Phó Lan Quân ngây người.

Người phụ nữ cũng ngẩn mặt ra, một lúc sau mới khó hiểu nói: “Quái lạ, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt hết, chỉ có một điểm duy nhất không được, chẳng biết vì sao mà lại không biết nói, ngay cả chữ ‘mẹ’ cũng không kêu được, đây chính là câu đầu tiên thằng bé nói đấy.”

Rốt cuộc Phó Lan Quân không nhịn được nữa, nước mắt giàn giụa bụm miệng xông thẳng ra ngoài.

Cô ngơ ngác đứng như trời trồng ở cổng trường hồi lâu, cho tới tận khi có người bán hàng rong miệt mài rao hàng với chiếc xe cắm đầy những xâu mứt quả óng ánh đi ngang qua, cô dùng mu bàn tay lau khô nước mắt rồi lấy tiền ra định mua một xâu mứt quả.

Phía sau đột nhiên có người lên tiếng: “Thằng bé mới hai tuổi, răng cũng chưa mọc hết, không ăn được mấy thứ đồ cứng đâu.”

Quay đầu lại nhìn thì thấy Trình Bích Quân đang đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn cô.

- -----

Phó Lan Quân quyết định rời khỏi Ninh An quay về quê nhà Hồ Bắc.

Nhà cô vốn không phải ở Ninh An, hiện giờ là lúc thích hợp nhất để đi. Cha và di nương chết tại Ninh An, nơi đất khách quê người, chiếc nắp quan tài đã đóng được ba năm, đã đến lúc phải đưa linh hồn về quê an táng.

Ninh An là nơi ngập tràn đau khổ tang thương, ở lâu cũng vô ích, y như lời Trình Bích Quân nói vậy, cho dù là tốt cho đứa nhỏ, hay tốt cho bản thân, thì cuối cùng vẫn nên rời đi.

Trở về cố hương, bình yên sống tiếp nửa đời còn lại, hãy coi Ninh An là một giấc mộng, chưa bao giờ yêu, chưa bao giờ hận, chưa bao giờ làm vợ người ta, chưa bao giờ làm mẹ của sinh linh bé bỏng nào.

Cô tiết lộ cho A Bội biết về tin tức mình sẽ đi, mặc dù A Bội vô cùng không muốn nhưng tới cuối chỉ đành dặn dò cô giữ gìn sức khỏe.

Bên trường học cô đã nộp đơn xin từ chức, kế tiếp là thu dọn hành lý, mướn thuyền… Phải giải quyết đủ các loại chuyện lặt vặt, Phó Lan Quân bận tối mày tối mặt, cô chỉ một lòng muốn nhanh chóng được về lại mảnh đất mình vốn thuộc về nên chẳng có thời gian để ý chuyện ngoài kia, cũng không day dứt tự hỏi mãi những điều vô nghĩa về tình hình chính trị nữa.

Cô chỉ biết hình như cách mạng đảng và Viên Thế Khải lại gây sự ầm ĩ, phong trào sinh viên nổ ra ở Bắc Đại lặp lại lịch sử vang dội của công học Nam Dương năm ấy, còn phía Hồ Bắc thì phát sinh bạo loạn cách mạng…

Khi tất cả mọi việc đã ổn thỏa đâu vào đó, cô đi một chuyến lên núi Phượng Minh.

Nơi đó có quá nhiều ràng buộc, quan tài của cha và di nương đặt ở am Bạch Lộc cần theo thuyền về miền Nam, còn cả mộ của Nam Gia Mộc và Tề Vân Sơn được “phân công” người trấn đằng trên người giữ đằng dưới, trước lúc đi phải tới tế bại họ…. Và còn một số món đồ lần trước cô quên mang theo.

Sau khi trao đổi xong với nhóm ni cô am Bạch Lộc về ngày chuyển quan tài, Phó Lan Quân đi ra cúng kiếng thắp chút nhang khói cho hai phần mộ rồi chuyển hướng chậm rãi đi tới biệt viện.

Từ khi cô xuống núi thì biệt viện chẳng có ai vào ở, cửa sài đóng chặt một thời gian dài, Phó Lan Quân bước qua khu vườn mọc đầy hoa hồng và đám cỏ dại lú nhú, đưa tay mở cửa bước vào phòng ngủ.

