Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 63: (tiếp)
 
Triệu ma ma dẫn đầu đoàn người, bưng bộ lễ phục hôm nay Tần Ninh sẽ mặc bước vào, nghe vậy thì cười nói: “Nương nương nói phải, có điều nô tỳ cũng thấy, đại hoàng tử càng ngày càng giống bệ hạ rồi.”
 
Nàng vừa mở bộ lễ phục ra liền thấy được màu sắc diễm lệ, bộ trường bào dài tay đoan trang, thêu phượng hoàng ngũ sắc sải cánh chực bay, dưới ánh nến càng hiện rõ sự hoa lệ.
 
Tiền Nguyên Hằng cười nhẹ: “Nàng mặc đẹp như vậy, hôm nay đừng chiếm mất sự nổi bật của Chính Hiên.”
 
Triệu ma ma nói: “Bệ hạ nói vậy là không đúng rồi, hôm nay nương nương nổi bật cũng là vì thể diện của điện hạ.”
 
Có mẫu thân địa vị tôn quý lại được sủng ái, đối với một hoàng tử mà nói, đôi khi còn thể hiện địa vị vững chắc hơn bản lĩnh của chính mình.
 
Tần Ninh được các cung nữ hầu hạ mặc y phục, mỉm cười nói: “Ban nãy ta đã trông thấy lễ phục của Chính Hiên rồi, còn đẹp hơn ta nghĩ, ngược lại chàng mới là người cần chú ý, sau này người ta trông thấy chàng lại nói chàng không tuấn tú bằng nó.”
 
Tiền Nguyên Hằng mỉm cười, không nói gì.

Đó là con trai hắn, lớn lên giống hắn như đúc, ai đẹp trai hơn ai, có cần thiết phải tranh không?
 
Khen Tiền Chính Hiên chẳng phải chính là khen hắn sao?
 
Hắn đợi Tần Ninh mặc xong y phục, chải gọn búi tóc xinh đẹp, đội lên mũ phượng lộng lẫy xa hoa, sau đó mới nắm tay nàng đi.
 
Tiền Chính Hiên đang đợi ngoài cửa, Tiền Nguyên Hằng vừa trông thấy y liền cảm thấy trước mắt sáng ngời.
 
Ngũ quan thiếu niên tinh tế tuấn tú đẹp như một bức họa, mặc bộ triều phục đen huyền, bên trên thêu hình Bàn Long tứ vuốt bay lượn, kim quan dát ngọc, tựa như người nhà trời chân chính.
 
Thiếu niên cúi đầu hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
 
Tiền Nguyên Hằng nâng tay: “Miễn lễ, tới điện Thái Cực thôi.”
 
Trong điện Thái Cực, văn võ bá quan đứng đầy cả đại điện, Tiền Chính Hiên quỳ dưới đất, nghe lễ bộ thượng thư đọc chiếu thư sắc phong.
 
Châu thượng thư trước đây đã nghiêm túc nhờ người chỉ cho cách đọc chính xác từng chữ, sau lại tự nhẩm lại trăm ngàn lần, cuối cùng cũng thuận lợi qua cửa.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn đem chiếu thư đặt vào tay Tiền Chính Hiên, nghiêm giọng bảo: “Bắt đầu nghi thức tiếp theo đi.”
 
Nghi thức tiếp theo, chính là Tiền Nguyên Hằng đội mũ cho Tiền Chính Hiên(*), thực ra hồi đầu khi mới tới kinh thành tham gia thi cử, vì không muốn bị người khác coi thường, Tiền Chính Hiên đã tự đội mũ cho mình, về sau vẫn luôn tự mình mang mũ miện, buổi lễ ngày hôm nay cũng chỉ là đổi chuỗi ngọc trên mũ miện thái tử mà thôi.
 
(*) Thời xưa, khi con trai tới tuổi trưởng thành thì làm Lễ Gia Quan, hay còn gọi là Lễ Đội Mũ; con gái thì có Lễ Cập Kê, hay còn gọi là Lễ Cài Trâm.
 
