Tử Du nhìn nữ chính đang thao thao bất tuyệt mặt liền biến sắc. Sau đó
cô giơ tay lên ra hiệu cho nữ chính Dương Khả Tâm im lặng, cô cố gắng
kìm nén cảm giác tức giận trong người mình lại, rồi cắn răng nói từng
chữ với Dương Khả Tâm:
“Vậy bây giờ cô có thể bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho tôi, càng nhanh càng tốt được không?”
Ôi đúng là oan gia ngõ hẹp mà, nữ chính thật cao tay bây giờ còn muốn để
lão nương chết vì đói, đúng là kế sách tuyệt vời mà.Tử Du trong lòng giả bộ khóc lóc một cách đáng thương, một mực khăng khăng bắt hệ thống đền
bù phí thiệt hại tinh thần:
“Hệ thống ơi, hệ thống à! Hệ thống
đáng yêu của ta ơi. Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, hay là mi cho ta ở
nhờ đến lúc Quân Thiên quay lại đi. Thống thống thiên tài mi chứa chấp
ta đi mà.”
Dương Khả Tâm nghe Tử Du nói xong thì trong lòng tự
trách bản thân không thôi. Không biết cô ấy làm cách nào mà chỉ một lát
thì những thức ăn Tử Du yêu cầu đều đã được nữ chính mang lên, và bày
biện trang trí cho bàn ăn một cách nhanh chóng và tao nhã.
Tử Du
liền nhanh chóng xử lí xong đống đồ ăn trên bàn với một vận tốc ánh
sáng, cô lưu loát trả tiền và biến mất khỏi quán ăn của nữ chính làm
việc.
Tử Du nguyên ngày hôm nay đã ngủ cả ngày, nên giờ cho dù
trời nên bây giờ có quyết định đi dạo cho khuây khỏa. Tiết trời về đêm
thật dễ chịu, chứ không nắng nóng gay gắt như ban ngày.
Tử Du đi
dạo trên đường thấy người ta có đôi có cặp đang tay trong tay, cô cấm
không được liền nhớ tới Quân Thiên, cô buồn bã cảm thấy chạnh lòng không thôi. Sau khi đi mệt, cô chọn ngồi xuống một chiếc ghế đá ven đường để
nghỉ ngơi. Vì nhàm chán nên cô lại trò chuyện cùng hệ thống:
“Hệ thống mi nói xem có phải ta đã rung động rồi không? Rốt cuộc là sự lựa chọn của ta là đúng hay sai nhỉ?”
Hệ thống bình thường rất hay cãi nhau với Tử Du vì những chuyện nhỏ nhặt,
nhưng Tử Du đã mang lại cho nó sự vui vẻ và trải nghiệm nên nó suy nghĩ
một lúc rồi nói với cô:
“Kí chủ có rung động hay không thì người
nên đi hỏi bản thân mình mới đúng, bổn hệ thống tin rằng người đã có câu trả lời cho mình, chỉ là người không chịu chấp nhận nó mà thôi. Còn về
đúng hay sai, cái này không quan trọng, quan trọng là người chỉ cần làm
những gì mình thích, và làm theo những gì con tim người mách bảo.”
Tử Du nghe hệ thống nói xong thì im lặng không nói gì, cô dường như đang
ngấm ngầm thừa nhận lời của hệ thống nói là đúng. Tử Du nhìn những ánh
sáng của các ngôi sao trên bầu trời đêm, bị ánh đèn rực rõ của thành phố làm lu mờ. Nhưng nó chỉ lu mờ chứ không hề biến mất, cô cuối cùng cũng
nói ra đáp án trong lòng mình với hệ thống:
“Ta dường như đã yêu
Quân Thiên thật rồi, nhưng tình yêu này lại khiến ta sợ hãi. Thứ đáng sợ nhất không phải là không có được, mà là có được rồi nhưng nó bỗng dưng
biến mất.”
Hệ thống cũng rất bối rối, không biết nên khuyên nhủ
Tử Du ra sao cả. Vì Tử Du còn phải xuyên qua nhiều thế giới khác để hoàn thành nhiệm vụ nữa. Còn Quân Thiên thì khác, anh sẽ già yếu theo thời
gian và chết đi. Hệ thống mang theo tâm trạng rối bời của mình nói mọi
chuyện với Tử Du:
“Nếu như có thể thì người hãy thử dũng cảm một
lần đi, nhưng phía trước còn rất nhiều nhiệm vụ đang chờ kí chủ. Nên hãy coi như đây chỉ là một giấc mơ không có thật mà vui vẻ tận hưởng đi.”
Tử Du ngồi suy nghĩ một lúc lâu, rồi cô quyết định trở về. Sáng sớm hôm
sau cô mang theo đơn xin thôi việc tới sở cảnh sát. Trước khi đi Tử Du
còn hỏi được tin tức, từ một người đồng nghiệp chỗ ở hiện tại của Quân
Thiên ở thành phố A. Trở về nhà Tử Du liền sắp xếp đồ đạc sau đó đặt vé
máy bay, lập tức tới thành phố A tìm anh.
Nhưng vừa đặt chân tới
thành phố A thì Tử Du đã hối hận rồi, cô sợ sự xuất hiện của mình làm
ảnh hưởng tới nhiệm vụ của Quân Thiên. Nên Tử Du không dám đi tìm Quân
Thiên ngay, mà lại quyết định đi thuê khách sạn và đi thăm quan thành
phố A trước.
Thành phố A cũng là một thành phố phát triển, và
phồn hoa bậc nhất nên có rất nhiều nơi đáng để ghé thăm. Tử Du chơi vui
vẻ đến mức quên cả mục đích ban đầu khi đến thành phố A. Khi Tử Du đang
vui vẻ tận hưởng, thì thấy phía trước tập trung rất đông người nên bản
tính tò mò nổi lên cô cũng chạy tới xem.
Hóa ra là một cô gái sau khi đang đi dạo thì bị mấy tên côn đồ chặn lại sàm sỡ. Những người xung quanh xúm lại chỉ đúng quay vì video và hóng chuyện, mà không ai lên
tiếng ngăn cản hành động của mấy tên côn đồ kia lại.
Tử Du thấy
cô gái bị bắt nạt kia khóc lóc xin giúp đỡ, liền không nhịn được mà tới
cho tên côn đồ đang sàm sỡ cô gái một đạp khiến hắn ngã lăn ra đất. Mấy
tên kia thấy anh em của mình bị đánh thì lập tức nổi giận chuyển hướng
mục tiêu sang người Tử Du, có mấy tên còn thô bỉ khiêu khích Tử Du:
“Em gái, nhìn em cũng ngon đó. Nhưng em đụng nhầm người rồi, hay là bây giờ em bồi các đại ca đùa bỡn xem như chuộc tội đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT