Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 29:
 
Lão ma ma nói: “Nương nương thực khéo tay...”
 
Câu khen nói ra mà trái với lương tâm, một câu vừa nói ra, không sao nói tiếp được nữa.
 
Tiền Nguyên Hằng bước tới, mỉm cười nói: “A Ninh xuống bếp sao?”
 
Một đống xanh xanh đỏ đỏ trên bàn, hắn nhìn không ra là những thứ gì, chỉ có thể ngửi, vẫn có chút cảm giác quen thuộc trong kí ức.
 
Cũng khó trách người trước giờ miệng lưỡi lanh lẹ như ma ma cũng khen không nổi, cái đống này, nhìn như một đống hổ lốn.
 
Kì thực ở trong cung, đồ ăn thức uống được làm vô cùng công phu cầu kì, một cái màn thầu đầu bếp của ngự thư phòng cũng có thể khắc ra hình hoa được, bất chợt trông thấy tay nghề nấu nướng này của Tần Ninh, cũng thực không biết nói gì.
 
Tần Ninh quay đầu cười: “Không phải chàng muốn ăn sao, ta làm cho chàng ăn hết đó.”
 
“Tốt vậy sao.” Tiền Nguyên Hằng mừng rỡ đáp, phất tay ý bảo người hầu đi ra ngoài, “Hôm nay là ngày gì thế?”
 
“Chẳng phải ngày gì cả, chỉ là muốn nấu cho chàng ăn thôi, mau nếm thử xem có ngon không, chàng đã đáp ứng với ta sẽ ăn hết rồi đó.”
 
Đối với tay nghề của mình, Tần Ninh vẫn tự mình biết rõ, Tiền Chính Hiên ăn mười mấy năm rồi nhưng vẫn không hề yêu thích, so ra y còn muốn ăn cơm thư viện hơn, càng đừng nói tới Tiền Nguyên Hằng, sống sung sướng bao năm, mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị.
 
Tiền Nguyên Hằng cười bất đắc dĩ, giống như không hề áp lực mà ngồi xuống, gắp thức ăn bỏ vào miệng.
 
Cũng không tính là khó nuốt, chỉ là mùi vị bình thường, nhưng cũng không tính là ngon.
 
Tần Ninh cho rằng mười mấy năm nay, hắn đều sống trong hoàng cung vương phủ, ăn sơn hào hải vị, thực ra mấy năm trước hàng năm chinh chiến, ngay cả ngủ cũng chẳng ngon, gối giáo chờ sáng là chuyện bình thường, càng không cần nói tới ăn uống.
 
Lúc khổ nhất, giống như các tướng sĩ, một ngày gặm một cái màn thầu, chẳng phải vẫn sống sót sao.
 

Đối với thức ăn, hắn thực sự không có kén chọn như Tần Ninh tưởng tượng.
 
Huống hồ, đây là A Ninh đích thân làm.
 
Dù có khó ăn hơn nữa, trong mắt hắn cũng là sơn hào hải vị, so với ngự yến bát trân còn quý giá hơn.
 
Tần Ninh nhìn hắn, không đành lòng, vươn tay đoạt lại đôi đũa trong tay hắn, cắn răng nói: “Chàng chỉ biết chọc người ta đau lòng, sớm muộn cũng sẽ tức chết ta.”
 
Tiền Nguyên Hằng quả thực không phải kẻ thành thực, mấy trò bịp cứ hết trò này tới trò khác, ỷ vào việc nàng đau lòng hắn, sau này không đau lòng nữa rồi, để xem hắn tự mình lăn qua lộn lại thế nào.
 
Tiền Nguyên Hằng dang tay ôm lấy eo nàng, khẽ cười: “Ta làm sao nỡ chọc nàng tức giận, càng không nỡ khiến nàng đau lòng.”
 
Bàn tay hắn thành thật luồn vào phía ngực nàng thăm dò, kích lên một trận run rẩy.
 
Tần Ninh gỡ tay hắn ra, quay đầu lại nói: “Chàng thành thật chút cho ta, có phải lại muốn ngủ sạp mềm nữa hay không, à, thái y nói vết thương của chàng đã khỏi rồi, có thể ngủ gian ngoài rồi, hóng chút gió cũng không có vấn đề gì.”
 