Loại ngọc mà Tần Ninh tự tay lựa chọn, ngoại trừ màu sắc hoa văn khác với chuỗi ngọc của thiên tử, những phần khác thì giống nhau như đúc.
 

Dù sao cũng là hoàng trữ, trữ quân cách thiên tử cũng chỉ có một bước chân, để vậy cũng chẳng có gì sai.
 
Ngày đó đám người trong lễ bộ trông thấy hình dạng chuỗi ngọc cũng bị dọa cho một trận, lễ bộ thượng thư còn cố ý tới hỏi Tiền Nguyên Hằng, cuối cùng nhận được đáp án khẳng định.
 
Có thể thấy rõ bệ hạ vô cùng thương yêu thái tử điện hạ.
 
Tiền Nguyên Hằng cầm lên chuỗi ngọc không khác biệt lắm so với của mình, gỡ kim quan của Tiền Chính Hiên xuống, giúp y thay ngọc, mỉm cười nói: “Mong con trai ta trường mệnh bình an, dữ quốc hữu vi, dữ triều hữu đức(*).”
 
(*) Có ích đối với quốc gia xã tắc, lấy đức trị người.
 
Tiền Chính Hiên quỳ xuống vái lạy: “Nhi thần cẩn tuân lời dạy của phụ hoàng, khắc ghi trong tim, suốt đời không quên.”
 
Lễ bộ thượng thư lại nói: “Mời thái tử điện hạ vái lạy đế hậu.”
 
Đây chính là đạo làm con.
 
Thánh nhân dạy lấy hiếu trị thiên hạ, cho dù có là trữ quân một nước cũng vẫn là con của đế hậu, không được phép bất kính với bề trên.
 
Tiền Chính Hiên làm theo.
 
Khóe mắt Tần Ninh có chút ướt, nghẹn ngào nói: “Mong con, xả thân vì nước.”
 
Lễ bộ thượng thư nói: “Buổi lễ hoàn thành, quần thần khấu chào thái tử điện hạ.”
 
Hắn quỳ xuống trước tiên, những người phía sau cũng lục tục lần lượt quỳ xuống, “Chúng thần bái kiến thái tử điện hạ, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
 
Tiếng hô như sấm dậy, Tiền Nguyên Hằng lén ngoắc nắm lấy tay Tần Ninh, cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ, an ủi trái tim buồn vui lẫn lộn của nàng.
 
Đây là thời khắc quan trọng của Tiền Chính Hiên, Tiền Nguyên Hằng sẽ không nói gì, Tần Ninh cũng vậy.
 
Tiền Chính Hiên nói: “Chúng ái khanh bình thân, cô (xưng hô của thái tử) tuổi nhỏ lỗ mãng, sau này mong chúng ái khanh giúp đỡ nhiều hơn.”
 
Cậu cũng chỉ nói mấy lời khách khí, lập thái tử là chuyện trọng đại, nhưng quá trình không mấy rườm rà, chưa qua nửa canh giờ hết thảy đã kết thúc.
 
Tiền Nguyên Hằng ngồi trên cao, cất cao giọng nói: “Nhờ trời cao phù hộ, trẫm có thái tử, quả thực chính là phúc của Đại Càn cùng trẫm, hôm nay là sự kiện trọng đại, nội trong tứ hải truyền ý chỉ của trẫm, ngoại trừ những phạm nhân mang tội danh giết người, mưu phản, thổ phỉ, còn lại giảm hình phạt ba năm, những kẻ hành vi phạm tội nhẹ, để người nhà tới chuộc về.”
 
“Bệ hạ long ân, tứ hải thần phục, chúng thần tuân mệnh.”
 
Thanh âm tựa sóng biển từ phía dưới vang lên từng đợt không dứt, Tiền Nguyên Hằng hài lòng gật đầu.
 
