Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 74:
 
Tiền Nguyên Hằng thực chất cũng không để ý chuyện này lắm.
 
Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Tiền Dung, đứa nhỏ này chẳng làm nổi trò trống gì, không hiểu đám người đẩy nó lên làm dê đầu đàn có suy nghĩ gì.
 
Nhưng nếu đã làm, Tiền Dung chắc chắn sẽ không bằng lòng để ai đè đầu cưỡi cổ mình.
 
Đến lúc đó nội bộ bọn chúng sẽ không tránh khỏi xảy ra một trận đấu đá, không gây nổi sóng gió gì, chỉ là biên ải dân cư thưa thớt, thực sự không thể chịu được thảm sát, chuyện ứng cứu, vẫn là càng nhanh càng tốt.
 
 “Lương Văn Cảnh, ngươi đừng trù trừ nữa, đem theo Trương tướng quân cùng tới đó, sớm ngày hồi kinh phục mệnh.”
 
Lương Văn Cảnh chỉ đành nói: “Thần tuân chỉ, nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
 
Chỉ mong không phải Tiền Dung.
 
Lương Văn Cảnh thầm ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi.
 
Nhưng chính hắn trong lòng hiểu rõ, Tiền Dung từ Bắc cương hồi kinh, theo lộ trình bình thường, hiện tại cũng vừa vặn tới Sơn Tây, lai lịch của đám phản tặc kia cũng vừa khớp là Bắc cương.
 
Trong thiên hạ nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
 
Mấy người thương nghị xong chuyện này thì đã tới đêm khuya, Viên Hoàn theo hầu bên cạnh đang mơ màng sắp ngủ, mấy thần tử đều đang cố chống đỡ.
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Các ái khanh về đi, công việc cụ thể, ngày mai lên triều bàn tiếp.”
 
Mọi người sung sướng thở phào một hơi, đồng thanh hô: “Chúng thần cáo lui.”
 
Tiền Nguyên Hằng sắc mặt nặng nề trở lại Thừa Càn cung, thực sự cười không nổi, hắn không ngờ, Tiền Dung lại gan to tày trời như vậy.
 

Cũng không ngờ, hắn lại ngu ngốc như thế. Bao nhiêu năm qua, Tiền Nguyên Hằng tự hỏi lòng mình, hắn không hề bạc đãi Tiền Dung, mời tiên sinh tới dạy học cũng là danh sĩ hạng nhất, kết quả lại dạy ra đứa con thế này.
 
Qủa thực khiến người nghẹn lòng.
 
Tiền Nguyên Hằng thầm nghĩ, đợi đứa nhỏ trong bụng Tần Ninh chào đời, vẫn là giao cho nàng dạy dỗ thì hơn, hắn thực sự không dám tin tưởng bản thân nữa.
 
Nuôi được hai đứa con, đều là hạng người ngu xuẩn độc ác, đúng là thất bại không thể thất bại hơn được nữa.
 
Hắn ôm một bụng tức trở lại Thừa Càn cung, Tần Ninh đã ngủ, trong mộng mơ hồ cảm thấy có người khẽ xoa bụng mình.
 
Tiểu sinh mệnh bên trong, vui vẻ khẽ động.
 
Tần Ninh hơi hé mắt, mông lung trông thấy bóng dáng Tiền Nguyên Hằng, nàng mơ màng nói: “Chàng về rồi?”
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn thấy nàng, một bụng tức cũng dần dần tiêu tan hết.
 
Tay chỉ vào bụng nàng nói: “A Ninh, nó mới động đó.”
 
Sự vui sướng theo lời nói tràn ra.
 
Tần Ninh dở khóc dở cười.
 
“Nó đã động từ mấy ngày trước rồi, tưởng ta lừa chàng hả, qua một thời gian nữa nó sẽ càng động dữ hơn, lúc Chính Hiên nhà chúng ta ra đời chẳng phải cũng thế sao?”
 
Tiền Nguyên Hằng nhớ lại hồi đó, mỗi lần cảm nhận được sự chuyển động bừa bãi dưới bàn tay, niềm vui được làm cha lại tràn đầy lồng ngực.
 
Đó là sự vui sướng mà ngày trước khi Tiền Dung và Tiền Tranh ra đời cũng không thể sánh được.
 