Vì lâu không có người ở nên căn phòng trông vắng lạnh tiêu điều chẳng khác gì bỏ hoang, cũng do thiếu hơi người nên khắp các ngóc ngách đều có vẻ ảm đạm u ám, quét ngón tay lên giường là tức khắc dính lớp bụi dày. Phó Lan Quân ngồi lặng trên giường một lúc, thế nhưng điều cô nghĩ không phải những tháng ngày bị giam cầm trên núi vật vã điên dại, mà là vô số khoảnh khắc ngay tại chiếc giường này đây, cô và Cố Linh Dục từng có bao lần nô đùa tóc mai quấn quýt, thổi vào tai nhau lời đường tiếng mật. Trời vào đông, nắng cũng ấm áp hơn bình thường, hắn ngồi khoanh chân trên giường loay hoay với mớ giấy cắt hoa, Phó Lan Quân bò ra đầu giường chống má nhìn hắn, thích thú cười nhạo hắn trông chẳng khác nào ông nông dân Đông Bắc, Cố Linh Dục nhướng mày bác bỏ: “Có ông nông dân Đông Bắc nào đẹp trai như anh không?”

Hắn liệng cái kéo đi rồi nằm “phịch” xuống, những đóa hoa hồng bằng giấy bay lả tả, mặt trời chiếu rọi, cả thế giới trong mắt rực một màu đỏ hạnh phúc.

Ánh dương xán lạn dần dần tắt, Phó Lan Quân đứng dậy đi tới trước bàn, tay cô vừa mới chạm vào cái khuyên sắt của ngăn kéo thì chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa, có bóng người quen thuộc đổ xuống mặt đất.

Vội vàng đẩy ngăn kéo vào trong, lòng Phó Lan Quân không khỏi có chút tiếc nuối, mục đích cô về núi là vì muốn lấy cây sáo trúc theo, lần trước đã định lấy rồi nhưng Cố Linh Dục bất thình lình xuất hiện, giờ phút này nào ngờ lịch sử lại được tái diễn thêm lần nữa.

Có lẽ, cô không có duyên với cây sáo trúc ấy, nó nhất quyết muốn cô rời khỏi Ninh An mà lòng không một vướng bận nào.

Cố Linh Dục dường như không quá ngạc nhiên khi thấy cô ở đây, gương mặt hắn bình thản chẳng chút gì gọi là ngoài ý muốn, hắn lặng lẽ bước đến trước mặt cô. Đứng lọt thỏm trong cái bóng cao ngất của hắn, Phó Lan Quân có hơi hoảng hốt, cô giải thích: “Lên núi thăm anh Vân Sơn.”

Cố Linh Dục không đáp, mắt nhìn cô đăm đăm, qua hồi lâu mới mở miệng: “Nghe nói em muốn rời Ninh An.”

Hắn biết chuyện này và cũng chả lấy gì làm lạ, cô đã quyết tâm đệ đơn từ chức cho bên trường học rồi, có thể là người nào lắm miệng nên đã để tin tức truyền tới tai hắn.

Phó Lan Quân gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày nữa sẽ đi.”

Cố Linh Dục chẳng nói gì, một lúc sau thái độ của hắn chợt quay ngoắt, giọng khàn khàn gay gắt chất vấn cô: “Em thật sự không có chút lưu luyến nào với Ninh An sao? Ngay cả Tuyết Nhi em cũng không thèm đoái hoài luôn có phải không?”

Phó Lan Quân ngẩng phắt đầu, ánh mắt Cố Linh Dục dịu đi: “Nhũ danh của thằng bé là Tuyết Nhi, đại danh Cố Lăng Hàn.”

Tuyết Nhi… là vì kỷ niệm trận bão tuyết năm Bính Ngọ ấy sao? Góc tường một nhành mai, Lăng Hàn bung mình nở…

Cảm nhận được sự dao động của cô, Cố Linh Dục tiến lên từng bước: “Em không thương tôi, nên sẽ không nhớ nhung gì tôi. Nhưng thằng bé, nó là con của em, là đứa nhỏ em mang thai mười tháng khổ sở, em thật sự đang tâm bỏ rơi nó, coi như mình chưa từng sinh đứa nhỏ này sao?”