Buổi lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, tiếp theo đó lệnh đại xá toàn thiên hạ cũng khiến mọi người phấn khởi vui mừng.
 
Bọn họ làm quan lại trong triều, có nhà ai mà không có thân thích ỷ thế hiếp người bị nhốt vào trong ngục, bệ hạ trị quốc nghiêm khắc, tất nhiên là bắt hết cả đám, mặc cho ai cầu tình cũng không quan tâm.
 
Ân điển ngày hôm nay quả thực chính là phúc của đám người trong lao ngục.
 
Lương Văn Cảnh cũng vô cùng vui mừng, vội vàng sai người về phủ mang ngân lượng tới hình bộ, muốn chuộc Giang Dung về.

 
Khi xưa hắn đích thân đưa người đi, hôm nay lại đem người đón trở lại, chốn quan trường mọi thứ đều là cát bụi, Dung Nhi có lẽ cũng đã nghĩ thông suốt rồi, mặc kệ thế nào, có hắn giúp đỡ, Dung Nhi sẽ có thể sống tốt hơn so với người khác.
 
Hành động của nhóm quan viên tạm thời không nhắc đến, Tần Ninh vừa trở lại Thừa Càn cung liền gặp phải một chuyện phiền phức.
 
Có người trộm mất trang sức của nàng, chuyện này là do Triệu ma ma phát hiện ra, hôm nay sau khi Tần Ninh cùng Tiền Nguyên Hằng rời đi, Triệu ma ma nổi hứng bèn giúp Tần Ninh dọn dẹp sắp xếp lại số trang sức, bất ngờ thấy thiếu mất một ít, lại đều là những trang sức tần Ninh chưa từng dùng tới.
 
Khi Tần Ninh trở lại, Triệu ma ma đang bắt người đứng tập trung hết trước cửa, đợi Tần Ninh trở về.
 
“Mất thứ gì, có danh sách không?” Tần Ninh nhàn nhạt nói, “Mất vài thứ cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng loại người dơ bẩn này lưu lại trong cung, đến cuối cùng sẽ thành hậu họa.”
 
Triệu ma ma nói: “Nương nương, những thứ bị thiếu nô tỳ đã soạn ra hết rồi, danh sách ở đây, tổng cộng thiếu sáu đôi vòng ngọc, hai đôi vòng vàng, vòng cổ bạch ngọc thiếu một dây, trâm ngọc thiếu hai cây, còn cả mấy dây tiền hoa mai, nắp hộp vẫn đóng cẩn thận, chỉ là đồ bên trong đã không cánh mà bay.”
 
Tần Ninh cầm danh sách lên xem, thực chất đồ cũng không tính là nhiều, nhưng tất cả đều là đồ quý giá, nhẩm tính, giá trị cũng phải lên tới ngàn vàng.
 
Không biết kẻ nào có gan lớn như vậy.
 
Nàng quét mắt nhìn một vòng nhóm cung nữ thái giám đang cúi thấp đầu.
 
“Mấy ngày trước bổn cung tới hành cung, những người hay hầu hạ bên người cũng đều đi theo, ai ở lại đây trông coi? Ngày thường là ai tới quét tước dọn dẹp, chỗ ma ma chắc cũng có danh sách phải không, đi tra thử xem, hoặc là...bản thân người đó tự mình đứng ra?”
 
Mười mấy người thưa thớt từ trong đám người bước ra, mấy tiểu thái giám nói: “Chúng nô tài phụ trách quét dọn, tuyệt đối không dám đụng tới đồ của nương nương, xin hoàng hậu nương nương minh xét.”
 
Tần Ninh nhìn bọn họ, sau lại có mấy tiểu cung nữ nói: “Chúng nô tỳ, phụng mệnh bệ hạ tới trông coi Thừa Càn cung, tuyệt đối không dám làm càn.”
 
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Có dám hay không các ngươi nói là được sao, Triệu ma ma đi lục soát từng phòng của đám người này, lục soát hết một lượt rồi trở lại báo cho bổn cung.”
 