Mà đứa nhỏ này cũng hoàn toàn bất đồng so với hai đứa kia, niềm hân hoàn vui sướng phát ra từ tận trong xương cốt khiến người ta vô pháp xem nhẹ.
 
Tiền Nguyên Hằng chợt cảm thấy thoải mái lên nhiều lắm, cảm giác thất bại đối với Tiền Dung cũng tan biến sạch sẽ.
 
Mặc kệ nói thế nào nó cũng không phải con ruột của hắn, tình cảm phụ tử dưỡng dục bao năm, thậm chí còn không bằng cái thai còn chưa thành hình trong bụng Tần Ninh.
 
Hai đứa nhỏ trở nên tốt đẹp, tất nhiên hắn rất mừng, nhưng nếu không, hắn cũng không cần quá mức sốt ruột.

 
Tần Ninh mơ màng lại gần người hắn cọ cọ, rất nhanh liền tiếp tục ngủ, để lại một mình Tiền Nguyên Hằng, hắn cúi nhìn nàng một lúc, đột nhiên bật cười, nằm xuống bên cạnh nàng.
 
Buổi tảo triều sáng hôm sau, có người nhắc tới chuyện này ngay trước triều đình, đồng thời chất vấn Tĩnh An hầu Lương Văn Cảnh có vai trò gì trong vụ việc này.
 
Qua một đêm, tình báo về biên quan cũng thu được nhiều hơn, thủ lĩnh của đám phản tặc nọ tuổi mười bốn mười lăm, tướng mạo tuấn tú, tự xưng Tiền Dung.
 
Bằng chứng sắt thép rành rành trước mặt, dù là Lương Văn Cảnh cũng khó mở miệng trả lời.
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Chuyện này không liên quan tới Tĩnh An hầu, trẫm niệm tình phụ tử bao năm, không nỡ để nó chịu khổ tại Bắc cương lâu, cho nên mới sai Tĩnh An hầu đưa nó về, không ngờ đứa con này lại hư hỏng như thế!”
 
Hắn nói, gần như than thở ngậm ngùi: “Lương ái khanh tới Bắc cương, nhất định phải giúp trẫm hỏi tên nghiệt tử đó, vì sao lại làm vậy? Trẫm tự nhận đối đãi với nó không bạc, vậy mà không ngờ lại dưỡng ra một con bạch nhãn lang!”
 
Tiền Chính Hiên há hốc miệng nhìn hắn.
 
Nếu không phải y mới là con trai ruột của Tiền Nguyên Hằng, y chắc chắn sẽ tin.
 
Tiền Chính Hiên cảm thấy, cho dù tương lai y có làm ra loại chuyện này, người cha già này chưa chắc đã đau lòng như vậy, giờ diễn thì giống lắm, hồi sáng mới tới rõ ràng mặt mũi còn hồng hào tươi tắn lắm mà.
 
Lương Văn Cảnh cũng xém thì không đỡ được trước trò tự phát huy của hắn.
 
Tiền Chính Hiên thầm khinh bỉ, quay người lại mặt cũng ngay lập tức đổi sắc: “Tĩnh An hầu, tới đó, ngài cũng hỏi  giúp ta một tiếng, tam đệ đối với người huynh trưởng ta đây có gì bất mãn? Đều là người một nhà...”
 
Y nói rồi nặng nề thở dài.
 
Tiền Nguyên Hằng kẻ xướng người họa: “Trẫm vốn không đành lòng thương tổn nó, nhưng bách tính Bắc cương đều là vô tội, nó hại nhiều người như vậy, trẫm cũng không thể giữ lại nó được nữa, Tĩnh An hầu... không cần thủ hạ lưu tình.”
 
Lời nói ra tưởng chừng như cực kì không đành lòng.
 
Nhưng trên thực tế, cảm giác trong lòng hắn, nhiều nhất cũng chỉ như Lương Văn Cảnh thôi.
 
Lương Văn Cảnh cũng làm bộ than khóc: “Bệ hạ và thái tử điện hạ yên tâm, thần nhất định sẽ truyền lời tới nó, tam hoàng tử phụ ân bệ hạ, thần hổ thẹn trong lòng.”
 