Lớp phòng tuyến cuối cùng của Phó Lan Quân vỡ tan bởi loạt câu hỏi dồn dập của hắn, cô hỏi vặn lại Cố Linh Dục, giọng lạc cả đi: “Đúng vậy, tôi không bỏ được nó, nhưng tôi phải làm sao bây giờ đây, hai người chúng ta đã thành ra nông nỗi thế này rồi, cho dù ở lại thì cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay vờ rằng tôi không có đứa con nào hết, và thằng bé cũng không có người mẹ như tôi. Tôi muốn đưa nó đi, anh sẽ giao nó cho tôi ư, anh sẽ làm vậy ư?”

Cố Linh Dục nín thinh, bầu không khí tràn ngập bi thương như ngưng đọng, chỉ nghe được mỗi tiếng thở dồn dập và tiếng khóc nức nở thắt ruột của Phó Lan Quân.

Dường như đã trôi qua cả thế kỷ, cuối cùng Cố Linh Dục cũng cất lời, giọng hắn nghe đắng chát, như thể có lưỡi dao đã trơ mòn đang tùng xẻo hắn, hắn nói: “Tôi sẽ.”

Phó Lan Quân sững sờ mở trừng mắt nhìn hắn với vẻ khó tin. Chắc là tai cô có vấn đề rồi phải không? Vậy mà Cố Linh Dục lại nói, nói hắn sẽ để cô đưa đứa nhỏ đi.

Cố Linh Dục gật nhẹ đầu: “Nếu em sẵn lòng đưa nó đi thì tôi sẽ để em được toại nguyện. Nhưng, tôi muốn em đồng ý với tôi một việc.”

Tia hy vọng le lói vừa nhen nhóm trong nội tâm Phó Lan Quân lại nặng nề chìm xuống, quả nhiên hắn có điều kiện, cô thật khờ khạo, sao có thể cho rằng hắn sẽ ban phát tấm lòng vàng dễ dàng như thế. Chẳng qua là hắn chỉ muốn xem trò hề của cô rồi sỉ nhục vài câu, cho cô chút hy vọng, sau đó dùng một điều kiện khó như lên trời để đánh bại cô triệt để…

Chỉ là cô chẳng ngờ, điều kiện của Cố Linh Dục lại đơn giản đến vậy.

Hắn nhìn cô gằn từng chữ: “Tôi muốn em ở cạnh tôi ba ngày, chúng ta hãy quên hết thảy hận thù, trải qua ba ngày như những cặp vợ chồng bình thường. Ba ngày say em đưa Tuyết Nhi đi, từ nay về sau, chúng ta không còn bất kì dính dáng nào nữa.”

Trời nhá nhem tối, Cố Linh Dục đưa Phó Lan Quân lên chiếc thuyền nhỏ.

Ngoại trừ hai người họ, trên thuyền cũng chỉ có một người chèo thuyền, người chèo thuyền chăm chú điều khiển mái chèo khua dòng nước, Phó Lan Quân ngồi ở đuôi thuyền ngắm mặt sông, ánh chiều tà rực sắc đỏ ấm nóng đổ xuống mặt sông lớp vàng lấp la lấp lánh, thỉnh thoảng có mấy con cá quẫy đuôi nhảy lên làm nước bắn tung tóe, loáng thoáng có tiếng hát của cô em hái chè vang vọng từ đồi chè ven sông chẳng nghe rõ ca từ, chỉ cảm thấy làn điệu ngân nga véo von cứ xao xuyến mãi lòng người khôn nguôi.

Cố Linh Dục ngồi ở đuôi thuyền câu cá.

Phó Lan Quân nhìn hắn, bụng đầy nghi hoặc không biết hắn muốn làm gì. Hắn nói cô ở bên hắn làm đôi vợ chồng bình thường ba ngày rồi hắn sẽ để cô đưa đứa nhỏ đi, món hời hậu hĩnh như vậy có lý do gì để từ chối? Thế là Phó Lan Quân đồng ý với hắn. Cô vốn nghĩ hắn sẽ đưa cô lên biệt viện trên núi ở ba ngày, nào nghĩ hắn lại dẫn cô xuống núi đi thẳng đến bến tàu, chiếc thuyền đã đợi sẵn ở đó, người chèo thuyền có lẽ chờ bọn họ rất lâu rồi, có vẻ như Cố Linh Dục đã sớm lên kế hoạch.

