Lâm Uyển Di ngẩng mặt lên, trên mặt là một bộ dạng không tin được, lại còn có một chút hạnh phúc, khoan đã, hạnh phúc, không phải là Duẫn Lam Thuần cô ngủ nhiều năm liền mù rồi chứ, cô vừa nói ra chính là một cái bí mất rất trọng đại có được hay không ? Cô đã tưởng tượng đến rất nhiều trường hợp, có trường hợp nàng sẽ đánh cô, cũng có thể nàng sẽ khóc a, thế nhưng Duẫn Lam Thuần đã quyết định, dù cho nàng ở trong trường hợp nào đi nữa, lần này cô quyết sẽ không buông tay, cũng sẽ càng không chạy trốn.

Duẫn Lam Thuần ngây ngốc nhìn Lâm Uyển Di, cố gắng lí giải biểu tình trên khuôn mặt nàng, Lâm Uyển Di hạnh phúc đến mức bổ nhào lên người Duẫn Lam Thuần, theo quán tính Duẫn Lam Thuần ngã nhào xuống giường. Cô lo sợ nàng sẽ bị thương liền không quản đầu bị đập xuống mà ôm lấy eo nàng:

- " Ai da ! "

Lâm Uyển Di úp mặt vào ngực Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần cảm thấy trước ngực đã ướt thành một mảng, cô hoảng hốt:

- " Di nhi, ngươi bị thương ở đâu !? "

- " ... "

Lâm Uyển Di không đáp lời càng khiến Duẫn Lam Thuần lo lắng, cô nhẹ nhàng đẩy vai nàng ra. Lâm Uyển Di thế những ngoan cố ôm lấy Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần lại cảm thấy một trận ướt át ở ngực, quả nhiên. Cô thở hắt ra, bàn tay dịu dàng vuốt tóc Lâm Uyển Di:


- " Di nhi ... không cần đau lòng ... không cần khóc nữa ... có được không ? "


Duẫn Lam Thuần tâm đau như cắt, lại nữa, lần nào cũng như vậy, tại sao, mỗi lần như vậy, cô đều làm cho nàng phải rơi lệ. Lâm Uyển Di đôi vai ngừng run rẩy, thì ra là Duẫn Lam Thuần hiểu lầm nàng. Lâm Uyển Di từ trong lòng Duẫn Lam Thuần chui ra, trên mặt cô cắn một cái. Duẫn Lam Thuần kinh hoàng kêu thành tiếng, khó hiểu nhìn nữ nhân trước mắt, nàng sẽ không phải muốn cắn cô đến chết đi. Thế nhưng, nhìn một cái khuôn mặt đầy nước mắt của Lâm Uyển Di, Duẫn Lam Thuần không nhịn được đưa tay lau đi.


Lâm Uyển Di khẽ cúi người, một nụ hôn như chuồn chuồn nước lướt qua trên môi Duẫn Lam Thuần:


- " Lam Thuần, ngươi chính là tên khốn kiếp nhất ta từng gặp ! "


- " ... "


Duẫn Lam Thuần chính là bất ngờ ! Này nữ nhân trước mắt là ai a !? Di nhi của cô rất là ôn nhu có được hay không !? Nàng mới sẽ không nói những lời như thế có được hay không !? Mà khoan đã ! Đây mới không phải là điểm chính ! Nụ hôn đó là sao !? Hôn nhẹ như thế để làm gì a !


Duẫn Lam Thuần rất muốn tự tát bản thân một cái, điểm chính là nàng đã chịu chấp nhận thân phận của cô rồi sao !?


Duẫn Lam Thuần cuối cùng ở thế giới nội tâm đấu đá của mình mà thoát ra:


- " Di nhi, ngươi ... ? "


Nửa câu sau bỏ lửng chính là cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, là nàng đã chấp nhận cô sao ? Là nàng từ lâu đã nhận ra rồi sao ? ... Duẫn Lam Thuần khuôn mặt phức tạp nhìn Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di cười khanh khách, tiếng cười chuông bạc vang lên bên tai như ngày nào khiến Duẫn Lam Thuần có xúc động rất muốn đem cô ăn a.