Quân thần trên triều cũng phô ra bộ dạng giống nhau, quan trọng là thế mà vẫn có người tin.

 
“Bệ hạ phụ tử tình thâm, thái tử điện hạ trọng tình thủ túc, đúng là phúc của Đại Càn ta.” Lão hàn lâm của hàn lâm viện cao giọng ca ngợi công đức, lập tức, cả triều đình đều dậy tiếng tán tụng.
 
Lương Văn Cảnh thầm yên tâm hơn một chút, như vậy...bất kể hắn bắt sống hay trực tiếp giết chết Tiền Dung thì đều có cách nói, cũng không cần phải không chút lưu tình mà giết ngay lập tức.
 
Tối qua Lương Ngọc nghe được chuyện này đã làm ầm lên đòi đi Bắc cương, nếu Tiền Dung bị hắn giết...
 
Lương Văn Cảnh thầm thở dài, chuyện này cũng không còn cách nào khác, dù năm xưa hắn có thể vì muội muội mà lang bạt khắp nơi, nhưng hiện giờ hắn là Tĩnh An hầu có quyền lực khuynh đảo triều dã, phải có trách nhiệm với bách tính lê dân.
 
Lương Ngọc rất quan trọng, nhưng nàng đã không còn là tất cả sinh mệnh nữa.
 
Tiền Nguyên Hằng than thở một trận, sau đó nghiêm mặt: “Tối qua trẫm đã suy xét, Tĩnh An hầu mang năm vạn đại quân đến Bắc cương, binh bộ cung cấp vũ khí tốt nhất, bên phía hộ bộ, lương thảo có đủ không?”
 
“Bệ hạ, nếu là năm vạn đại quân, lương thảo ước chừng đủ dùng trong mười tháng.” Hộ bộ thượng thư đáp: “Kì thực cũng không đáng ngại, đã tới vụ thu hoạch mùa thu, cũng sắp nộp thuế, hộ bộ tạm thời vẫn có thể cung cấp.”
 
Chỉ là không được lãng phí.
 
Đợi ba bốn năm mưa thuận gió hòa, dân chúng yên ổn, bọn họ sống tốt, triều đình cũng sống tốt.
 
Không cần lo lắng tiền không đủ phải làm sao, lương thảo quá ít phải thế nào.
 
Lương Văn Cảnh nghĩ một chút: “Bệ hạ, theo tin tức từ Bắc cương truyền về, bọn chúng chỉ có mấy ngàn người, phái năm vạn đại quân đi thì hơi nhiều, thần nghĩ không cần dùng dao mổ trâu để giết gà, hai vạn quân là đủ rồi.”
 
Người ít, hành trang nhẹ nhàng, tốc độ hành quân cũng nhanh hơn, giết cho bọn chúng không kịp trở tay.
 
Hiện giờ cách phòng ngự của bọn chúng có lẽ căn cứ theo hiểu biết của Tiền Dung về triều đình mà làm, nếu muốn chống lại triều đình, không có cách nào hiểm hơn gậy ông đập lưng ông.
 
Đối với tình hình này, chỉ cần một chút bất ngờ là có thể đánh cho đối phương tan tác.
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Ngươi xác định có thể chứ?”
 
Vẫn nên hỏi lại cho chắc.
 
“Bệ hạ, thần chính chiến nhiều năm, chút bản lĩnh này vẫn có.” Lương Văn Cảnh không tin chính mình đánh không lại đội quân chỉ mấy ngàn người, hai vạn quân mà thua vài ngàn quân, hắn còn mặt mũi nào làm Tĩnh An hầu nữa, chi bằng cáo lão hồi hương về quê làm bạn với Tô Như Hội cho rồi.
 
Nếu hắn đã nói vậy, Tiền Nguyên Hằng cũng không có ý kiến gì nữa, bèn nói: “Vậy thì hai vạn quân.”
 
Bọn họ đã quen nhìn cảnh chiến tranh sinh tử, chỉ cần có thể đảm bảo thắng lợi, những cái khác đều không quan trọng.
 
Lương Văn Cảnh lĩnh mệnh, ngay trong hôm đó tới đại doanh ở ngoài thành điểm binh, ngày hôm sau cưỡi ngựa ra trận, lưu lại một bóng dáng oai hùng trước cổng thành.