“Tên lang băm nào nói.” Tiền Nguyên Hằng mặt không cảm xúc nói: “Thái y viện tuyển người càng ngày càng qua loa đại khái.”
 
Lời nào nên nói lời nào không nên nói, chẳng lẽ không biết? Trước khi vào cung làm việc không có ai dạy ngươi sao? Cái gì cũng nói bậy nói bạ, đáng đánh.
 
“Bạch lão tiên sinh nói đấy, ta nghe nói Bạch lão tiên sinh là người chàng đích thân mời tới từ Lỗ Trung.”
 
Tiền Nguyên Hằng á khẩu không nói được gì.
 
Thì ra là tên họ Bạch đó bán đứng hắn, tình nghĩa quân thần bao năm lại không so được với Tần Ninh uy hiếp dụ dỗ, hắn và Bạch lão tiên sinh, chính là quen biết hồi còn ở Lỗ Trung.
 
Kết quả lão già lúc nào cũng mồm miệng kín như bưng ấy, cái gì cũng kể hết cho A Ninh rồi, A Ninh quả thực quá thông minh.
 
Tiền Nguyên Hằng trong đầu cười ngốc, ngoài mặt thì bình tĩnh không gì sánh được, nhàn nhạt nói: “Ông ấy đã có tuổi, đầu óc hồ đồ, hồi đó là ta nghe nói Bạch lão tiên sinh y thuật cao siêu nên mới mời ông ấy đến, quên mất Bạch lão tiên sinh đã lớn tuổi.”
 
Người có tuổi, nhiều lúc thích nói linh tinh, nhất định không được xem là thật.
 
Tần Ninh im lặng không nói gì.
 
Nàng cảm thấy bản thân không nên tranh luận với Tiền Nguyên Hằng, nhắm mắt làm ngơ thì hơn.

 
Lần này liên lụy Bạch lão tiên sinh bị nàng lôi ra dựng chuyện.
 
Tiền Nguyên Hằng cười nói: “A Ninh, ta cảm thấy nàng có chút cố tình gây sự. Rõ ràng là nàng kêu ta ăn, ta nghe lời làm theo mà nàng còn không vui.”
 
Tần Ninh trừng hắn: “Họ Tiền, sao chàng phiền phức vậy.”
 
Người này quả thực rất đáng ghét, lúc nào cũng thế, được tiện nghi còn khoe mẽ, mười mấy năm rồi cũng chẳng thấy tiến bộ.
 
Hết lần này tới lần khác Tần Ninh cũng hết cách với hắn, người xưa nói quả đúng là nói có sách mách có trứng, dù không làm sai chuyện gì, nhưng cứ khiến người ta tức giận.
 
Tiền Nguyên Hằng rất thích nhìn bộ dạng ngại ngùng tức giận của nàng, vừa không phải thật sự đau lòng tức giận, lại vẫn có thần thái hắn muốn nhìn.
 
Tần Ninh da dẻ trắng nõn, khi tức giận, không chỉ khuôn mặt, ngay cả vành tai cũng khẽ đỏ lên, vô cùng động lòng người.
 
Tần Ninh cũng không biết suy nghĩ của hắn, nếu không sẽ bắt hắn ngủ một mình cả đời, cả đời này dứt khoát không gặp nhau nữa, suy nghĩ linh tinh bậy bạ gì đâu.
 
Hắn thế mà lại vì điều này mà cố ý chọc nàng, thực tức chết mà.
 
“Ta thích làm phiền nàng, không phiền nàng thì phiền ai, ai kêu nàng là thê tử của ta.”
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn một bàn đầy món ăn, vẫn là bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà A Ninh, ta bận rộn cả ngày, hiện tại rất đói, có thể xin hoàng hậu nương nương ban chút đồ ăn không.”
 
Hắn đã cố ý trở về để cùng dùng bữa với nàng, nàng không thể nhẫn tâm với hắn như vậy được.
 
“Được rồi, miệng lười trơn tru.” Tần Ninh dỗi: “Đợi một chút, trù phòng đang làm.”
 
Vốn dĩ nàng cũng không định để Tiền Nguyên Hằng ăn thức ăn nàng nấu, hắn nắm giữ cả thiên hạ, có thứ gì mà hắn không có, hà tất phải giày vò bản thân, muốn trừng phạt Tiền Nguyên Hằng, chắc chắn có cách.
 
