Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
Chương 36: Đại điển phong hậu
Đại điển phong hậu có thể nói là chuyện trọng đại của quốc gia, tân triều lập quốc chưa lâu, trừ bỏ đại điển đăng cơ keo kiệt của hoàng đế bệ hạ, cũng không còn cơ hội được trông thấy đại lễ nào của hoàng gia nữa.
Bây giờ vị người vợ tào khang dân gian truyền tụng thực sự sắp tế cáo trời đất, chính thức lên làm hoàng hậu của Đại Càn rồi.
Từ nay nàng là mẫu nghi thiên hạ, chim sẻ phi lên cành cao trở thành phượng hoàng.
Cũng thực kinh ngạc, trong truyền thuyết cũng từng xảy ra chuyện như vậy, kể về Hán Tuyên đế Lưu Bệnh Dĩ kết tóc se duyên cùng Hứa Bình Quân, Hứa hoàng hậu cũng là điển hình cho chim sẻ biến phượng hoàng, chỉ tiếc mệnh bạc như giấy, làm hoàng hậu rồi cũng phải chết thảm.
Không biết Tần hoàng hậu này có giống như trong lời đồn, cùng bệ hạ ân ái cả đời hay không.
Ngày hoàng đạo mồng sáu tháng sáu chính là thời cơ tốt để tiến hành đại điển phong hậu.
Đại điển phong hậu tổ chức trong hoàng cung, các thần tử đứng đầy tám mươi mốt bậc thang dát ngọc trước điện Kim Loan, tiếng chuông trang nghiêm vang lên, vén mở màn đại lễ sắc phong.
Tần Ninh mặc y phục đỏ chu sa, trên áo thêu phượng hoàng ngũ sắc sải cánh chực bay, nàng ngồi trên phượng liễn vàng ngọc lộng lẫy, từ nơi xa tiến lại.
Nàng xuống kiệu, trông thấy Tiền Nguyên Hằng đứng trên bậc thang cao nhất, khoảng cách quá xa, xa đến nỗi nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt hắn.
Thế nhưng tình cảm dịu dàng của hắn, giống như vẫn vang vảng bên tai.
Viên Hoàn cầm thánh chỉ, cung kính nói: “Mời hoàng hậu nương nương tiếp chỉ.”
Tần Ninh không quỳ xuống, đại điển này, là để tuyên cáo nàng là hoàng hậu của Tiền Nguyên Hằng, là nữ nhân sẽ cùng hắn đứng ngang hàng, nàng không cần phải quỳ hắn.
Vĩnh viễn không.
Triều đại trước, có vị hoàng hậu rất được sủng ái, hoàng đế vì ái thê của mình đã cố ý miễn bỏ lễ tiết, từ đó về sau trong cung, hoàng hậu không cần hành lễ với hoàng đế nữa.
Viên Hoàn rất nề nếp đọc lại chiếu thư do nhóm quản bút của Hàn Lâm viện vất vả soạn ra, kì thực Tần Ninh cũng không mấy lắng tai nghe, quả thực buồn chán tới cực điểm.
Thế nhưng chuyện này liên quan tới vinh quang và thân phận của nàng, từ nay tên của Tần Ninh sẽ được lưu danh sử sách, với thân phận hoàng hậu một nước.
Viên Hoàn đọc xong chiếu thư, cũng mất một thời gian.
Tần Ninh đón lấy từ tay hắn, sau đó không mở ra nữa.
Viên Hoàn nghiêng người, nhìn Tần Ninh đi qua trước mắt, vạt áo thật dài trải ra mặt đất sau lưng, tất cả cung nữ hầu hạ đều dừng lại dưới bậc thang ngọc.
Chỉ có Tần Ninh, từng bước một, bước về phía nam nhân đang đứng trên cao.
Tại vị trí của Tiền Nguyên Hằng quan sát được càng rõ ràng, từ bước đầu tiên nàng đặt chân lên bậc thềm, hắn bắt đầu đếm, A Ninh của hắn đã đi được mấy bước, còn mấy bước nữa mới tới được tới bên hắn.
Một bước, hai bước, ba bước.
