua nô tỳ đau lòng, ngủ cũng không ngon, vẫn còn muốn trước khi rời cung xin bệ hạ, coi nó như vật hồi môn.” Thượng Chân nói không nhanh không chậm, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, nhưng lời nói lại cực kì thú vị, nói y như thật. Quả nhiên, lời này của nàng ta đã làm hoàng đế mỉm cười.

Lý Hiện giải bộ tức giận: “Thượng Chân, ngươi đã cầm của lão gia ta bao nhiêu đồ tốt rồi, như vậy vẫn chưa đủ sao?”



“Aiz, Lý tổng quản, mấy thứ này cũng khong phải của ngài, ngài đau lòng cái gì chứ?”

Mấy người cười đùa với nhau mấy câu, làm cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Thượng

Chân chỉ vào mặt chữ, nói: “Chữ của phu nhân này đẹp, so sánh với chữ của Vệ phu nhân thì lại có thêm hương vị của bản thân. Nét chữ này mang theo vài phần linh động, uyển chuyển, nhưng mà vẫn thiếu một chút sự điêu luyên.

Nhưng mà thế này cũng coi như bệ hạ đã không tặng lầm người, chỉ cần tiếp tục tập luyện, sớm muộn gì cũng có thành tựu lớn.” Thượng Chân nói đến đây, dừng lại một chút, giọng nói có mấy phần khao khát, chờ đợi: “Thật muốn nhìn thấy vị phu nhân này một chút.”

Lý Hiện nói: “Không phải mấy hôm nay đang nổi lên vụ hòa ly sao? Vị phu nhân này chính là người đã ra yêu cầu đòi ly hôn sao.”

Vẻ mặt Thượng Chân lộ ra vẻ ngạc nhiên: ‘Thì ra là vị phu nhân này, trách không được, những người có thể viết được chữ như thế này đâu phải loại không có danh tiếng.”

Từ trước đến nay, hoàng đế vẫn luôn trầm ổn, cho dù gặp phải chuyện cực kì vui vẻ cũng vẫn tỏ ra bình thường, nhưng cũng không phải là sẽ không biểu hiện ra, ví dụ như sẽ nói nhiều hơn bình thường một chút.

Lý Hiện thấy hoàng đế vui mừng thì bản thân hắn ta cũng rất vui vẻ, cảm thấy chuyến đi này cũng không uổng phí, ít nhất thì hoàng đế cũng có thể tháo bỏ được khúc mắc của hoàng đế. “Ngươi nghĩ xem, muốn luyện chữ đẹp còn cần những cái gì?” Hoàng đế hỏi.

Lý Hiện bị hoàng đế hỏi bất ngờ như vậy thì chưa phản ứng kịp, Thượng Chân đã đứng bên cạnh, nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, son phấn tặng giai nhân. Muốn luyện chữ đẹp thì đương nhiên cần có giấy mực, bút tốt, nô tỳ nghĩ, lão gia có thể ban thưởng bút mực cho vị phu nhân kia.”

Hoàng đế nghe vậy, gật đầu nói: “Lấy bộ bút mực trong thư phòng của ta đem qua đưa cho nàng đi.”

Lý Hiện nghe câu này của hoàng đế, chút nữa thì ngã ngửa ra đằng sau, phải biết rằng giấy mà hoàng đế dùng là giấy đặc biệt, giá tiền của giấy này cực kì đắt, người bình thường cũng không dám dùng, muốn mua cũng khó mà mua nổi. Mà giấy này thuộc về giấy cao cấp trong giấy Trừng Tâm, ở cả thiên hạ này, chỉ sợ có mỗi hoàng đến mới dùng được, còn huy mực cũng là loại vật phẩm hiếm thấy.

Trong đầu Lý Hiện không nhịn được mà suy nghĩ, chuyện mua bán này, hôm qua dùng một quyển bút trận đồ

quý đổi lấy một đĩa thức ăn nguội, ngày hôm nay còn quá đáng hơn, dùng một bát sứ đựng cháo gà đổi lấy giấy Trừng Tâm với huy mực, đây là loại may mắn gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play