Đồ bị mất chưa chắc đã có thể tìm về, nhưng nếu đã làm chuyện xấu, chắc chắn có thể nhìn ra được, nàng không tin, cung nữ ăn trộm nỡ đem những trang sức tinh mỹ hoa lệ đó đi bán sạch mà không giữ lại một vài thứ cho mình dùng, cho dù chỉ là giấu trong vạt áo thi thoảng len lén lôi ra ngắm nghía cũng đáng.
 
Suy cho cùng, không ai là không yêu thích cái đẹp.
 
Tần Ninh nhìn bốn phía xung quanh, cong khóe miệng khẽ cười: “Khám người, các ngươi tự lục soát người của đối phương, nếu có kẻ giấu giếm, bổn cung tất sẽ không nhẹ nhàng tha thứ.”
 
Đám người phía dưới đưa mắt nhìn nhau, sau đó giơ tay kiểm tra người bên cạnh.
 
Bọn họ không hiểu, trang sức của hoàng hậu nương nương chắc chắn không phải hôm nay mới mất, chẳng lẽ có kẻ trộm đồ xong còn ngày ngày giấu trên người sao?
 
Cho đến khi trong đám người phát ra một tiếng kêu sợ hãi, mọi người quay qua nhìn, bèn thấy một người sắc mặt trắng bệch, trên tay vẫn còn đang đeo một chiếc vòng vàng.
 
Tần Ninh đứng dậy, đỡ eo nhìn về hướng đó, nhàn nhạt nói: “Đi qua nhìn thử xem có phải đồ của bổn cung không.”
 
Phi tần vào cung có thể đem theo xiêm y trang sức, nhưng cung nữ thì chỉ có thể mặc quần áo giản đơn, trên đầu cài mấy bông hoa nhung đi vào cung đình, bởi vì lo sợ có kẻ mang vũ khí vào cung, gây bất lợi cho quý nhân trong cung. Hơn nữa các cung nữ một khi vào cung thì sẽ không thể gặp người nhà, tất cả y sam trang sức thường dùng đều do phủ nội vụ phân phát, cho nên không thể nào có chiếc vòng tay màu sắc đẹp như thế được.
 
Đại cung nữ bên cạnh Tần Ninh đi tới, bắt lấy tay tiểu cung nữ nọ, lột chiếc vòng xuống nhìn, sau đó cầm tới trước mặt Tần Ninh: “Nương nương, đây đúng là một trong số những thứ bị mất.”

 
Tiểu cung nữ kia mặt trắng bệch quỳ dưới đất: “Hoàng hậu nương nương tha mạng, nô tỳ không phải kẻ trộm, chiếc vòng này không phải nô tỳ trộm, là có người tặng cho nô tỳ.”
 
Những người bên cạnh thấy nực cười, ai lại có gan mạo hiểm đi trộm đồ của hoàng hậu nương nương để tặng cho ngươi, đừng có kéo người khác vào chịu tội cùng ngươi.
 
Tần Ninh hỏi: “Là ai?”
 
Nàng thấy tiểu cung nữ này hơi lạ mặt, có lẽ không phải người hầu hạ trong nội điện, không thể động được tới đồ của Tần Ninh, nói không chừng thật sự có người đưa cho nàng.
 
Nhưng lén lút trao nhận ở trong cung cũng là một tội lớn.
 
Tiểu cung nữ ngẩng đầu, nâng ngón tay, chỉ vào trong đám thái giám, ngón tay còn chưa chỉ tới, một bóng người đã quỳ sụp xuống, liên tiếp dập đầu ba cái.
 
“Hoàng hậu nương nương tha tội, nô tài nhất thời bị ma xui quỷ khiến, muốn tỷ tỷ vui vẻ, cho nên mới phạm phải tội tày trời, cầu hoàng hậu nương nương tha cho nô tài một mạng.”
 