Thế nhưng cô mới chính không phải là cầm thú động dục không thể kiềm chế, ăn thịt hay không để sau a, đáp án của Lâm Uyển Di mới là quan trọng nhất trong tình hình hiện nay, thế nhưng nghe được tiếng cười của Lâm Uyển Di, Duẫn Lam Thuần trực tiếp ngây ngốc, lâm vào trầm mặc.


- " Ân. "


Dịu dàng như vậy, ôn nhu như vậy, như một câu trả lời bình thường. Tựa như hỏi, ngươi ăn cơm chưa ? Ngủ có hảo không ? ... Khiến Duẫn Lam Thuần lại tiếp tục bối rối, cái này, rốt cuộc là nàng có hay không hiểu ý của mình a ?


Lâm Uyển Di nhìn khuôn mặt lăng ngốc của Duẫn Lam Thuần, lại nhịn không được cười vui vẻ:


- " Tiểu ngốc tử. "


- " Cái gì a ... ? "


- " ... "


- " ... "


- " ... Ngươi không tức giận sao ? "


- " ... "


- " ... Ngươi đã biết từ lâu rồi sao ? "


- " ... "


- " Uy, ngươi tại sao lại không nói gì a ? "


- " ... "


- " ... Ngươi yêu ta sao ? "


- " ... "


- " ... "


- " Ân. "


Duẫn Lam Thuần không nhịn được khóe môi cong lên, đưa tay nhẹ nhàng dùng lực, hai môi kề nhau, Duẫn Lam Thuần nhân lúc Lâm Uyển Di không phản ứng, cái lưỡi xấu xa liền tấn công. Lâm Uyển Di rất ngoan ngoãn cùng Duẫn Lam Thuần phối hợp, không khí ngày càng nóng, mỗi lưỡi cùng chơi đùa. Duẫn Lam Thuần tay xâm nhập vào y phục của Lâm Uyển Di, hai tay cô chạm đến khỏa mềm mại thần thánh trong truyền thuyết, khẽ xoa bóp, Lâm Uyển Di nhịn không được rên rỉ.


Rất nhanh nàng liền đỏ mặt, che miệng lại, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần cười xấu xa một tiếng, xoay người, hai người liền đảo vị trí cho nhau.


- " Di nhi ... "


Duẫn Lam Thuần ôn nhu gọi một tiếng, Lâm Uyển Di liền mềm nhũn. Duẫn Lam Thuần cúi người muốn hôn nàng, liền cảm nhận được bàn tay của Lâm Uyển Di chặn lại giữa môi hai người. Duẫn Lam Thuần buồn cười nhìn nàng, này là lại muốn làm gì a ?


- " Không phải bây giờ ... "


- " Tại sao a ... ? Ta không ngại trời sáng, dường như hai người kia cũng sẽ không đến làm phiền nha. "


- " Ngươi ! "


Lâm Uyển Di nhìn chằm chằm Duẫn Lam Thuần, Duẫn Lam Thuần khẽ cười, đừng đáng yêu như thế mà a ! Không biết qua bao lâu, dạ dày đại nhân của Lâm Uyển Di quyết định đánh trống biểu tình ' Ta đói ! '


Lâm Uyển Di ngại ngùng cúi đầu, a, nhất định sẽ bị cười nhạo a. Duẫn Lam Thuần quả thật bật cười, rút tay từ trong y phục của nàng ra:


- " Thì ra là đói bụng a. "


- " ... "


- " Không sao a, dùng bữa trước a, ta không vội, ngươi cũng không cần vội a. "


- " Im miệng ! "


Thẹn quá hóa giận là để chỉ tâm tình của Lâm Uyển Di lúc này, nàng đẩy Duẫn Lam Thuần như heo nằm trên người mình ra, đi tìm một bộ y phục mới, muốn thay áo quần a. Duẫn Lam Thuần mỉm cười vui vẻ, cô cũng tùy tiện tìm một bộ y phục mặc vào.