Tổng cổng chín chín tám mốt bước, Tiền Nguyên Hằng nâng tay, nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng, dùng thanh âm không ai nghe được nói: “Ta cuối cùng cũng trông được nàng tới nơi.”
Tần Ninh hôm nay trang điểm tinh tế, nghe thấy vậy hàng lông mày đậm sắc khẽ cong, nhẹ nhàng đáp một câu: “Phải, ta cuối cùng cũng lên tới rồi.”
Trái tim nàng, từ nay cũng được an ổn, không cần phải lo lắng Đại Tráng của nàng bị kẻ khác cướp đi.
Đại điển phong hậu vốn cũng không phức tạp, mấy triều đại gần đây, đối với những đại điển này đều tổ chức không mấy cầu kì, có là được, quá trình cụ thể tới đâu hay tới đó, dù sao cũng chưa từng có ai quy định hoàng gia khi lấy vợ phải làm sao.
Quan viên triều đình nhìn hai người đứng sánh vai trên đài cao, không cảm thấy có gì không hợp.
Người ta vốn đã là phu thê kết tóc, ngày hôm nay như thế cũng là bình thường.
Tiền Nguyên Hằng kéo tay Tần Ninh, cười nói: “Nàng nghỉ ngơi một lát rồi ta đưa nàng xuất cung, lễ bộ và binh bộ đã bố trí xong thành lâu rồi, chỉ là tới đó sẽ hơi mệt, nàng nghỉ ngơi trước đi đã.”
Thành lâu rất xa, A Ninh phải ngồi xe ngựa qua đó, dọc đường đi chắc chắn sẽ rất mệt, nàng còn phải chú ý nghi thức dáng vẻ triều phục, tóm lại vô cùng khó khăn.
Cứ nghỉ ngơi lấy sức trước, đợi khỏe lên chút rồi đi.
Tần Ninh gật đầu, để hắn dẫn mình vào trong điện Thái Cực.
Nàng trước giờ chưa từng tới nơi này, bình thường vẫn luôn luẩn quẩn ở Thừa Càn cung và ngự hoa viên, thi thoảng tới ngự thư phòng, nơi trang nghiêm như điện Thái Cực, nàng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy.
Tiền Nguyên Hằng thấp giọng nói: “Trẫm đi đuổi đám người kia ra ngoài, nàng muốn ăn gì uống gì cứ lấy ăn, đừng để bị đói.”
Tần Ninh ngắm nghía nơi này một vòng, không khỏi ngậm ngùi, mạt đế tiền triều quả thực là kẻ bỏ bê triều chính, tẩm cung thậm chí là ngự hoa viên đều được bỏ tiền ra tu sửa, điện Thái Cực thì ngược lại, trông đến là xác xơ, sơn trên tường cũng không còn tốt nữa, vậy mà vẫn không tu sửa lại.
Cũng may ngày thường Tiền Nguyên Hằng không ở đây, nếu không sẽ phải chịu khổ không ít.
Nàng ngồi lên ghế, đồ đạc gì đó nhìn qua đều đã được thay, tất cả đều là đồ mới.
Trên chiếc bàn nhỏ bày mấy đĩa điểm tâm cùng hoa quả đều là chút đồ ăn chống đói.
Tần Ninh mỉm cười, cầm lên ăn từng chút một, đợi Tiền Nguyên Hằng vào gọi nàng đi ra.
Bọn họ đi tới thành lâu, tất nhiên không cần tất cả quan lại đều đi theo, chỉ vài người mới có vinh hạnh này mà thôi, Tần Ninh đợi một mất một lúc lâu mới thấy Tiền Nguyên Hằng bước nhanh vào.
“A Ninh, đi thôi.”
Tiền Chính Hiên đi theo sau hắn, trên người mặc xiêm y màu vàng cam sáng, khuôn mặt thiếu niên tăng thêm vài phần non nớt, có chút cảm giác nhu hòa.
Tần Ninh đi tới, giúp y chỉnh lại cổ áo, cười nói: “Con trai lớn rồi, thật tuấn tú.”
