“Chúng ta ly hôn đi.”

“Không, tôi không đồng ý.”

- -----

Một năm này triều đại Quang Tự vội vã đặt dấu chấm kết thúc, Phó Lan Quân và toàn thể con dân Đại Thanh nắm tay cùng nhau bước vào triều Tuyên Thống.

Với dân chúng bình thường mà nói, ai làm hoàng đế chẳng có gì khác biệt, và cuộc sống vẫn cứ như dòng nước vô vị trôi chảy qua đi.

Vì chuyện đổi hoàng đế mà cả ngày hoang mang lo sợ, nói đến cùng cũng chỉ có lớp người quan viên như Phó Vinh. Tuyên Thống vừa mới đăng cơ, Thuần Thân vương Tái Phong được vinh thăng làm Nhiếp Chính Vương đã bắt đầu khẩn cấp triển khai hành động báo thù cho huynh đệ của mình là Quang Tự. Một tháng sau, bụi trần đã rơi xuống, Viên Thế Khải lấy cớ ốm bệnh dâng tấu về quê, Tái Phong nhân cơ hội cách chức phê chuẩn hồi hương, Viên Thế Khải rốt ráo thành một gã thứ dân trong tay không quyền không thế.

Đây đã coi như là kết quả tốt nhất, người trên phố truyền tai nhau thuật lại rằng vốn dĩ Nhiếp Chính Vương muốn giết Viên Thế Khải, Viên Thế Khải sợ tới mức nhanh nhanh chóng chạy đến Thiên Tân trốn hai ngày, may nhờ có đại thần trong triều khuyên can Nhiếp Chính Vương, nói là sợ giết Viên Thế Khải rồi sẽ kích thích sáu trấn tân quân Bắc Dương bùng nổ binh biến, lại sợ người nước ngoài có ý kiến với triều đình, cho nên lúc này Viên Thế Khải mới giành được cơ hội sống sót.

Tuy rằng đã sớm dự đoán được kết cục, nhưng sự thật xảy ra trước mắt Phó Vinh vẫn có hơi không tiếp nhận nổi. Mỗi ngày của ông đều sống trong phập phồng lo sợ, tìm hiểu về những biến động nhân sự trong triều đình, sợ có một ngày tai họa ập ngay xuống đầu, rồi lại nơm nớp lo Diệp Tế Châu sẽ xuống tay với mình, chỉ nửa tháng thôi mà bạc trắng mái đầu.

Phó Lan Quân khích lệ ông: “Cứ thấp tha thấp thỏm thế này chi bằng tự động từ giã. Tuổi cha cũng đã lớn, tội gì phải hao tâm tổn sức ác đấu với người khác nữa. Mưa phùn gió rét, tốt hơn hết là trở về, về vùng nông thôn dân dã, cất một mái nhà tranh…”

Bỗng cô im bặt, nhất thời sống mũi cay cay chẳng nói nên lời.

Cô nhớ tới lần tâm tình thủ thỉ với Cố Linh Dục năm ấy ở biệt viện Cố gia trên núi Phượng Minh, dưới màn sao giăng lấp lánh ánh vàng do tự tay hắn chế tạo.

“Đó phải là một tiểu viện hướng ra sông lớn, có mái nhà lợp cỏ tranh. Mùa xuân có hoa đào rơi nhè nhẹ, tối đến ngồi ở đầu giường lặng nghe tiếng mưa rơi, hé khung cửa ngắm nhìn cành đào mơn mởn khi rạng đông. Gió xuân đến sà xuống nơi hồ sen có đàn uyên ương nghịch nước, trên ngọn cây chim khách kêu rầm rì. Anh nói xem có đẹp hay không?”

“Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng mà đại tiểu thư của tôi ơi, chỉ cần một trận mưa thôi là mái nhà tranh của em đã tan tành rồi, em chắc chắn mình chịu được chứ?”

“Ơ hay cái người này, anh đúng là nhàm chán, chuyên đi làm người khác mất hứng mà.”

“Thế nên nếu em muốn đi về nông thôn thì vẫn phải cho anh theo cùng.”

“Anh về đấy làm gì?”

“Để sửa mái nhà tranh cho em đấy còn gì.”