Con sông đổ về khắp mọi nơi, dọc theo hướng này có thể đi đến các trấn huyện và vùng nông thôn bao quanh Ninh An, Cố Linh Dục muốn đưa cô đi đâu đây?

Mãi không có cá cắn câu, hắn lấy đồ cố định cần câu lại rồi rút vật gì đó từ trong ngực ra đưa tới bên miệng, khúc nhạc quen thuộc in trong tâm trí chợt nổi lên phiêu đãng theo con nước dập dềnh, Phó Lan Quân ngẩn người, hắn lấy cây sáo trúc trong ngăn kéo này từ khi nào?

Thuyền chậm rãi trôi trên sông, hoàng hôn dần dần buông, tia sáng cuối cùng của ngày tắt ngúm, người tan vào màn đêm chỉ còn là một chiếc bóng mờ ảo, Cố Linh Dục không mặc nhung trang, cũng chẳng quần áo lụa là, người hắn khoác áo bố như những phần tử trí thức bình thường, cơn gió heo hút thổi qua thân hình võ vàng xơ xác, mà các đường nét khuôn mặt vẫn đẹp đẽ như thuở đầu.

Một thoáng hốt hoảng, Phó Lan Quân như được gặp lại chàng thiếu niên đứng thổi sáo trước song cửa.

Cần câu cá đột nhiên động đậy, Cố Linh Dục buông sáo nắm lấy cần câu rồi nhấc mạnh, một con cá cắn câu ra sức ngoe nguẩy đuôi trong không trung.

Hắn ném cá cho nhà đò, nhà đò nhanh nhẹn đi cạo vảy bỏ nội tạng, trên thuyền có đặt cái bếp nhỏ, nồi và mấy cái bát. Chẳng mấy chốc nồi canh cá tươi ngon đã ra lò, mùi thơm nức mũi, dù không trải qua quá trình chế biến nấu nướng tỉ mỉ nhưng chẳng hề bị tanh, Cố Linh Dục múc một chén canh cá cho Phó Lan Quân: “Nếm thử đi, chắc em chưa từng ăn món canh cá nào ngon thế này đâu.”

Phó Lan Quân nhận bát thuận miệng trả lời: “Ai nói chứ, hồi xưa có lần tôi còn đi mò cá vàng trong bể cá ở nhà mang đi nấu canh đấy.”

Cố Linh Dục cười phì: “Thế có ngon không?”

Phó Lan Quân lắc đầu nguầy nguậy: “Dở kinh, tanh ơi là tanh, cha tôi còn mắng tôi một trận nên thân…”

Đang nói hăng say cô bỗng im bặt, cô nhớ cha, người bị Cố Linh Dục hại chết, người đối xử với cô tốt nhất thế giới này.

Cô không nói nữa mà chỉ lẳng lặng uống canh cá, canh rất ngon, nhưng vào miệng lại chẳng có mùi vị gì.

Không thể trở về được nữa rồi. Phó Lan Quân xót xa nghĩ, huyết hải thâm thù không đội trời chung, cô và Cố Linh Dục còn có thể tiếp tục làm đôi vợ chồng bình thường ư?

Khi trời tối hẳn, con thuyền cuối cùng cũng cập bến.

Cố Linh Dục nhảy xuống duỗi tay đỡ Phó Lan Quân lên bờ, đưa mắt nhìn lại, thế giới tối đen như mực, chỉ có những hình dáng mơ mơ hồ hồ, chứng tỏ thôn xóm nơi đây không mấy đông đúc.

Cách đó không xa chỉ có vài ngọn đèn lập lòe yếu ớt. Đường quê khó đi, Cố Linh Dục và Phó Lan Quân dắt nhau bước về phía có ánh sáng, ánh sáng nhìn thì gần song dường như chẳng bao giờ chạm tới, Phó Lan Quân bực bội than phiền, Cố Linh Dục đáp: “Đường núi là thế đấy, năm đó tôi nói tất tần tật với em mà em còn chê tôi không biết lãng mạn chuyên làm người khác mất hứng.”