Tần Ninh nhìn chén trà bên cạnh, lắc đầu cười: “Triệu ma ma và Viên công công tin tưởng ngươi mới cho người tới hầu hạ tại Thừa Càn cung, ngươi lại báo đáp bọn họ như vậy, bổn cung không giết ngươi, nhưng sau này bổn cung cũng không muốn nhìn thấy ngươi trong cung nữa, còn nữa, lén lút cho nhận cũng là tội lớn, càng đừng nói tới đối thực(*).”
 
(*) Chuyện tình yêu giữa cung nữ và thái giám thời xưa.
 
Ánh mắt nàng lạnh xuống: “Hai người các ngươi tự đi chịu phạt, mỗi người hai mươi tư đại bản, trục xuất cung cấm.”
 
Tần Ninh khẽ xoa bụng mình, hai người này vốn phải chết, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, tha cho bọn họ một mạng, phúc khí khó có được.
 
Triệu ma ma vội vã quay trở lại, trong tay cầm một chiếc túi trang sức màu vàng: “Nương nương, đồ đều ở đây, người cũng đã bắt được thủ phạm, những thứ này...”
 
“Đem thưởng cho mấy người này đi, bọn họ cũng bị sợ hãi không ít, chuyện này không được có lần sau, nếu lại có kẻ to gan dám làm vậy, bổn cung sẽ nhờ bệ hạ và hình bộ tới xử lí.”
 
Tiền Nguyên Hằng và hình bộ chắn chắn sẽ không nhân từ như Tần Ninh nàng.
 
Triệu ma ma nói: “Nương nương nhân từ, chừa cho bọn họ một con đường sống, nô tỳ vạn phần cảm niệm, các ngươi cũng nên cảm kích ân đức của hoàng hậu nương nương, nếu không có người sao chúng ta có được phúc phận như bây giờ.”
 
Tần Ninh phất tay: “Bổn cung mệt rồi, ma ma dìu bổn cung về nghỉ đi.”
 
Nàng cũng không muốn nghe bọn họ ca tụng công đức, thật sự chẳng có chút thú vị nào, còn không bằng trở về ngủ một giấc.
 
Tần Ninh hơi nhớ Tiền Nguyên Hằng rồi, hắn đang cùng Tiền Chính Hiên mở tiệc đãi khách ở trước điện, vốn dĩ Tần Ninh cũng phải mở tiệc mời các vị cách mệnh phu nhân tới, nhưng nàng đang hoài thai, thực sự không có sức lực để làm, cho nên chỉ đành hủy bỏ, bây giờ cả cung điện to lớn chỉ có một mình nàng, quả thực có vài phần vắng vẻ.
 
Tiền Chính Hiên được phong làm thái tử, không tiện ở cùng cha mẹ nữa, hiệu suất làm việc của công bộ rất cao, đã sớm tu sửa xong Đông cung, ngày hôm sau, Tiền Chính Hiên bèn sai người chuyển đồ sang đó.
 
Nửa đời này của Tần Ninh, đây là lần đầu tiên cách xa con trai như vậy, cũng không thể tới gặp khi thấy nhớ, trong lòng nàng có chút nghẹn ngào.
 
Chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
 
Nhưng Tiền Nguyên Hằng có thể thấy rõ ràng, nhớ tới lời thái y nói nữ nhân đang trong thời kì mang thai sẽ dễ xúc động, hắn đã hỏi Tần Mạt chuyện trong nhà, biết được Tần nương đã không còn đáng ngại, bèn sai người đón Tần Mông cùng Lý thị vào cung, để cô tẩu(em gái và em dâu) hai người bầu bạn với Tần Ninh.
 
Tần Mông và Lý thị vào cung. Lý thị vẫn vui tươi sáng láng như xưa, chỉ là trông Tần Mông lại có chút không có tinh thần.
 
Tần Ninh rất vui, từ hành cung trở về, Chu Đồng ngại không ở lại trong cung cho nên đã về nhà, một mình nàng vô cùng buồn chán, hiện tại có hai người tới, thực sự khiến nàng vui lên rất nhiều.
 