Tiền Chính Hiên giống hệt Tiền Nguyên Hằng mặt mày vui hớn hở, y kéo cánh tay Tần Ninh, cười híp mắt: “Hôm nay mẹ của con mới là xinh đẹp nhất, là nữ nhân xinh đẹp nhất trong thiên hạ, quả thực chính là tiên nữ hạ phàm.”
“Dẻo miệng.”
“Đâu có, con nói đều là thật, không tin mẹ hỏi phụ hoàng xem, phụ hoàng, người nói xem mẹ hôm nay có phải vô cùng xinh đẹp hay không.”
Tiền Nguyên Hằng cười tràn đầy yêu thương, thê tử cùng con trai, hắn ngoại trừ cưng chiều ra còn có thể làm gì.
“Chính Hiên nói đúng, A Ninh nhà ta mỗi ngày đều xinh đẹp.”
Hắn xoa đầu Tiền Chính Hiên, “Con trai à, hôm nay đi theo phụ hoàng, đừng có bám lấy mẹ con nữa.”
Tiền Chính Hiên khổ sở chải lại đầu tóc bị hắn cào loạn, cực kì không vui, “Phụ hoàng đừng động vào tóc con, dù ganh ghét con tuấn tú hơn thì cũng không được làm như vậy, người khác lại tưởng con lôi thôi lếch thếch.”
Rõ ràng y có mỹ mạo, lại rất biết chú trọng mỹ mạo.
Tiền Nguyên Hằng vỗ đầu y một cái: “Ai ganh ghét với con, cha con khi còn trẻ còn đẹp trai hơn con nhiều, khuôn mặt này của con chính là ta cho đó.”
Tiền Chính Hiên tủi thân trốn sau lưng Tần Ninh: “Mẹ, người xem cha kìa, lúc nào cũng khi dễ con.”
Tần Ninh không xen vào chuyện cha con hai người, đây là cách thức duy nhất để Tiền Nguyên Hằng biểu đạt sự yêu thương quan tâm, Tiền Chính Hiên đã lớn bằng này, không thể cứ như hồi bé gọi con trai ngoan bảo bảo thân ái này nọ, chỉ có thể có gắng dùng phương thức khác để kéo gần khoảng cách hai người.
Nếu nàng mà ngăn cản, phụ tử hai người lại càng xa cách nhau hơn, đây mới là chuyện khiến người ta đau đầu.
Tiền Nguyên Hằng lắc đầu cười: “A Ninh chúng ta đi, thằng nhóc bướng bỉnh này...”
Tiền Chính Hiên không phục: “Con không bướng, có rất nghe lời, còn thông minh có bản lĩnh, chỉ có một mình cha thấy con bướng thôi, hừ.”
Thấy đã tới giờ xuất môn, Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Hai người đó, trở về rồi cãi nhau tiếp, đừng để người ta cười cho.”
Ngoài cửa đã có một tốp quan viên rời đi, còn lưu lại một tốp quan viên khác, cùng bọn họ đi tới thành lâu, nếu để ai khác trông thấy bộ dạng này của hoàng đế bệ hạ cùng đại hoàng tử, nói không chừng còn muốn mưu phản.
Nào có phụ tử nhà ai nhàn chán như hai cha con nhà này.
Hai cha con Tiền Nguyên Hằng thức thời ngậm miệng, Tiền Chính Hiên còn thuận tiện buông cánh tay Tần Ninh ra, nhường cho Tiền Nguyên Hằng.
Tiền Nguyên Hằng hiếm khi hài lòng với hành động này của con trai ngốc, bước lên nắm tay Tần Ninh, ngậm ngùi: “Con trai lớn rồi, hiểu chuyện rồi.”
Tiền Chính Hiên hận tới ngứa răng, ai mới vừa rồi còn nói y bướng bỉnh, quay mặt đi lại nói như vậy, cha không thấy xấu hổ sao?
Tiền Nguyên Hằng không hề có chút cảm giác xấu hổ nào, hắn thậm chí còn dương dương tự đắc vì sự khoan dung độ lượng của bản thân, không hề cảm thấy câu sau câu trước có gì mâu thuẫn.