Bạch y ! Cả hai người đều mặc là bạch y, vẫn phảng phất hình bóng hai người như ngày nào. Duẫn Lam Thuần mỉm cười, nắm lấy tay Lâm Uyển Di. Duẫn Lam Thuần có cảm giác, hai người sẽ mãi như thế này, nắm tay nhau dù cho dịch bệnh hoành hành, quân địch bao vây, vẫn một mảnh bình yên trong lòng, vẫn một tình cảm duy nhất. Định mệnh, chính là trêu đùa con người, thế nhưng, chính nó cũng đã mang hai người đến, cùng nhau.


Nhìn thấy đôi bàn tay nắm chặt của hai người, Khiên Lâm cười có chút tự hào, quả nhiên quyết định của nàng rất chính xác. Lâm Uyển Di bị Khiên Lâm cùng Minh Hiên nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng. Duẫn Lam Thuần nhìn Khiên Lâm cười mờ ám, lại càng mặt dày cười cùng nàng, cô thầm nghĩ, Khiên Lâm cùng Minh Hiên xác suất ở chung một chỗ là rất cao a. Một ngốc tử, một tinh tế, quả nhiên là y hệt trong bách hợp tiểu thuyết. Nụ cười của Duẫn Lam Thuần khiên có Khiên Lâm nổi da gà, Minh Hiên thì như con nhím xù lông, nhìn cô chằm chằm.


Lâm Uyển Di nhẹ nhàng ho một tiếng, nhéo nhéo tai Duẫn Lam Thuần:


- " Đừng suy tưởng lung tung nữa. "


- " Ai nha !! Đâu có ! Oan cho thần thiếp quá ! "


Duẫn Lam Thuần thành công chọc cả một phòng bốn người cười vang. Một bữa cơm rất vui vẻ. Hai người dùng bữa xong liền trở về phòng. Duẫn Lam Thuần như đột nhiên nhớ ra điều gì:


- " Đúng rồi, ngày mai hẳn là nên lên đường đi thỉnh an Tấn bá bá cùng Minh di thôi. "


Không khí bỗng chốc trầm xuống, Duẫn Lam Thuần cũng phát hiện được điểm này, cô khẽ nhíu mày:


- " Đã xảy ra chuyện gì ? "


Vẫn im lặng, Lâm Uyển Di nhìn Duẫn Lam Thuần, mỉm cười trấn an cô, nàng khẽ vuốt khuôn mặt Duẫn Lam Thuần:


- " Lam Thuần, có những việc, phải có những người tự mình vượt qua. "


- " Đây là ý gì ? "


- " Nhân sinh luôn có thử thách dành cho chúng ta, ngươi phải chính mình vượt qua, nếu không nhất định sẽ không thể an ổn nhân sinh của bản thân, bây giờ họ có lẽ đang gặp nguy hiểm, thế nhưng, tin tưởng bọn họ có được hay không ? "


Duẫn Lam Thuần chần chờ một lúc, vẫn là gật đầu, thế nhưng, cô vẫn không nhịn được hỏi:


- " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? "


- " Bọn họ muốn báo thù Ngô Đám. "


Lâm Uyển Di mỉm cười, rất gắng gượng, nói không lo, có thể sao ? Nương của nàng, người thân duy nhất của nàng đang trong vòng vây nguy hiểm không chừng, nàng có thể không lo lắng sao ? Duẫn Lam Thuần ôn nhu mỉm cười, muốn trấn an nàng:


- " Hảo, bọn họ nhất định sẽ trở về an toàn. "


Lâm Uyển Di trầm mặc một lúc sau, nàng mới mở lời:


- " Lam Thuần, ôm ta. "


Duẫn Lam Thuần đem Lâm Uyển Di ôm vào lòng, bảo hộ nàng ở trong ngực, cô liền muốn di dời sự chú ý của nàng:


- " Di nhi, nàng đã sớm biết thân phận của ta sao ? "


- " ... "


- " ... "


- " Ân. "


- " Vậy tại sao lúc đó nàng không nói gì a ?! " Duẫn Lam Thuần có chút khó hiểu.