“Xem như anh biết điều.”

“Sửa mái nhà tranh cho em, rồi cùng em ngồi nghe tiếng mưa rơi đầu giường.”

Là ai? Giọng nói mát lạnh như nước suối, trong trẻo như chim hoàng oanh, là thiếu niên thiếu nữ thuộc về ai, là đôi vợ chồng nào đang tình ý mặn nồng?

Đảo mắt cái là đến cuối năm, một vấn đề nan giải cần đặt lên bàn giải quyết: Có về Cố gia đón tết hay không.

Mặc dù Cố Linh Dục và Phó Lan Quân nay đã đi tới bước đường này, nhưng không thể phủ nhận bọn họ vẫn là vợ chồng, trên đời làm gì có đạo lý nào mà năm hết tết đến vợ cắp đồ sang ở lì bên nhà mẹ đẻ, huống chi nhà chồng còn sừng sững ở đấy.

Phó Lan Quân không muốn đối mặt đành vờ như không biết, lần nào cũng đánh trống lảng sang đề tài khác.

Năm mới ngày một bước đến gần, hai mươi tám tháng chạp, Phó Lan Quân ngồi trên lan can hành lang nghịch đùa với chim họa mi quan sát đám hạ nhân quét tước vườn hoa, con họa mi cha mới mang về tính hay cáu bẳn, thừa dịp Phó Lan Quân không đề phòng liền mổ một phát vào ngón tay cô.

Phó Lan Quân vuốt ngón tay, trước mặt bỗng dưng hiện ra những hình ảnh khi còn ở Jaipur, cô đứng trong vườn hoa nhà Smith chơi với họa mi, bất thình lình có tên đàn ông trẻ tuổi người Trung Quốc thoạt nhìn có vẻ điển trai ngả ngớn xuất hiện, hắn cợt nhả chòng ghẹo cô: “Họa vi họa mi, tên đúng là thú vị. Tiểu thư ngắm họa mi, nhất định là có người trong lòng.”

Khi đó trong lòng cô quả thực đã có người, người nọ lại không phải anh ấy của sau này.

Người nọ… đã chết rồi, chết dưới sự giám sát của Cố Linh Dục, một đao hạ xuống kết thúc sinh mệnh vốn đang sống sờ sờ, đi cùng còn có đứa nhỏ của cô và Cố Linh Dục, đứa nhỏ bất hạnh chẳng có cơ hội chào đời.

Trong hoa viên vang lên tiếng trẻ con lanh lảnh, Phó Lan Quân đi theo hướng có tiếng phát ra, là một đứa bé con vừa biết đi, bộ quần áo xinh xắn rực rỡ sắc màu nào xanh nào đỏ, chân xỏ giày đầu hổ, đầu cũng là chiếc mũ họa tiết tương tự, bàn tay bé nhỏ được mẹ bao bọc dìu dắt, chập chững đi những bước đầu tiên.

Mẹ đứa nhỏ là con gái của một dì đầu bếp Phó gia, hôm nay vào phủ giúp đỡ. Chú ý tới tầm mắt của Phó Lan Quân, cô ấy có hơi hoang mang ngượng ngùng, Phó Lan Quân nở nụ cười: “Bé đáng yêu quá, có thể cho tôi ôm một cái được không?”

Cô ấy mạnh dạn hơn, ôm đứa nhỏ lên đi đến trước mặt Phó Lan Quân, lời nói nghe thì có vẻ khiêm tốn nhưng chẳng giấu được niềm tự hào như muốn khoe khoang con mình cho cả thế giới. Người đứa nhỏ thơm ngát mùi sữa ngọt lành, Phó Lan Quân vô cùng ghen tị.

Nếu con của mình thuận lợi sinh ra thì giờ này sang năm đã biết đi. Cô mơ hồ nghĩ.

Cảm giác lạnh lẽo của ngày tết Đoan Ngọ năm ngoái tựa như cây mây không ngừng sinh trưởng lan khắp cả người quấn chặt tứ chi, và gương mặt chẳng nhìn ra là vui hay buồn của Cố Linh Dục, hắn nói “Nếu không phải của tôi, thì sao đứa nhỏ có thể chết? Nếu là của hắn, sao cô nỡ lòng để đứa nhỏ ra đi?”. Phó Lan Quân rùng mình, cô không cách nào vượt qua nỗi ám ảnh này được, thực sự không cách nào!