Tiền Nguyên Hằng đáng thương vẫn đang tràn đầy vui mừng mà cảm thán A Ninh đối xử với hắn thật tốt, không hề hay biết Tần Ninh đã sớm nghĩ xong nên đối phó hắn như thế nào.
 
Chẳng lẽ hắn cho là, chọc giận người ta xong là thực sự có thể lông tóc nguyên vẹn mà chuồn sao, tìm đâu ra chuyện tốt như thế.
 
Tiền Nguyên Hằng ngồi đó tự sướng một lúc, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “A Ninh nàng kêu Viên Hoàn đưa chút đồ ăn tới cho Chính Hiên, nó còn đang bận rộn ở ngự thư phòng, chắc chưa trở về ngay được.”

 
“Chàng thực đúng là cha ruột nó.” Tần Ninh tức tối, có người nào làm cha như hắn sao, tự mình vui sướng chạy về, bỏ con nhỏ lại một nơi.
 
Tần Ninh bực mình đánh hắn hai cái, “Chàng thật là...”
 
Tiền Nguyên Hằng nắm lấy tay này, vội nói: “Đừng đánh đau tay, nó cũng không phải trẻ con nữa, có thể bị đói sao, hồi ta mười lăm tuổi đã có thể tự kiếm ăn.”
 
“Chàng câm miệng, toàn là ngụy biện, chàng tự mình ăn đi.” Tần Ninh đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn, quay lưng đi vào tẩm điện.
 
Tiền Nguyên Hằng khó hiểu đứng dậy đi theo, chuyện này là sao, hắn bỏ Tiền Chính Hiên lại ngự thư phòng, cũng chẳng phải vứt bên ngoài, sao A Ninh lại giận dữ như vậy.
 
“A Ninh, nàng không cảm thấy nàng quá chiều chuộng Chính Hiên sao, nó hiện tại quá ỷ lại nàng.” Tiền Nguyên Hằng nói: “Nó là con trai, chưa tới hai năm nữa là phải cưới vợ sinh con, một số chuyện cũng nên chính mình đảm đương, cứ quấn lấy nàng mãi còn ra cái dạng gì.”
 
Con trai quá mức hiếu thuận, quá thân mật với cha mẹ, con dâu sau này sẽ ghen đấy.
 
A Ninh nếu vẫn coi nó như đứa trẻ, đến bao giờ Tiền Chính Hiên mới có thể độc lập được.
 
Tần Ninh ngước mắt nhìn hắn, tâm trạng hơi trầm xuống: “Nhưng nó là con trai ta, ta không nỡ để nó chịu khổ.”
 
Sao nàng lại không biết bản thân quan tâm Tiền Chính Hiên quá mức, trước kia hồi còn ở quê, những đứa trẻ lớn tầm Chính Hiên đều chạy loạn khắp nơi, đến giờ cơm thì gọi một tiếng về nhà, chuyện gì cũng không cần lo lắng.
 
Thế nhưng Tần Ninh vẫn không thể yên tâm Tiền Chính Hiên được, chỉ lo nó xảy ra chuyện gì, cho nên lúc nào cũng trông chừng y.
 
Bởi trên thế gian này nàng chỉ còn có một mình Tiền Chính Hiên, sau này thời gian dài rồi dần dần trở thành thói quen, Chính Hiên cũng quen bị nàng quản, không ai cảm thấy có gì không đúng cả.
 
Kì thực từ tận đáy lòng nàng cũng hiểu, làm cha mẹ nên để con trẻ tự mình xông xáo, chính mình ở phía sau trông là được, không cần lo lắng khắp nơi.
 
Chỉ là nàng không thể buông tay.
 
Tiền Nguyên Hằng kéo tay nàng, khuyên nàng: “A Ninh, nàng cần làm chuyện khác để phân tán bớt đi, đừng lúc nào cũng đi theo Chính Hiên.”
 
Nói xong lại chuyển đề tài: “Nàng cũng chẳng quan tâm ta như vậy, cảm giác như trong tim trong mắt, chỉ có mỗi mình Chính Hiên.”
 