- " Nếu không ngươi sẽ giấu ta mãi sao ? "


- " ... "


Duẫn Lam Thuần cứng họng, quả thật nếu lúc đó không nhờ Khiên Lâm, cô quả thật sẽ không biết mình sẽ đối mặt thế nào. Thế nhưng, nhân sinh đều không thể dùng một chữ ' nếu ' để quay lại quá khứ, mà Duẫn Lam Thuần cô, cũng tình nguyện buông bỏ quá khứ, cô mỉm cười:


- " Di nhi, thế tại sao - "


Lâm Uyển Di dùng tay chặn miệng Duẫn Lam Thuần lại:


- " Lam Thuần, đừng nói nữa có được hay không ? "


Duẫn Lam Thuần gật gật đầu, lại nhìn Lâm Uyển Di như có lời muốn nói, cô khẽ thở dài:


- " Ai nha, Di nhi chính là đã ghét bỏ ta rồi, bây giờ cả nói chuyện đều không muốn nha. "


- " Ngươi ! Ta không phải ý đó ! "


- " Chứ là gì nha ... "


- " ... "


- " ... "


Không khí lại trở lại về vẻ im ắng vốn có của nó, Duẫn Lam Thuần hoảng hốt, có phải hay không cô đùa quá trớn làm nàng tức giận a ? Chờ một lúc, khuôn mặt Lâm Uyển Di đỏ bừng:


- " Lam Thuần, muốn ta. "


Một bản hòa ca đầy hạnh phúc, nàng là của cô, cô là của nàng, chúng ta là định mệnh, là sinh mạng của nhau. Nếu yêu là đau khổ, hãy để cô tình nguyện nhận hết thảy. Nếu yêu là chờ đợi, hãy để nàng dùng cả sinh mệnh và thời gian của mình thực hiện. Kết thúc của một đời người, có thể sẽ không vui vẻ hạnh phúc như trong những câu chuyện cổ tích, thế nhưng, để chúng ta cùng nhau, cùng nhau mười ngón tương khấu, cùng nhau vui vẻ hạnh phúc, cùng nhau nếm trải bi thương chia lìa, bởi vì:


- " Ta yêu ngươi. "


Một lời, ba từ, mười chữ, một tấm chân tình, chúng ta vượt qua thời gian và không gian.


Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Nguyện cùng người một kiếp này vượt qua.


------------------- Hoàn !!!! ---------------------------


Lời tác giả: Truyện rốt cuộc hoàn chính văn. :'>> Có lẽ mạch truyện không có logic, có thể hơi quá nhanh, có thể không quá thực tế. Thế nhưng, tình yêu, có thể đến trong một khoảnh khắc, lại có thể mất cả đời để nhận ra, tuy nhiên, đối với ta, bộ này là bộ truyện đầu tay, tất nhiên sẽ không hoàn mỹ, thế nhưng, chân thành cảm ơn đến tất cả đọc giả. Dù trong lúc ta mệt mỏi, dù cho truyện up chậm đến không thể chậm hơn, thế nhưng các ngươi vẫn không rời bỏ ta, thật sự cảm ơn. Ta sẽ cố gắng đăng vài chương phiên ngoại.

Còn nữa, phiên ngoại sẽ có một chương để cho độc giả thỏa mãn tính tò mò dành cho nhân vật hoặc tác giả, cứ cmt câu hỏi, ta sẽ ghi lại, rồi sẽ có câu trả lời chính đáng cho mọi người. :'>> Xin chân thành cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play