Giữa mình và anh có lẽ chỉ còn là những kỷ niệm. Cô tựa vào lan can bi ai nghĩ.

Có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, có bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, quay đầu nhìn, là Phó Vinh.

Phó Vinh ngồi xuống trước mặt cô, nói thẳng không vòng vo tam quốc: “Con không định về nhà chồng đón tết à?”

Phó Lan Quân cúi đầu lặng thinh, giọng Phó Vinh trở nên nghiêm khắc: “Cứ trốn tránh hoài không phải cách hay, nói ngắn gọi thôi, còn muốn sống cùng nó nữa không, không muốn thì ly hôn đi.”

Ly hôn? Phó Lan Quân hoảng sợ, cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này! Cho dù trước kia có nói Cố Linh Dục thả mình đi nhưng cô chưa từng thật sự muốn rời khỏi, chưa từng nghĩ đến mức phải ly hôn cắt đứt quan hệ.

Ngước mắt nhìn Phó Vinh, nét mặt ông rất gay gắt: “Đúng vậy, ly hôn. Sẵn hai đứa đều đang còn trẻ, con vẫn có thể tìm lại cho mình chốn đi về yên ổn, nó cũng có thể có được con đường làm quan thông thiên xán lạn."

Phó Lan Quân mờ mịt, hai chuyện này thì liên quan gì nhau?

Phó Vinh cười lạnh: “Diệp Tế Châu luôn nhăm nhăm nghĩ cách bịa đặt tội danh đẩy A Tú vào chỗ chết, suy cho cùng đều do nó là con rể của Phó ta. Nếu nói môn sinh của Viên Thế Khải, chẳng lẽ Trình Đông Tiêm kia không phải ư? Thế nhưng con có từng thấy Diệp Tế Châu chèn ép Trình Đông Tiệm chưa? Lập trường chính trị của người trẻ tuổi rất dễ dàng bị lung lay dao động bởi chút hành động mượn hơi sức du thuyết*, tuy nhiên vợ và cha vợ gây rắc rối chính là chuyện cả đời. Ông ta hận A Tú như hận trợ thủ đắc lực của ta, nếu A Tú không có liên quan gì đến ta, Diệp Tế Châu sẽ làm gì với nó là điều không thể biết trước được.”

*Thời xưa chính khách đi thuyết khách gọi là du thuyết, đi đến các nước và dựa vào tài ăn nói của mình để thuyết phục vua nước họ áp dụng chủ trương của mình.

Ông nhìn Phó Lan Quân: “Thế nào, ly hôn có phải là cách rất tốt không? Tốt cho con, cũng tốt cho nó.”

Phó Lan Quân tâm loạn như ma: “Con cần nghĩ thêm…”

Phó Vinh đứng dậy: “Hôm nay đã là hai mươi tám tháp chạp, muộn nhất là sáng ngày mốt phải nói ta biết lựa chọn của con, ly hôn, hoặc là về Cố gia đón tết.”

Phó Lan Quân trằn trọc cả đêm, đầu óc đau nhức như muốn nứt ra mà vẫn chẳng thể hạ quyết tâm được. Hôm sau cô giả bệnh trốn trong phòng, sợ vừa ra ngoài gặp Phó Vinh lại bị buộc hỏi có ly hôn hay không.

Rất nhiều năm trước cũng y như vậy, khi đó điều mà cô tránh né là ép cưới.

Nằm trên giường mở to mắt nhìn đỉnh bức màn, Phó Lan Quân nghĩ thầm, hai người bọn họ đúng là dở dở ương ương, ban đầu thì không tình nguyện kết hôn, nhưng khi ly hôn lại miễn cưỡng chẳng muốn.

Bỗng có tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên giọng di nương: “Lan Quân, mau dậy đi, xem ai đến này.”

Trái tim Phó Lan Quân khẽ run lên, lẽ nào là hắn?