Bọn họ bước ra cửa điện, Tiền Nguyên Hằng nắm tay Tần Ninh bước lên kiệu, sau đó chính mình lại từ phượng liễn bước xuống, cùng Tiền Chính Hiên đi tới chiếc kiệu phía trước.
Long phượng có chỗ bất đồng, hoàng đế và hoàng hậu có khi cùng nhau ngồi một kiệu, nhưng thời điểm này lại cần tuân theo lễ chế mỗi người ngồi một kiệu.
Đoàn xe từ từ lăn bánh, đội ngũ thật dài rẽ đôi con đường Thanh Bình, một đường hướng tới thành lâu.
Người dân kinh thành đều biết, hôm nay là ngày bệ hạ cử hành đại điển phong hậu, ngày hôm nay vị hoàng hậu thần bí kia sẽ đứng trên thành lâu ra mắt dân chúng.
Mà đại hoàng tử bị đồn đại không phải con ruột của bệ hạ cũng sẽ xuất hiện.
Kì thực người dân kinh thành đã từng trông thấy Tiền Chính Hiên, khi trạng nguyên lang diễu hành quanh phố, bao nhiêu người tán thưởng tướng mạo y, nhưng mỗi người đều liếc mắt liền quên, cũng không có ai liên hệ tới hoàng đế bệ hạ vừa nhìn là không thể rời mắt.
Hơn nữa bàn tán mấy lời đồn, nói chuyện nhà người ta chính là một trong số những thú vui ít ỏi của nhân sinh.
Trên thành lâu gió mát nhẹ thổi, ánh nắng buổi trưa có chút gay gắt, nhưng có lọng che, dù thân thể không tốt, sợ lạnh sợ rét, Tần Ninh vẫn không hề cảm thấy chút nóng nào, ngược lại là bách tính tới xem náo nhiệt đứng chật kín dưới thành lâu, ai ai cũng ra mồ hôi ướt đẫm áo.
Tần Ninh thở dài, quay qua nói với Tiền Nguyên Hằng: “Thời tiết quá nóng, ta không nghĩ tới điểm này, chúng ta kết thúc nhanh một chút, trông bọn họ đáng thương quá.”
Tiền Nguyên Hằng nắm tay nàng, ra hiệu cho lễ bộ thượng thư đứng cạnh nói.
Lễ bộ thượng thư hắng giọng nói: “Hôm nay, hoàng hậu nương nương ân trạch thiên hạ, triệu kiến bá tánh, là phúc của Đại Càn chúng ta.”
Dưới thành lâu nổi lên ba tiếng hô vạn tuế.
Khi lưu truyền bài đồng dao kia, bọn họ chỉ cảm thấy thú vị chứ không hề cho rằng tân triều với tiền triều giống nhau, thậm chí phần lớn người dân đều rất ủng hộ sự thống trị của Tiền Nguyên Hằng, mà đối với vị Tần hoàng hậu đến từ dân gian này cũng có rất nhiều truyền kì đặc sắc, khiến người ta kích động không thôi.
“Ngoài ra, đại hoàng tử điện hạ hồi quy tông miếu, chúng ta thiết nghĩ cũng nên cho chư vị gặp mặt một lần.”
Tiền Chính Hiên từ bên cạnh Tiền Nguyên Hằng bước ra, lộ ra khuôn mặt cực kì giống hắn.
Thành lâu không cao, khoảng ba trượng(*), đứng bên dưới vẫn có thể nhìn rõ mặt người đứng bên trên.
(*) Khoảng 14.1m
Khi Tiền Chính Hiên lộ mặt, tất cả mọi người đều sửng sốt ngây người.
Thực quá giống, nếu còn không phải con ruột, vậy tất cả mọi người đều phải hoài nghi, con trai nhà mình liệu có phải do vợ cùng ông hàng xóm sinh ra hay không.
Nghĩ tới chính mình trước đây cũng từng nghĩ đại hoàng tử không phải con ruột của bệ hạ, những bách tính bên dưới đều cảm thấy khó chịu, lặng lẽ nuốt xuống những lời mình từng nói khi xưa.
Dựa vào việc lời đồn truyền rộng rãi khắp nơi, hoàng đế bệ hạ lại không bắt bọn họ, quả thực chính là ân đức tựa biển.