“Đại tỷ hiện giờ nhàn rỗi, cảm thấy buồn chán cũng đúng, người ta nói mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, kinh thư này, đại tỷ có lẽ đã đọc nhiều rồi.” Tần Mông cảm thán, sự u sầu hiện rõ giữa mi gian.
 
Tần Ninh hỏi: “Mông Mông làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
 
Tần Mông cố gắng mỉm cười nói: “Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, trong nhà có thể xảy ra chuyện gì được, một vài chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, không đáng nói ra để tỷ tỷ phiền lòng.”

 
Tần Ninh dứt khoát quay sang hỏi Lý thị: “Có chuyện gì thế, muội có biết không?”
 
Lý thị có chút tức giận, bực bội nói: “Nhị tỷ không cho muội nói, người nhà bọn họ quả thực quá đáng, thế mà hồi trước muội còn nghĩ bọn họ là người thành thực.”
 
“Chính là cái người cô cô bên nhà chồng nhị tỷ đó, đã một bó tuổi rồi, ở nhờ nhà mẹ còn tác oai tác quái, bà ta nghe nói nhị tỷ là dì của thái tử điện hạ thì sống chết muốn cho đứa con gái xui xẻo của bà ta vào cung làm thiếp của thái tử, cũng không thử nhìn lại bộ dạng của bản thân, trông cứ như Đông Thi, xứng với thái tử điện hạ sao?”
 
Lý thị cũng rất tức giận, đã sớm muốn dẫn người tới tận cửa đánh, nhưng cái tính tình của Tần Mông, lúc nào cũng nói hòa khí là phúc, chỉ nhẫn nhịn là qua, Tần nương cũng chỉ nghe con gái nói, không biết sự việc đã lớn tới mức này, nàng là thê tử của Tần Mạt, nhưng nói cho cùng vẫn là người ngoài, cho nên không thể làm lớn chuyện.
 
Nhưng cứ nghĩ tới lại thấy tức.
 
Tần Mông tất nhiên không đồng ý yêu cầu vô lý này, vì thế bà cô cô kia khóc lóc nói vợ của cháu coi thường mình, cha mẹ chồng Tần Mông cũng thấy con dâu có thân thích làm quan to thì không coi bọn họ ra gì nữa, hùa theo cô cô của Tần Mông gây áp lực cho nàng.
 
Ngược lại phu quân của Tần Mông có đứng ra bảo vệ thê tử, nhưng một mình hắn đối mặt với mấy trưởng bối, cũng thực sự không có cách nào.
 
Những ngày này, Tần Mông ở nhà chịu không ít khổ sở, thế nhưng lại ngây ngốc chịu trận mà không chịu xé rách mặt nạ.
 
Không nghĩ thử xem, nhà người ta sớm đã chẳng quan tâm tới mặt mũi rồi, tỷ còn lo lắng cái gì.
 
Tần Mông cảm thấy xấu hổ, có cảm giác như mình đem chuyện trong nhà ra rêu rao đầu ngõ, chỉ cười khổ không nói gì.
 
Tần Ninh nghe vậy thì tức giận, “Bọn họ cũng dám mơ tưởng tới Chính Hiên, nghĩ bản thân là cái dạng gì, Triệu ma ma, truyền khẩu dụ của bổn cung, vị cô cô nhà chồng của Mông Mông họ là gì?”
 
“Họ Lưu.”
 
“Truyền khẩu dụ của bổn cung, con gái Lưu thị trinh tĩnh hiền thục, vì cha túc trực bên linh cữu, bổn cung khen ngợi hiếu tâm, đặc chuẩn nàng tới Mai Tân am cầu phúc cho cha, cho tới khi kết thúc ba năm phụ hiếu.”
 
