Duẫn Lam Thuần chậm rãi mở mắt, cô đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Được một lúc thật lâu, Duẫn Lam Thuần mới nhận ra cô vẫn chưa chết, tay phải khẽ cử động. Một động tác nhỏ nhoi, nhưng không hiểu sao, Duẫn Lam Thuần lại cảm thấy lồng ngực đau nhói. Tay phải nhẹ nhàng che đi đôi mắt đầy đau khổ, cô chưa chết.

Chưa chết, vậy rốt cuộc phải đối mặt cùng nàng như thế nào ? 

Đúng vậy, trong sâu thảm trái tim Duẫn Lam Thuần là nỗi sợ, đơn thuần chỉ có nỗi sợ. Từ ban đầu, cô sợ chết ở nơi cổ đại đáng sợ này. Từ lúc gặp mặt nàng, chính là sợ trở nên cô đơn. Quyết định không trở về hiện đại, cũng là sợ hãi tương lai, sợ hãi mất đi người cô yêu. Nghe theo lời Diệp Thúy, rời xa Lâm Uyển Di, chính là sợ hãi lương tâm không chấp nhận được, sợ hãi một ngày, nàng phát hiện ra sự thật, sẽ bỏ cô mà đi. Đánh đuổi Mông Cổ, liều mạng lao đầu đến tướng địch, là bởi sợ hãi gặp lại nàng. Cô đánh thừa sống thiếu chết, muốn chết đi, bởi vì cô biết, không thể trốn chạy được nữa. Cô thế nhưng hiểu được, thấy được. Trong khoảng thời gian hai năm, cô không phải không có ý thức. Thế nhưng cô sợ phải tỉnh lại, sợ hãi ánh mắt nhu tình của Lâm Uyển Di. Thế nhưng, cái gì cũng không thể kéo dài mãi, rốt cuộc ngày hôm nay, cô cũng phải đối mặt.

Duẫn Lam Thuần chợt nhận ra bên cánh tay trái của mình có một lực ép. Quay đầu nhìn, hô hấp ngừng lại, đầu cô vang tiếng ong ong, một loạt ký ức tràn về làm suy nghĩ cô rối loạn. Duẫn Lam Thuần cảm thấy thực khó thở, cứ như bị đè, không phải là tay của cô mà là lồng ngực. Duẫn Lam Thuần không nhịn được lại ngắm nàng. Lâm Uyển Di ngủ rất say, không có phòng bị. Làn da trắng nõn, có chút nhợt nhạt. Đôi môi mềm mọng nước ngày nào thế nhưng bây giờ lại có chút nứt nẻ. Cánh mũi dịu dạng đều đều hít thở. Duẫn Lam Thuần cứ như thế ngắm nhìn nàng.

Đã bao lâu ? Đã bao lâu cô mới có thể như vậy ngắm nhìn nàng ?

Duẫn Lam Thuần bỗng nhiên không hiểu. Sợ, cô sợ cái gì ? Đột nhiên, cô lại cảm giác như cô là một đứa trẻ, phía trước rất mịt mờ, nhưng lại có một người, chỉ rõ cho cô biết, mình nên đi về đâu. Nỗi sợ của Duẫn Lam Thuần, cứ thế biến mất không còn một mảnh. Cô ngây người, môi nhếch một nụ cười, cô đúng là ngu, rất ngu. Duẫn Lam Thuần cảm thấy, cô tuyệt đối là người ngu nhất trên thế giới này.

Sợ cái gì ? Thân phận ? Cô đây là không tin tưởng Di nhi. Dù nàng đuổi cô đi thì thế nào ? Chỉ cần mặt dày bám lấy nàng như trước đây là được rồi.

Cô còn sợ cái gì ? Sợ cô đơn ? Không phải trước đây cô cũng từng như vậy sao ?

Duẫn Lam Thuần cười tự giễu, cô thật sự là không có thuốc để chữa. Cô suy nghĩ thông suốt, bật dậy cười hạnh phúc. Đột nhiên, cô nhớ đến, Lâm Uyển Di vẫn còn ngủ trên tay cô a. Quả nhiên, Lâm Uyển Di ngồi dậy, khuôn mặt chưa tỉnh ngủ. Nhưng ánh mắt là một tia sáng hi vọng, một ánh sáng mong chờ. Duẫn Lam Thuần ngơ ngác nhìn Lâm Uyển Di, cô thật sự không nghĩ sẽ đánh thức nàng theo cách này. Lâm Uyển Di nhìn Duẫn Lam Thuần, nhìn cô một bộ dạng ngu ngốc không hiểu chuyện gì ngồi trên giường. Lâm Uyển Di cảm thấy mặt nàng dần nóng lên, lại rất ẩm ướt. Từng giọt nước mắt cứ theo đà rơi xuống, không có ý dừng lại. Thế nhưng Lâm Uyển Di không nhào vào lòng Duẫn Lam Thuần như lúc trước, cùng không nở nụ cười ôn nhu chào cô, nàng chỉ ngồi yên bên giường, nức nở khóc. Duẫn Lam Thuần đau lòng, lòng cô cứ như bị ai cào lên, từng đợt lại từng đợt quặn đau. Vươn cánh tay, thật dịu dàng đem Lâm Uyển Di kéo vào trong lồng ngực mình.