Những lời ấy như đánh một cú mạnh vào lòng Phó Lan Quân.

Thì ra là thế, hóa ra hắn còn nhớ lời cô từng nói trong cung điện kính ở biệt viện năm xưa, cho nên giờ mới cố ý tìm một chỗ như vậy, hiện thực hóa giấc mộng dại khờ năm nào, giấc chiêm bao cuối cùng.

Rốt cuộc cũng tới nơi, đó là một ngôi nhà tranh nhỏ đậm chất thôn quê với ngọn đèn dầu ảm đạm treo trên cửa, một đôi vợ chồng già ngồi trên băng ghế trước cửa chờ bọn họ, chờ lâu quá, bà vợ có vẻ rã rời, ông chồng dang cánh tay cẩn thận đặt sau lưng bà sẵn sàng đỡ lấy thân người lắc qua lắc lại của vợ mình bất cứ lúc nào.

Thấy Cố Linh Dục đến, ông chồng nhẹ nhàng lay vợ: “Cố thiếu gia tới rồi, mau dậy thôi.”

Phó Lan Quân nhìn bọn họ, trong lòng bất giác sinh ra chút ghen tị.

Đôi vợ chồng già dẫn Cố Linh Dục và Phó Lan Quân vào nhà, ông lão xoa tay liên tục bày tỏ sự áy náy: “Ở quê nên vừa chật chội bẩn thỉu vừa lộn xộn, không sánh được với nội thành rộng lớn cái gì cũng đầy đủ, thiệt thòi cho thiếu gia thiếu phu nhân rồi.”

Ông lão lần lượt giới thiệu từng món đồ trong phòng: “Đây là bệ bếp để nấu cơm, củi thì chất ở phòng bên cạnh, hai người cứ việc dùng. Gạo với mì ở trong mấy cái vại trên bếp đấy, lần trước họp chợ có mua được mấy bình dầu hạt cải đầy ụ với muối, thịt khô treo trên xà nhà. Ở nông thôn chúng tôi phải mười ngày nửa tháng mới có phiên chợ, rau mua về không đủ ăn nên hai vợ chồng tôi có cuốc ít đất trồng rau sau nhà, có mướp có cà có cải xanh, xanh tươi mơn mởn. Tôi và vợ sẽ tạm sang nhờ nhà cha vợ ở đầu thôn Tây, nếu có chuyện gì cứ đến đó tìm tôi.”

Bàn giao xong xuôi, ông lão dắt vợ rời đi, trong phòng chỉ còn Cố Linh Dục và Phó Lan Quân.

Ở quê chắc chắn không có đèn điện như trong thành, muốn sáng phải thắp đèn dầu, Cố Linh Dục xách đèn đặt lên đầu giường, Phó Lan Quân cúi đầu ngồi trên chiếc giường lò, ngọn đèn mờ nhạt khiến mọi thứ trong nhà như được bôi một lớp sơn dầu cũ kĩ, thoang thoảng còn ngửi thấy mùi nhựa thông. Cố Linh Dục ngồi xuống cạnh cô, giọng nói dịu dàng: “Đi thuyền lâu thế em cũng mệt rồi, ngủ đi.”

Phó Lan Quân và Cố Linh Dục lưng tựa lưng nằm trên chiếc giường lò, trong bóng tối hai mắt Phó Lan Quân mở thao láo, đêm khuya nơi thôn dã ngoài tiếng côn trùng rả rích kêu vang thì không còn thanh âm nào nữa. Cố Linh Dục đang ngủ sao? Hẳn là hắn cũng giống cô, cũng đang miên man thao thức.

Như cái đêm trên núi Phượng Minh của nhiều năm về trước.

Tiếng “chít chít” bỗng phá tan bầu không khí yên tĩnh, Phó Lan Quân cảm nhận được có con gì đó đầy lông lá bò qua chân mình, cô hét toáng nhảy cẫng lên: “Có chuột!”

(còn tiếp) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play