Cô chậm chạp rửa mặt chải đầu rồi đi ra sảnh trước, đập vào mắt là dáng hình quen thuộc ngồi nghiêng ở ghế. Đúng là lễ tết có khác, hắn khoác chiếc áo đỏ thẫm có hoa văn nguyên bảo chìm, đầu đội mũ quả dưa bằng da màu xanh ngọc tươi tắn, hắn quy củ ngồi chỗ đó, cởi bỏ đi khí chất sắc bén nghiêm nghị của người quân nhân, quay về với vẻ lịch lãm tuấn tú của đám con cháu nhà giàu bình thường.

Đã rất lâu rồi cô không được thấy hắn như vậy, từ đêm Nam Gia Mộc bị bắt trở đi, mỗi lần nhìn Cố Linh Dục đều thấy hắn ăn mặc kiểu quân nhân cứng nhắc.

Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn Phó Lan Quân nhẹ nhàng cất giọng hỏi: “Tới rồi à.”

Phó Lan Quân khẽ gật đầu, bước qua ngồi ở phía đối diện.

Lần này Cố Linh Dục đến đương nhiên là để đón cô về Cố gia mừng năm mới. Nếu hắn đã đến tận đây thì cô không có lý do gì mà không về cùng.

Tạm biệt cha và di nương, Phó Lan Quân vịn tay Cố Linh Dục lên xe ngựa Cố gia, không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người họ, xe ngựa lắc lư trái phải cũng chẳng cách nào xua tan được sự yên tĩnh trầm lặng bên trong.

Xe ngựa dần cách xa Phó gia, nhưng hướng đi lại không phải hướng về Cố gia, Phó Lan Quân nhíu mi nghi hoặc, cô vén rèm liếc mắt nhìn ra ngoài: “Có đi nhầm đường không thế?”

Cố Linh Dục đè tay cô buông rèm xuống: “Không nhầm đâu, chúng ta lên núi, không về Cố gia.”

Lòng bàn tay hắn nóng rực, Phó Lan Quân vội rút tay về như bị bỏng.

Trên núi, nơi hắn và cô từng đính ước. Tại sao hắn muốn dẫn cô lên đó? Đáp án quá rõ ràng.

Lúc này cô mới có cơ hội nhìn kỹ hắn, rồi chợt phát hiện hắn đang mặc bộ quần áo đã từng mặc vào một ngày của năm ấy, địa điểm cũng là trên núi.

Hồi tưởng mộng cũ… Thực sự có thể sưởi ấm trái tim lạnh giá một lần nữa sao?

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, lúc đến chân núi trời bỗng dưng đổ tuyết, Phó Lan Quân vươn tay hứng bông tuyết nhỏ li ti, bông tuyết tan ngay trong lòng bàn tay, mang theo hơi mát lạnh ngấm vào da thịt.

Một ngày nào đó của năm ấy, trời cũng có tuyết rơi thế này.

Dường như ông trời đã định sẵn phải tái diễn lại ngày hôm đó để hàn gắn rạn nứt trong mối quan hệ của bọn họ, lòng bàn tay thấm hơi lạnh bông tuyết, trái tim xao động của Phó Lan Quân dần dần bình tĩnh lại.

Cô quyết định, nghe theo sắp đặt của trời cao.

Nhưng ông trời có vẻ không được thiện chí như tưởng tượng, xe ngựa đi lên núi rồi dừng trước biệt viện, cô và Cố Linh Dục vừa xuống đã có người vội vàng chạy đến, là Dương thư sinh.

Ông ấy sốt ruột thì thầm vào tai Cố Linh Dục mấy câu, Cố Linh Dục cau mày, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Phó Lan Quân, ánh mắt hiện lên những đấu tranh do dự. Hồi lâu sau hắn đi tới chỗ cô khẽ nói: “Trong quân doanh có vài việc, tôi đi rồi sẽ về ngay, chờ tôi.”

Nhìn bóng lưng hắn lòng Phó Lan Quân nặng trĩu.

Cô dạo loanh quanh trên núi một lúc, bất tri bất giác đã đi tới trước mộ Tề Vân Sơn, hai mắt bị mộ bia lạnh như băng kia thiêu đốt. Cô lại nhớ tới biệt viện, bèn xoay gót đi vào “cung điện kính nhỏ”.

