“Nhưng mà khi đó em thật sự muốn chọn y học lâm sàng của Đại học T.” Trương Lục Lễ cười nói, “Nhưng bọn họ không đồng ý, em cảm thấy cũng được.”
Nói một hồi lâu, Trương Lục Nhượng mới phản ứng: “Anh, nguyện vọng của anh bị sửa?”
Đầu ngón tay của Trương Lục Nhượng gõ vào lan can một cách vô thức.
Nghe nói như vậy, anh thản nhiên trả lời: “Ừ, anh cúp máy trước.”
Nghe được câu trả lời khẳng định, giọng nói của Trương Lục Lệ trở nên lo lắng.
“Vậy đã sửa lại chưa? Còn có thể đổi trường hay không? Ngày hôm qua không phải đã hết hạn à…”
“A Lễ.” Trương Lục Nhượng cong môi, chậm rãi nói, “Anh sẽ không trở lại, thành phố B nữa.”
Đầu dây bên kia trầm mặc, rất nhanh liền “Ồ” một tiếng.
Trương Lục Nhượng cúp máy.
Anh ở đó ngây người một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện cho mẹ Trương.
“Alo, A Nhượng?”
Trương Lục Nhượng nhẹ nhàng nói: “Mẹ đã sửa lại nguyện vọng của con sao?”
Mẹ Trương dường như sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng giải thích: “Đại học Z quá xa nhà, hồi cấp ba con đi học ở thành phố Z, ngày nào mẹ cũng không yên tâm…”
Trương Lục Nhượng ngắt lời bà ấy.
“Con đã nói rồi, con muốn đến đó.”
Dường như hơi khó chịu với sự phản kháng của anh, giọng mẹ Trương dần dần trầm xuống.
“Con tự nghĩ đi, sau khi con tốt nghiệp Đại học B, thì đến thẳng công ty của bố con làm việc. Con đường tốt biết bao, chúng ta đều đã lót sẵn giúp con rồi, tất cả đều vì tốt cho con.”
Trương Lục Nhượng dường như không nghe lọt cái gì.
Đáy mắt giống như một vũng nước đọng, không chút gợn gió nào.
“Con đã đổi lại.”
Đầu bên kia điện thoại có tiếng thở dài.
Một giây sau, giọng nói của mẹ Trương trở nên sắc bén: “Sao lại thay đổi? Ngày hôm qua không phải là ngày hết hạn sao?”
Nghe như này, Trương Lục Nhượng đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Anh có chút vui mừng, nhưng lại tự giễu hỏi: “Mẹ không biết tại sao con phải về nhà sao.”
Trương Lục Nhượng đột nhiên hỏi vấn đề này, khiến cho mẹ Trương có hơi không giải thích được.
“Con về nhà thì cần lý do gì?”
Trương Lục Nhượng không nói.
Trước khi cúp điện thoại, anh nhớ tới đĩa trái cây ngày hôm qua.
Lòng bàn tay của Trương Lục Nhượng nắm chặt lan can, giọng điệu giống như một đứa trẻ.
Mang theo ý trách cứ và tủi thân, nhưng lại giống như không quan tâm lắm.
“A Lễ thích ăn cam.”
Trương Lục Nhượng đứng đó một lúc.
Lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra, nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Anh suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được điều gì đáng để cho anh trở về ngôi nhà đó nữa.
Nhấc tay lên, thả ra, chìa khóa rơi xuống biển.
Nhẹ nhàng, lặng yên không tiếng động ——
Chìm vào nơi sâu nhất.
******
Trương Lục Nhượng chưa bao giờ cảm thấy cha mẹ không yêu thương anh.
Chỉ là so với Trương Lục Lễ, thì tình yêu bọn họ chia cho anh ít hơn một chút.
Nhưng anh vẫn luôn tin tưởng.
Là có tình yêu, chỉ là không nhiều như mong muốn của anh.
Sau khi xuống máy bay, Trương Lục Nhượng đi ra khỏi lối ra.
Anh vô thức quét một vòng xung quanh, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Tại Tại đang cầm điện thoại đợi ở bên ngoài.
Trương Lục Nhượng sửng sốt một chút, rồi sải bước đi tới.
Tô Tại Tại cũng nhìn thấy anh, vui vẻ vẫy tay với anh.
Cô trực tiếp bỏ qua chuyện đã hỏi anh số chuyến bay lúc nãy, giả vờ làm dáng vẻ ngạc nhiên vui mừng.
“Cảm động không, em đã đợi rất lâu đấy!”
Khoảnh khắc đó, khoảnh khắc nhìn thấy cô đó.
Trái tim vốn đang thiếu thốn của Trương Lục Nhượng đột nhiên được lấp đầy.
Anh không kìm được mà ném túi trong tay xuống đất, cúi người, vươn tay ôm cô vào lòng.
Má áp vào cổ cô, hơi thở ấm áp không đều.
Tô Tại Tại cảm thấy hơi nhột, không nhịn được mà nhúc nhích, lập tức bị anh kéo lại.
Cô đột nhiên có chút hoảng sợ, đẩy anh ra.
“Anh để em xem một chút đã, có phải em nhận nhầm người không.”
Trương Lục Nhượng: “…”
Cảm nhận lồng ngực phập phồng của anh dừng lại một chút, Tô Tại Tại lập tức cười hì hì nói: “Sao em có thể nhận nhầm chứ, anh thật dễ gạt.”
Bầu không khí đầy bong bóng màu hồng bị lời này của cô thổi bay ngay lập tức.
Anh buông tay ra, ngẩng đầu lên, nhìn xuống cô.
Đôi mắt của Trương Lục Nhượng sâu xa, không biết tại sao, lại trông có chút tủi thân.
Tô Tại Tại không kiềm chế được bản thân, giơ tay lên chọt mặt anh.
Nhìn anh chằm chằm một hồi, mới nghiêm túc nói: “Thật là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.”
Trương Lục Nhượng lặng lẽ cầm hành lý trên mặt đất lên, dẫn cô ra ngoài.
Đi được nửa đường, Tô Tại Tại lại hỏi lần nữa: “Anh còn chưa nói với em là anh cảm động hay không.”