Lâm Uyển Di cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, nàng như được giải thoát khỏi sự mệt mỏi, khỏi tất cả u buồn, khóc lớn lên. Duẫn Lam Thuần ôm nàng, siết chặt vòng tay, thầm mắng chính bản thân, cô nhẹ giọng vỗ về nàng:

- " Di nhi, đừng khóc. "

Lâm Uyển Di không dừng lại, ngược lại càng khóc càng lớn, Duẫn Lam Thuần cũng bị nàng dọa cho chân tay luống cuống:

- " Ngoan, đừng khóc, ta ở đây, ở đây. "

Lâm Uyển Di vẫn không phản ứng, tiếp tục lớn tiếng khóc, nước mắt thấm đẫm cả áo của hai người. Duẫn Lam Thuần vô tình nhìn xuống, lại nhìn thấy cái rãnh nhỏ đầy dụ hoặc kia. Lâm Uyển Di vốn mặc áo không nhiều, lại khóc ướt đẫm, hai ngọn đồi kia lại ép chặt vào người Duẫn Lam Thuần. Cô bỗng cảm thấy rất khát a, nuốt xuống một ngụm nước miếng. Cô cảm giác người cô đang nóng lên, trong người cứ như đang có một ngọn lửa đốt lên, đốt từng tế bào của cô.

Duẫn Lam Thuần tuyệt không phải kẻ ngốc lúc này, cô biết là cô đang bị cái gì a. Cô thấy Lâm Uyển Di vẫn đang khóc nức nở, vốn muốn dụ nàng dừng khóc nhưng bây giờ cô lại dục hỏa công tâm. Duẫn Lam Thuần suy nghĩ một chút, có một biện pháp a. Nhẹ nhàng kéo Lâm Uyển Di ra khỏi lồng ngực. Hai cánh môi giao hợp. Lâm Uyển Di có chút bất ngờ nhưng cũng vòng tay qua cổ, khiến nụ hôn sâu hơn. Duẫn Lam Thuần gặm nhấm môi nàng, thừa lúc Lâm Uyển Di hô hấp, liền tấn công vào miệng nàng. Hai chiếc lưỡi cùng nhau cộng vũ đến xinh đẹp. Duẫn Lam Thuần bá đạo mà cắn mút, đến khi khiến Lâm Uyển Di suýt chút nghẹt thở thì nàng mới nhẹ nhàng đẩy đôi vai cô ra:

- " Chờ ... ngô ... "

Duẫn Lam Thuần vẫn tiếp tục hôn nàng đến điên cuồng, đầu lưỡi cô không ngừng kích thích nàng. Đến khi Lâm Uyển Di bị hôn đến đầu óc quay cuồng, Duẫn Lam Thuần liền ấn nàng xuống giường. Lâm Uyển Di có cơ hội, lập tức lên tiếng:

- " Lam ... Thuầ ... ngô ... khoan ... A ~! "

Duẫn Lam Thuần lập tức ngậm lấy vành tai nhạy cảm của Lâm Uyển Di, không để nàng có cơ hội lên tiếng. Cô ngậm lấy vành tai nàng, cô dùng lưỡi liếm mút nó đến ướt đẫm, Lâm Uyển Di vội cong người đón chịu kích thích của Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần để đầu gối chặn giữa hai chân của Lâm Uyển Di mà ma sát. Lâm Uyển Di có phần hoảng hốt, ánh mắt nàng mờ mịt, còn long lanh nước mắt, hai tay ôm lấy cổ Duẫn Lam Thuần:

- " Thuần ... khoan ... ta chưa ... "

Duẫn Lam Thuần đưa hai ngón tay vào miệng Lâm Uyển Di, giọng cô đục ngầu thì thầm bên tai nàng:

- " Di nhi ngoan, liếm đi. "

- " Không ... ta ... "