 
Tiền Nguyên Hằng đứng trên thành lâu tiễn hắn xuất chinh.
 
Hôm nay hắn mặc bộ giáp vàng nhạt, dưới ánh mặt trời phản chiếu từng tia sáng nhàn nhạt, cuồng phong thổi mạnh, thổi tung mấy sợi tóc.
 
Làm bật lên khí chất oai phong lẫm liệt.
 
Binh sĩ phía dưới dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn hắn, mỗi người đều cảm thấy hoàng đế bệ hạ tuấn mỹ tài giỏi mới là hình tượng bọn họ theo đuổi cả đời.
 
Tiền Nguyên Hằng nói mấy câu cổ vũ sĩ khí, đại quân ngùn ngụt quay người rời khỏi kinh đô phồn hoa, một đường đi về hướng Bắc.
 
Sơn Tây không cách kinh thành Lạc Dương xa lắm, theo tính toán của Lương Văn Cảnh, chỉ cần nửa tháng là tới nơi.
 
Nhưng người tính không bằng trời tính, vừa tiến vào nội cảnh Sơn Tây liền có người tới hồi báo, trong quân đội có lẫn một nữ nhân.
 
Lương Văn Cảnh sửng sốt, vội kêu người dẫn nàng lên.
 
Khuôn mặt Lương Ngọc xuất hiện trước mắt, Lương Văn Cảnh không có bao nhiêu kinh ngạc, nữ nhân có thể lẫn vào trong đội quân cũng chỉ có mình nàng ta, muội muội của Tĩnh An hầu, chỉ cần tìm mấy thủ hạ uy hiếp dụ dỗ, tất sẽ thành công.
 
“A Ngọc, muội đi theo làm gì?” Dù sao cũng vô dụng.
 
“Ca ca, Dung Nhi là cốt nhục của muội và Giang Hải, muội vì nó mà tranh đấu một đời, huynh thật sự nỡ để ta đi cũng nó sao?” Lương Ngọc quỳ trên đất, níu vạt áo choàng của Lương Văn Cảnh: “Ca ca, khi còn nhỏ huynh từng đồng ý với mẹ, sẽ chăm sóc muội cả đời, sao huynh lại nói không giữ lời?”
 
Lương Văn Cảnh che mắt, nói: “A Ngọc, ca ca cũng là thân bất do kỷ, mặc kệ Dung Nhi gây ra chuyện gì, ta đều có thể cầu xin bệ hạ, tha cho nó một mạng, cũng lắm thì giả chết như nhị hoàng tử.”
 
“Nhưng đây là đại tội mưu phản, bệ hạ không trách tội chúng ta đã là khoan dung lắm rồi.” Hắn vươn tay đỡ Lương Ngọc lên, xoa đầu nàng.
 
“A Ngọc, đợi khi nào hồi kinh, ta sẽ giúp muội gả cho nhà khác, sau đó sinh thêm vài đứa nhỏ, Dung Nhi...muội cứ coi như chưa từng có đứa con này đi.”
 
Lương Ngọc lắc đầu: “Không, ca ca, dù sinh nhiều đứa đi nữa chúng nó cũng không phải Dung Nhi, cũng không có quan hệ với Giang Hải, ca ca muội cầu xin huynh, xin huynh tha cho nó, muội bằng lòng lấy tính mạng bồi đắp.”
 
“A Ngọc!”
 
Lương Văn Cảnh không biết phải nói gì mời tốt, Lương Ngọc chỉ một lòng muốn cứu Tiền Dung, không hề nghĩ tới tính khả thi của việc này.
 
Trước khi xuất chinh, Tiền Nguyên Hằng đã cố ý sắp xếp Trương tướng quân luôn trung thành tận tâm vào quân doanh trông chừng hắn, hắn không tin bọn họ không có ý phòng bị hắn.
 
Suy cho cũng dù có tài giỏi hơn chăng nữa Lương Văn Cảnh vẫn có những tình cảm của con người bình thường, nhưng có rất nhiều chuyện, không thể giải quyết bằng tình cảm được.
 
Lương Ngọc hồn bay phách lạc buông tay tê liệt ngã trên sàn, hồi lâu cũng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play