Tần Ninh vô cũng không muốn tiếp tay cho hành vi thêm đồ lậu này của hắn, người này không phải lần đầu tiên nói câu này, lúc nào cũng cảm thấy nàng đối xử với Tiền Chính Hiên tốt hơn hắn, thế nhưng cũng không nghĩ xem, hắn đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, Tiền Chính Hiên mới mấy tuổi, lại còn đi tranh sủng với một đứa trẻ.
 
Không sợ mất mặt chính mình.
 
“Chàng mỗi ngày đều lượn lờ trước mặt ta, sai Chính Hiên đi xa như vậy, ta không nhớ nó chẳng lẽ nhớ chàng, chàng thì có gì mà nhớ.” Tần Ninh ghét bỏ hắn, một ngày mười hai canh giờ, hắn đều hận không thể ở bên nàng suốt mười ba canh, không có chuyện bắt buộc cần có mặt, có đánh chết hắn cũng không muốn rời Thừa Càn cung một bước.
 
Tần Ninh mở mắt nhắm mắt đều là hắn, còn nhớ cái gì?

 
Tiền Nguyên Hằng ho khan hai tiếng, cũng cảm thấy bản thân có chút vô sỉ.
 
Rất muốn nói lảng sang chuyện khác, hắn bèn hướng bên ngoài hô: “Trù phòng làm ăn cái gì không biết, bao nhiêu lâu rồi, truyền thiện.”
 
Tần Ninh khẽ cười nhạt, nhưng nhìn vẫn không mấy vui vẻ.
 
Tiền Nguyên Hằng không còn cách nào khác, vì muốn dỗ nàng vui, bèn nói: “A Ninh, hôm nay ta định đem Tiền Dung trả lại cho Giang Hải, để nó nhận tổ quy tông.”
 
Như vậy nàng sẽ vui phải không.
 
Tần Ninh sửng sốt, hồ nghi nhìn hắn: “Chàng dám nói sao?”
 
Nói Tiền Dung là con trai Lương Ngọc và Giang Hải, này tính là hoàng đế bệ hạ đội nón xanh, hay là hoàng đế bệ hạ bôi nhọ thế gia đại tộc không biết dạy con.
 
“Nhận con nuôi, ta quyết định bên phía Tiền Tranh cũng làm như vậy, tìm cơ hội cho nó vào phả tộc Thẩm nguyên soái làm con nuôi, sau này lấy họ Thẩm, ta chỉ để lại một người con trai là Chính Hiên.”
 
Tiền Nguyên Hằng thực sự cảm thấy cách này rất tốt, tiếp đó tìm một nơi an trí cho thục phi, mọi người đều vui.
 
A Ninh cũng không cần lo lắng nữa.
 
“Ngày mai khai triều, ta sẽ hạ chỉ, sẽ không cho bọn chúng cơ hội tro tàn lại cháy.”
 
Lương Văn Cảnh đã hài lòng, vậy đối phó với hai mẹ con Lương Ngọc, sẽ không chút áp lực, bất kể có người phản đối hay không, kì thực cũng chẳng quan trọng, trong tay bọn họ cũng chẳng có binh quyền.
 
Những người có binh quyền thật sự đều là tử trung(*) của hắn, tuyệt đối sẽ không đứng về phía Lương Ngọc.
 
(*) Tử trung: những thần tử trung thành đến chết.
 
Tần Ninh cười: “Ta lại cảm thấy sẽ không thuận lợi như thế.”
 
Cho dù Lương Văn Cảnh đã đồng ý, nhưng con cháu thế gia trong triều nhiều như cá diếc qua biển, Lương quý phi là con gái thế gia duy nhất trong hậu cung, nàng và con trai nàng đại diện cho lợi ích thế gia, sẽ không kẻ nào dễ dàng nhả ra.
 
Suy cho cũng thì không phải ai cũng nhẫn tâm được như Lương Văn Cảnh.
 
“Không thuận lợi thì không thuận lợi đi.” Tiền Nguyên Hằng không để bụng, “Không sợ cái này, sau này chuyện khiến bọn họ không tán thành còn nhiều lắm, để bọn họ thích nghi trước đã, ta là hoàng đế tốt, không nỡ khi dễ bọn họ.”
 
Giống như chuyện Tiền Tranh, chuyện Thẩm thục phi, đợi sau khi Lương Văn Cảnh giải quyết xong đám thích khách, hắn sẽ rảnh tay xử lý từng người một.
 
Không thể bị thần tử dắt mũi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play