Duẫn Lam Thuần ở nơi đầu gối, dùng chút lực nhấn vào chỗ nhạy cảm của nàng. Lâm Uyển Di liền mềm nhũn, kêu một tiếng. Duẫn Lam Thuần liền dùng ngón tay chơi đùa với lưỡi của Lâm Uyển Di, cũng theo quy luật ra vào, mỗi lần đều đâm sâu vào cổ họng nàng khiến nàng vừa đau lại vừa kích thích, chẳng mấy chốc, nước mắt của Lâm Uyển Di cũng tràn ra. Nàng cảm thấy bên dưới hạ thể đã ướt đẫm, Duẫn Lam Thuần cảm thấy nàng cương cứng người, mỉm cười tà mị, lấy ngón tay ra, lại một lần nữa cường thế hôn nàng. Cô luồn tay vào lớp áo nàng, nhẹ nhàng từng kiện từng kiện yên vị trên mặt đất. Lâm Uyển Di bị hôn đến thiên hôn ám địa nhưng nàng vẫn cảm nhận rất rõ ràng y phục đã bị thoát ra, đôi tay nàng mò mẫm đến bên hông của Duẫn Lam Thuần, ý đồ kéo ra y phục của cô. Duẫn Lam Thuần hoảng sợ bắt lấy cánh tay của Lâm Uyển Di, ánh mắt lộ ra đều là vẻ bối rối. 

Duẫn Lam Thuần cảm thấy tâm cô chợt lạnh, hỏa tâm cũng dường như biến mất, cô biết là cô vẫn chưa thể vượt qua nỗi sợ hãi này, cô sợ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Lâm Uyển Di. Cô kéo chăn lên, đắp trên người nàng. Cô nhảy xuống giường, không dám nhìn vào ánh mắt của Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di thấy cô đứng ngốc trước giường hồi lâu, nàng biết cô sợ cái gì, nàng nhẹ giọng kêu một tiếng:

- " Thuần ... "

- " Ta ... Thật xin lỗi, Di nhi. "

Nói xong, Duẫn Lam Thuần cất bước đi ra ngoài, Lâm Uyển Di vươn tay muốn kéo nàng lại, thế nhưng lại không so được với tốc độ bước chân của Duẫn Lam Thuần. Nàng rất muốn đuổi theo Duẫn Lam Thuần, thế nhưng nàng cắn chặt môi, ánh mắt phát ra nét bi thương, nàng có thể tha thứ, nàng sẽ chờ, nàng dù sẽ phát điên khi nghĩ đến việc Duẫn Lam Thuần lại rời bỏ nàng, thế nhưng nàng cam tâm, nàng nguyện ý để Duẫn Lam Thuần bỏ đi, nàng biết cô sẽ trở về, nàng muốn chính là cô tự mình nói ra cho nàng biết, khi đó hai người mới có thể thiên trường cửu địa bên nhau.

Duẫn Lam Thuần vừa đi ra, liền khéo cánh cửa lại. Khóe mắt không tự chủ rớt xuống lại rớt xuống một hạt nước mắt. Cô chạy, không quan tâm phương hướng, cô chỉ biết lòng cô như đang đổ bão, cơn bão này làm cô hoảng sợ. Duẫn Lam Thuần thế nhưng lại đụng phải một người, Khiên Lâm ngã xuống đất, nhẹ than một tiếng, Minh Hiên ở bên đang nhóm lửa thì nghe thấy tiếng kêu của Khiên Lâm, nàng chạy vội ra, tay áo cũng chưa kịp thả xuống, liền cứ thế che chở trước mặt Khiên Lâm, khuôn mặt đầy cảnh giác:

- " Ngươi là ai !? Ở nơi địa phòng này có mục đích gì ?! "

Duẫn Lam Thuần thoáng chốc đờ đẫn nhìn hai người, cô chợt nhớ ra khuôn mặt ướt át của mình, vội lấy tay chùi đi nước mắt trên mặt, cô chậm rãi quan sát hai người. Duẫn Lam Thuần dựa vào trí nhớ hai năm trước, cô nhớ đây là Lưu gia trang, khung cảnh cũng khá quen thuộc. Cô rốt cuộc hỏi ngược lại hai nàng:

- " Hai người là ... ? "

Khiên Lâm đang còn nghi vấn, nàng cảm thấy khuôn mặt thanh tú trước mặt rất quen mắt. Nàng đột nhiên nhận ra, người ' thứ tư ' ở nơi này là ai. Nàng vội vàng kéo Minh Hiên quỳ xuống:

- " Chủ tử ... "

Minh Hiên ngạc nhiên trừng mắt nhìn Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần cũng ngạc nhiên không kém, người này sao lại gọi cô như thế ? Duẫn Lam Thuần ngồi xổm xuống, khuôn mặt khó hiểu:

- " Chủ tử cái gì ? Ta không phải là chủ tử của các ngươi a "

Khiên Lâm mỉm cười:

- " Người là chủ tử của chúng ta, chúng ta là hai cái nho nhỏ nha hoàn ở đây chăm sóc Lâm cô nương và người. "

Nghe nàng nhắc đến Lâm Uyển Di, ánh mắt Duẫn Lam Thuần lại hiện lên tia hoảng loạn.

---------------------------------------------------------

Lời tác giả: Ta chẳng hiểu tại sao ở đây lại thêm một màn H hụt nữa :'^, cơ mà ta không thích Thuần nhi bé bỏng ở chap này :'(( Nhát quá à ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play