“Cung điện kính nhỏ” lâu ngày không có ai ở, mảnh kính khảm trên tường đều phủ dụi dày, Phó Lan Quân lấy chậu nước rồi dùng khăn bố lau sạch bụi trên kính, một tấm kính khảm không chắc thế là rớt xuống đất bể tan tành, Phó Lan Quân sững sờ nhìn, cô nhìn thấy hàng ngàn khuôn mặt khiếm khuyết trong vô số mảnh kính vụn vỡ, trong lòng chợt dâng lên dự cảm không lành.

Chạng vạng, Đào Chi tới, bảo là cô gia sai người gọi cô ấy lên núi hầu hạ tiểu thư.

Phó Lan Quân hỏi Đào Chi: “Em có biết trong quân doanh xảy ra chuyện gì không?”

Đào Chi đảo mắt né tránh, nói ấp a ấp úng: “Nghe nói trong tân quân có binh lính và tuần cảnh mâu thuẫn đánh nhau đã bị cục cảnh sát giam giữ, binh sĩ tân quân gây rối là cấp dưới của cô gia thế nên cô gia phải về xử lý.”

Thật là như vậy sao? Phó Lan Quân ngờ vực nhìn Đào Chi, Đào Chi dọn dẹp phòng ốc xong thì đẩy cửa ra ngoài: “Sắp đến giờ cơm rồi, em vào bếp nấu cơm đây.”

Buổi tối Cố Linh Dục không về, chỉ sai người đến thông báo rằng có chút chuyện nan giải, dặn Phó Lan Quân ở trên núi chờ hắn mấy ngày.

Mà lần này Phó Lan Quân phải đợi tới tận năm mới.

Đêm giao thừa, Phó Lan Quân và Đào Chi lủi thủi trong biệt viện trên núi, thời gian cứ trôi đi nhưng mãi chẳng thấy Cố Linh Dục về. Sắc trời tối mờ, Phó Lan Quân bỗng nhiên đứng bật dậy: “Không đợi nữa, Đào Chi, chúng ta xuống núi, về nhà mẹ đẻ.”

Đào Chi bất động, Phó Lan Quân cao giọng: “Em điếc à?”

Đào Chi nín nhịn một lúc mới thốt ra được: “Tiểu thư, chúng ta vẫn nên ngoan ngoan ở đây đợi đi, dù giờ có xuống núi thì cũng không yên ổn đón năm mới được.”

Lời này của cô ấy có ý gì? Phó Lan Quân liên tục ép hỏi, cuối cùng Đào Chi dứt khoát thừa nhận: “Trước khi lên núi lão gia bảo với em, ông ấy không cho người lên núi gọi thì chúng ta đừng xuống núi.”

Tại sao? Phó Lan Quân ngây ngẩn, Đào Chi khẽ cắn môi, dáng vẻ bất chấp tất cả: “Vụ tân quân và tuần cảnh kia không hề đơn giản. Em nghe lão gia và cô gia nói chuyện, chỉ sợ cách mạng đảng thừa dịp lão phật gia và tiên hoàng vừa băng hà để kiếm chuyện, dưới chân núi hiện tại không phải nơi an toàn.”

Vậy, Cố Linh Dục xuống núi là vì… đàn áp cách mạng đảng?

Tiếng sấm ngày Nam Gia Mộc hy sinh vang ầm ầm bên tai, cô như thấy được cảnh tượng máu chảy thành sông trên pháp trường.

Đàn áp cách mạng… Lại là một trận giết chóc đẫm máu!

Ngực Phó Lan Quân bị đè nén muốn nôn mửa, cô đứng dậy, vô luận thế nào, cho dù chẳng có tác dụng gì, cô cũng phải xuống núi!

Đào Chi ra sức ngăn cản Phó Lan Quân, ngay khi hai người đang giằng co ầm ĩ thì cánh cửa bị đẩy ra, luồng gió lạnh buốt cuốn theo cả bông tuyết lùa vào, Cố Linh Dục đứng trước cửa, hắn không mặc quân trang mà thay vào đó là thường phục, bộ quần áo để đón tết, mới tinh sáng ngời.

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play