Người ta chỉ là làm khó Tần Mông mà thôi, nói cho cùng đây cũng là chuyện trong nhà, nếu Tần Ninh đột ngột nhúng tay vào, người ngoài sẽ thấy không phù hợp.
 
Bây giờ danh chính ngôn thuận khen ngợi con gái có hiếu, người biết rõ nội tình sẽ hiểu đây là lời cảnh cáo của nàng.
 
Vả lại loại chuyện này thực chất cũng không ảnh hưởng gì tới cô nương kia, chỉ là không thể gả đi trong vòng ba năm mà thôi, qua ba năm tuổi cũng chưa lớn, nói không chừng khi đó mẹ nàng sẽ không còn tâm tư muốn gả nàng vào nơi nhà cao cửa rộng nữa, tiểu cô nương có thể gả cho một người bình thường, làm chính thê, bình an vui vẻ sống qua một đời.
 
Ở trong mắt Tần Ninh, làm chính thê chưa chắc đã có kết cục tốt, nhưng nếu làm thiếp, bất luận ra sao cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.
 
Lý thị trợn tròn mắt, Tần Mông cũng vô cùng kinh ngạc.
 
Thủ đoạn này, thực sự hai người học không nổi, đứa con gái nhỏ suốt ngày chỉ biết khóc lóc nỉ non của bà cô kia, so với Tần Ninh thì tính là gì?
 
Nếu vào cung, chỉ sợ ngay cả một tiểu cung nữ cũng có thể nuốt nàng ta tới mẩu xương vụn cũng không còn, thật không hiểu nổi mẹ nàng ta suy nghĩ kiểu gì, con gái gả cho người thành thật yên ổn mà sống không tốt hay sao, mắc mớ gì cứ phải leo vào nơi nhà cao cửa rộng cho bằng được.
 
Tần Ninh truyền xong khẩu dụ mới quay lại nói: “Mông Mông, ta đã nói từ sớm rồi, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, muội có chuyện gì khó khăn cứ nói với ta, tỷ tỷ sẽ có cách giúp muội giải quyết, muội đừng có như thế nữa, lúc nào cũng khiến ta và A Mạt phải lo lắng.”
 
Tần Mông gật đầu, ngữ khí yếu ớt nói: “Tỷ tỷ, muội biết rồi.”
 
“Lần trước muội cũng nói muội biết rồi, hòa khí sinh tài, muội còn muốn sinh tài gì, ta là tỷ tỷ của muội, không đối xử tốt với muội vì mục đích khác, cho dù để cha có thể yên lòng nơi chín suối, ta cũng sẽ không đối xử với muội không tốt, muội hà tất phải như vậy, sau này cứ tự tin mà làm muội muội của hoàng hậu, hồi nhỏ cha dạy chúng ta đọc sách, cha cũng đã từng kể chuyện muội muội của Dương quý phi sống xa hoa lãng phí, hiện giờ chẳng lẽ tỷ tỷ muội không bằng Dương thị sao?”
 
Tất nhiên nàng không kêu Tần Mông cũng tiêu pha phung phí như người nhà Dương quý phi, chỉ là Tần Mông thật sự không cần phải sợ hãi rụt rè như thế, bọn họ là hoàng thân quốc thích chân chính, là thân thích của thiên tử, trưởng bối của thái tử, ở trong kinh thành bất luận là kẻ có xuất thân ra sao, bọn họ vẫn tôn quý hơn rất nhiều người.
 
Hà tất phải vì tức giận với mấy kẻ dân đen mà ảnh hưởng tới thân thể mình.
 
Tần Mông bị dọa hoảng sợ, Lý thị vội đứng ra giảng hòa: “Hoàng hậu nương nương, nhị tỷ chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông suốt, người đừng tức giận, tỷ ấy nhất định sẽ sửa mà.”
 
Tần Ninh bất lực nói: “Sửa hay không không quan trọng, ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hồi nhỏ tranh giành đồ với ta sao muội không nói hòa khí sinh tài, cũng không biết học cái thói xấu này từ ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play