Sau khi Tử Du cùng Quân Thiên thu dọn xong quần áo bỏ vào vali, thì nhanh chóng tay trong tay rời khỏi bệnh viện. Bỗng dưng cô chợt nhớ ra từ khi cô xuyên vào thân thể nguyên chủ thì chưa từng về nhà cô ấy, và cô cũng không biết nhà nguyên chủ ở đâu cả. Cuối cùng Tử Du vẫn là lười suy nghĩ nên nhanh chóng triệu hồi hệ thống:

“Thống thống rách nát! Thống thống rác rưởi! Mi nói xem trước đây nguyên chủ sống ở nơi nào?”

Hệ thống nó rất bất lực từ lúc kí chủ nhà nó, xuyên không tới bây giờ thì ngày nào cũng ăn ngủ tại sở cảnh sát, nó đành bất lực trả lời:

“Nguyên chủ là cô nhi, cô ấy có thuê một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, tuy là tiền lương của cảnh sát cũng được kha khá, nhưng nguyên chủ toàn bộ đều gửi về cho cô nhi viện Lam Thanh. Cô nhi viện kia cũng chính là cô nhi viện cô ấy từng sinh sống lúc nhỏ.”

Tử Du gật gù không biết nghe hiểu không, hệ thống nhịn không được chậc lưỡi nói tiếp: “Vì nhà nguyên chủ ở vùng ngoại ô thành phố, nên cô ấy phải dậy từ sáng sớm đi bộ vào thành phố, sau đó mới bắt xe buýt tới sở cảnh sát. Cuộc sống của công ấy cứ như một vòng tuần hoàn ngày ngày đều lặp lại một cách nhàm chán như vậy.”

“Thống rách nát ! Đọc địa đi.”

Hệ thống thường rảnh rỗi núp trong không gian bị Tử Du chọc tức không nhẹ, liền tự nhủ với lòng “bổn hệ thống nhịn được, bổn hệ thống không thèm chấp nhặt với những người thần kinh có vấn đề như kí chủ”.

Sau khi tự an ủi mình xong, hệ thống liền khinh bỉ tạt cho Tử Du một gáo nước lạnh:

“Nhà của nguyên chủ là phòng trọ, tính ra cũng mấy tháng rồi kí chủ không trả tiền nhà, chắc chủ phòng trọ đã vứt hết đồ đạc của nguyên chủ đi rồi, nói không chừng đã cho người khác thuê luôn đi.”

Tử Du và hệ thống cứ thế cãi nhau qua lại trên suốt đoạn đường từ phòng bệnh tới đại sảnh, Quân Thiên không hề hay biết gì tới sự hiện diện của hệ thống, nên vẫn luôn thao thao bất tuyệt trò chuyện với Tử Du. Khi đến đại sảnh anh để cô đứng chờ trên bậc thềm của bệnh viện, trước khi rời đi còn không yên tâm mà dặn dò cô một cách kĩ lưỡng rồi mới yên tâm cất bước xa dần.

“Em ở đây, anh đi lấy xe rồi lát nữa anh sẽ đưa em về.”

Tử Du thấy sau khi trung tâm phiền phức rời khỏi, liền không kiêng nể gì mà thở dài một tiếng. Sau đó Tử Du như suy nghĩ tới cái gì đó, liền tiếp tục bàn bạc với hệ thống:

“Nè hệ thống, nguyên chủ không có nhà vậy lát nữa nam chính muốn đưa ta về thì phải làm sao?”

Hệ thống nó đang chán cả buồn nói, y như rằng lúc nào kí chủ kêu nó một cách bình thường là cũng có chuyện chẳng lành mà. Hệ thống lười biếng trả lời:



“Sao lại hỏi bổn hệ thống, kí chủ nghĩ bổn hệ thống có cách giải quyết chắc.”

Tử Du đang tập trung suy nghĩ nên lười đôi co với hệ thống, cô bỗng dưng từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc thẻ đen cười cười nói với hệ thống:

“Đời này có thứ không giải quyết được bằng tiền thì sẽ giải quyết được bằng rất nhiều tiền hơn. Hệ thống, mi mau tìm đại một người mô giới nhà, nhanh chóng sắp xếp cho ta một căn nhà đi.”

Hệ thống lười đáp, ở trong không gian điều khiển

máy tính tìm thông tin nhà. Sau đó nó ung dung thông báo với Tử Du một tin mà nó cho là vô cùng vui vẻ:

“Việc tìm nhà cho kí chủ không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của bổn hệ thống, cho nên kí chủ muốn bổn hệ thống tìm giúp thì phải bỏ ra 200 điểm, chỉ cần xác nhận mọi yêu cầu của kí chủ đều có thể thực hiện.”

Tử Du cũng không biết cái điểm kia của hệ thống dùng để làm gì, nhưng là một con người không bao giờ có thể chịu thiệt như cô, liền mạnh mẽ trả giá với hệ thống:

“100 điểm! Không được nhiều hơn, được thì chốt đơn, cùng lắm lão nương không thèm làm nhiệm vụ nữa.”

Hệ thống sau khi nghe Tử Du uy hiếp, cũng đành chịu thiệt ngậm ngùi đáp ứng cô. Ai kêu nó ngu vơ phải một kí chủ ác ma như Tử Du cơ chứ, hệ thống nó vô cùng khổ sở.

“Ting ~ ting giao dịch thành công, -100 điểm tổng số điểm hiện tại là 2250 điểm. Hân hạnh được phục vụ kí chủ và hẹn gắp lại kí chủ vào lần sau, địa chỉ nhà của kí chủ là đường X, số nhà Y, phường H, tầng 4. Mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng, tạm biệt kí chủ.”

Sau khi sắp xếp mọi chuyện cho Tử Du xong, hệ thống liền tàng hình ngay lập tức. Còn Tử Du thì vẫn tiếp tục đợi Quân Thiên thêm một lát nữa, sau đó cô và anh cùng nhau trở về căn nhà mà hệ thống đã sắp xếp cho cô.

Tử Du sau khi về tới nhà liền muốn đuổi Quân Thiên trở về, đơn giản vì cô muốn tẩn hưởng không khí tự do.

“Mấy ngày nay anh chăm sóc em cũng đã mệt rồi, bây giờ em đã khỏe mạnh, có thể tự chăm sóc cho mình nên anh hãy mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play