Tô Tại Tại: Tớ không thể chịu đựng được nếu người khác nhìn thấy chân của cậu.
Cậu ấy vượt lên trước.
—— Trương Lục Nhượng
Một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Học sinh lớp mười hai có thể chọn ở lại trường hoặc về nhà ôn tập, nhà trường không còn quy định bọn họ phải ở lại trường.
Bởi vì mấy ngày nữa sẽ phải bố trí trường thi, cho nên Tô Tại Tại đang quyết định ôm hầu hết sách về.
Tô Tại Tại gọi điện cho bố Tô đến đón cô.
Cô xếp đống giấy kiểm tra và sách bài tập không cần đến nữa ở bên cạnh, định cầm bỏ đi.
Lúc đang phân loại sách, thì chợt nhìn thấy một quyển vở nháp màu trắng.
Ngón tay của Tô Tại Tại dừng một lát, mở ra lật xem.
Lật đến một trang, nhìn thấy nét chữ quen thuộc kia.
Rõ ràng lưu loát, vô cùng đẹp.
Cô cong môi, xé trang giấy đó xuống, kẹp trong tập tài liệu ôn tập cô dùng gần đây.
…
“Vậy cậu nói cho tớ câu hỏi này đi.”
“Tôi không biết.”
…
“Những gì cậu không biết mà tôi biết, thì tôi đều sẽ dạy cho cậu.”
…
Tô Tại Tại cười thành tiếng.
Vẫn không nhịn được mà gửi cho anh một tin nhắn.
—— Nhượng Nhượng.
—— Lần đầu tiên khi tớ đi tới lớp của các cậu thì cậu có cảm nhận gì vậy.
Tô Tại Tại nhìn thời gian, cũng không mong đợi anh có thể lập tức đáp lại.
Cô cất điện thoại vào cặp, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Sau khi bỏ những quyển sách không cần thiết đi, Tô Tại Tại gọi điện nhờ bố Tô giúp đem sách đi.
Nửa tiếng sau, Tô Tại Tại mới ngồi lên xe.
Cô tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn cảnh vật lướt qua ở bên ngoài.
Chiếc xe lao vun vút, chóng cả mặt.
Cô chợt nhớ tới tin nhắn vừa gửi cho Trương Lục Nhượng.
Tô Tại Tại lấy điện thoại ở trong cặp ra, mở ra xem.
Trương Lục Nhượng đã sớm trả lời cô.
Trên màn hình điện thoại có một câu nói rất khó hiểu.
—— Trong phòng học không mở máy điều hòa.
Hả?
Tô Tại Tại chớp mắt, gãi đầu, nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Cô đã nói gì nhỉ?
Hình như là…
—— “A, nóng quá, vào bật máy điều hòa.”
Tô Tại Tại: “…”
******
Sau khi thi môn ngữ văn xong.
Tô Tại Tại đi tới vị trí mà giáo viên chủ nhiệm đã hẹn với lớp trước.
Bởi vì sợ học sinh làm mất thẻ dự thi, nên giáo viên chủ nhiệm của Tô Tại Tại đã yêu cầu bọn họ đưa thẻ dự thi cho giáo viên giữ, trước khi thi môn khác sẽ phát lại cho bọn họ.
Tô Tại Tại đưa thẻ dự thi cho giáo viên, sau đó đi cùng một bạn nữ trong lớp đến căng tin ăn cơm.
Ăn xong, thì trở về ký túc xá.
Tô Tại Tại lấy điện thoại từ trong ngăn tủ ra, tựa vào cầu thang, đứng tiêu hóa thức ăn.
Trong ký túc xá không hề yên tĩnh, mấy bạn nữ đang tán gẫu, bàn tán về những chuyện trên trời dưới đất.
Không có ai nói đề hôm nay có khó hay không, cũng không ai nói bản thân đã phát huy như thế nào.
Tô Tại Tại lắng nghe bọn họ nói chuyện, tìm Trương Lục Nhượng trên WeChat.
Tô Tại Tại: Ôi, Nhượng Nhượng.
Trương Lục Nhượng: Sao vậy?
Tô Tại Tại: Trước khi vào phòng thi còn phải cởi giày quét hình, tớ mang lộn tất, thật là xấu hổ.
Tô Tại Tại: Các cậu có phải cởi ra không?
Trương Lục Nhượng: Không cần.
Tô Tại Tại: Rất may là không.
Tô Tại Tại: Tớ không thể chịu đựng được nếu người khác nhìn thấy chân của cậu.
Tô Tại Tại: Chỉ có tớ mới có thể nhìn thấy!
Trương Lục Nhượng: “…”
Tô Tại Tại hóng gió xong.
Vừa định nghỉ trưa nạp năng lượng, thì lại chợt nhớ tới một chuyện.
Tô Tại Tại: Đúng rồi, trong phòng thi của bọn tớ có một bạn nam
Tô Tại Tại: Lúc uống nước để bình nước lên bàn, sau đó không đậy kín nắp.
Tô Tại Tại: Lúc sắp nộp bài thi thì bị đổ nước, bài thi đều ướt.
Tô Tại Tại: Cậu phải cẩn thận một chút, sau khi uống nước xong, nhớ đặt bình nước xuống đất.
Trương Lục Nhượng: Được.
******
Sau khi thi môn toán xong, trở về ký túc xá.
Tô Tại Tại vừa mới ngồi xuống giường, còn chưa ngồi được mấy giây.
Thì lại lập tức đứng dậy, đi tới ngăn tủ, lấy điện thoại ra.
Câu đầu tiên lại là: Chao ôi.
Lần này Trương Lục Nhượng có hơi lo lắng.
Môn toán không làm được sao …
Tô Tại Tại: Nhượng Nhượng, lớp chúng tớ có một bạn nam, lúc chiều, không tìm thấy thẻ căn cước.
Tô Tại Tại: Cô giáo chủ nhiệm của chúng tớ lo đến khóc.
Tô Tại Tại: Nhưng mà sau đó, giáo viên giám thị đã tìm thấy trong phòng thi của cậu ấy.
Trương Lục Nhượng không biết phải nói gì.
Tô Tại Tại: Nhượng Nhượng, cậu cũng phải cẩn thận một chút.
Tô Tại Tại: Thẻ căn cước và thẻ dự thi nhớ phải cất đi.
Cô nói nhiều như vậy khiến cho Trương Lục Nhượng có chút bối rối.
Trương Lục Nhượng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho cô.
Bởi vì sợ hành động nào đó của mình sẽ làm tổn thương trái tim cậu.
Trương Lục Nhượng đã thay đổi kế hoạch ban đầu là sau khi ăn trái cây xong thì đi tìm Tô Tại Tại.
Sau bữa tối, đợi Lâm Mậu trở về phòng, anh mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Hai người hẹn gặp nhau trong một cái đình nghỉ mát của tiểu khu.
Tô Tại Tại ngồi bên cạnh anh, cười hì hì xít tới.
“Đêm tối không trăng không sao, nơi này yên tĩnh không người, cậu có muốn làm gì đó với tớ không.”
Trương Lục Nhượng cau mày, đẩy cô ra xa chút: “Không muốn.”
Tô Tạ Tại lập tức mất hứng, chán nản nói: “Tớ còn tưởng rằng sau khi thi đại học xong cậu sẽ trở nên buông thả hơn một chút, xem ra là tớ đã suy nghĩ nhiều rồi.”
Trương Lục Nhượng không nói gì, lặng lẽ nhìn cô.
Thấy vậy, Tô Tại Tại kiên trì nói: “Nhượng Nhượng, có muốn thử hôn lưỡi hay không.”
“Không thể.” Trương Lục Nhượng lập tức từ chối.
Tô Tại Tại không nói nữa, thở dài một tiếng.
Nhạt nhẽo.
Trương Lục Nhượng chủ động nói, bất lực nói: “Nói cái khác.”
Tô Tại Tại ôm má, nghiêm túc nói: “Không có gì muốn nói.”
Ban đêm vào mùa hè, nhiệt độ vẫn khô nóng bức bách.
Xung quanh có tiếng kêu của dế mèn.
Thỉnh thoảng sẽ có đèn pha của ô tô chạy trên con đường bên cạnh chiếu vào, có chút chói mắt.