Sau vài ngày chuẩn bị kiến thức cùng nhân lực, Duẫn Lam Thuần cuối cùng cũng lên thuyền đi đến đảo Ám Dạ. Trước lúc đi, Lâm Uyển Di một phen giận dỗi Duẫn Lam Thuần bởi vì cô không cho nàng đi theo. Duẫn Lam Thuần chuẩn bị bước lên thuyền thì Lâm Uyển Di kéo tay cô, một phen dặn dò:


      - " Ngươi ở trên thuyền cẩn thận, không được rớt xuống nước. "


      - " Ngươi phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, không được thức khuya. "


      - " Đến nơi không được chạy lung tung, phải luôn đi với mọi người. "


      - " Nếu có gì không ổn lập tức trở lại thuyền. "


      ...


      Duẫn Lam Thuần thấy một bộ dạng " mẹ gả con gái ra ngoài " của Lâm Uyển di thì chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Mỗi câu dặn dò của Lâm Uyển Di, Duẫn Lam Thuần chỉ có thể gật gật đầu nói đã biết. Nàng đã nói từ tối hôm qua, làm sao cô có thể không nhớ ? Cuối cùng Lâm Uyển Di nước mắt lưng tròng nói:


      - " Ngươi đợi chúng ta. Nhất định phải an toàn trở ra đấy. "


      - " Ân. Ta đã biết. Người đừng lo. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ đi trước các ngươi hai ngày. "


      - " Hai ngày còn không phải rất dài sao !? "


      - " Hảo hảo ! Ta đã biết. Ta đi đây. "


      Nói xong, Duẫn Lam Thuần kéo Lâm Uyển Di vào lòng, hôn một cái lên trán nàng, sau đó mới đi lên thuyền. Moi người đều nhìn đôi " vợ chồng son " mà cười thầm. Lâm Uyển Di mặt đỏ đến tận mang tai, nàng thực xấu hổ, ở đây rất nhiều người a. Tuệ Đàm thấy một màn này, lòng ghen tị nổi lên. Tên Duẫn Lam Thuần chết tiệt ! Ngươi là ai mà dám cướp đi sư muội của ta !? Tên khốn kiếp ! Con mẹ nó chứ !! Nhưng hắn cũng không dám đắc tội với Duẫn Lam Thuần, hắn thực sợ võ công của Duẫn Lam Thuần. Lại một lần nữa Tuệ Đàm ghi mối hận với cô. Duẫn Lam Thuần khi bước lên thuyền thì ngay lập tức đi kiểm tra y dược trên thuyền, căn bản đã đủ đi. Ngồi ngốc trên thuyền 2 ngày thì cuối cùng Duẫn Lam Thuần đã được đặt chân đến đảo Ám Dạ. Cái hòn đảo này ám khí thực mạnh, nếu là người bình thường đoán chắc đã không chịu nổi, nôn mửa đến sống dở chết dở. Duẫn Lam Thuần đầu tiên đưa cho mỗi người một cái khăn bịt mặt, bảo bọn họ nín thở, đi ven rìa đảo, hái về một ít cây cỏ bên đường. Mọi người đều nghiêm túc đi tìm kiếm. Tuệ Đàm, Tuệ Khang, A Liêm, Tiểu Vĩnh đều không có thiện ý với Duẫn Lam Thuần, nhưng ở đây cô chính là cọng cỏ cứu mạng, không thể không nghe theo.
      Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người đều đem về các loài thực vật mà họ thấy. Duẫn Lam Thuần đem tất cả phân loại ra. Quả nhiên đa số là các loài thảo dược độc, trong đó có một loài cây không mùi, nhưng khi hít phải bụi phấn của nó sẽ gây ảo giác. Duẫn Lam Thuần cười khẩy, đóng cửa phòng chế thuộc giải. Trong khi đó, Duẫn Lam Thuần phân phó 2 vị cao tăng từ Thiếu Lâm Tự giữ cửa phòng, cô bảo là cần tập trung, nếu ai có việc gì thì chỉ có họ mới có thể báo cho cô. Còn những người khác cô bảo họ ở trên thuyền muốn làm gì thì hãy làm, chỉ cần đừng tiếp xúc với hòn đảo hoặc gây ồn. Hiển nhiên là cô chẳng tin tưởng mấy bọn người Tuệ Khang, Tuệ Đàm và A Liêm, bởi vì Duẫn Lam Thuần chưa thấy Tiểu Vĩnh giở trò nên cô cũng không để ý. Duẫn Lam Thuần vùi đầu vào nghiên cứu, đến tối muộn cô mới chế xong. Duẫn Lam Thuần thực vui vẻ, lúc này cửa phòng mở ra, là A Thất và A Tam, A Thất bình thản nói:


      - " Minh Chủ đã đến giờ cơm. "


      - " Ta ngất ! Nói bao nhiêu lần rồi a. Đừng gọi Minh Chủ này Minh Chủ nọ. Ta có tên, là Duẫn Lam Thuần a. "


      - " Ngươi đây là lần đầu nói. "


      - " Ách ... Ta nhầm. Thực xin lỗi. "


      Sau đó, Duẫn Lam Thuần, A Thất, A Tam cùng nhau kéo ra bàn ăn, mọi người đều đã đầy đủ. Không khí trên bàn ăn thực đủ quái dị. A Thất và A Tam ở trong tự lâu ngày đã quen, khi ăn bọn hắn tuyệt im lặng, không nói chuyện, thậm chí ăn cơm còn không gây ra tiếng động. Thành Thành và Cường Cường - 2 đệ tử Tiêu Dao - ăn thực nhàn nhã, như là tiểu thư khuê các, họ cũng giữ im lặng. A Liêm, Tiểu Vĩnh, Tuệ Khang, Tuệ Đàm 4 người thỉnh thoảng có nói chuyện, nhưng là Duẫn Lam Thuần không có ý muốn nói chuyện với đối phương. Duẫn Lam Thuần là người năng động,cô tuyệt chịu không nổi sự im lặng, cô ngồi ăn không yên, cứ nhúc nhích như muốn làm gì rồi lại thôi. Duẫn Lam Thuần khóc thầm, bắt đầu nghĩ về Lâm Uyển Di. Giờ này nàng chắc đang ở trên thuyền, đã ăn hay chưa ? Ăn có ngon miệng hay không ? Có phải chịu đựng thứ không khí quái dị trên bàn ăn hay không ? ...


      ---------- Một chiếc thuyền khác ----------
      Lâm Uyển Di lúc này nàng đã ăn xong, nàng đi ra mạn thuyền để hóng gió. Lâm Uyển Di ngắm ánh trăng màu bạc, tuy không rực rỡ như mặt trời, nhưng là nó thật thuần khiết, thật dịu dàng. Nếu một ai đó đi ngang qua, thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nghĩ đây là tiên cảnh. Một vị tiên nữ lưu lạc xuống trần giang, nàng mải mê ngắm ánh trăng như là đang nhớ về gia đình. Mà đúng thật là đang nhớ, chỉ là người nàng nhớ không phải gia đình. Mẹ nàng - Lâm Tịch Minh - cũng ở trên con thuyền này. Nhớ nhung gì nữa ? Người nàng nhớ là ai đó ở xa xa cách nàng một ngày đi đường. Lâm Uyển Di thực nhớ cô, nàng nhớ nụ cười, nhớ cái nhíu mày, nhớ cái ôm ấm áp của cô. Lâm Tịch Minh đi tìm Lâm Uyển Di thật cực khổ. Lâm Tịch Minh cười nhìn Lâm Uyển Di đang ngắm trăng mà thở dài. Nàng thật không hổ là mẹ, nhìn cái là đã biết con gái nhà mình đang nhớ tiểu tử kia. Nàng đến gần Lâm Uyển Di, Lâm Uyển Di nghe tiếng động thì giật mình, quay lại thì thấy Lâm Tịch Minh đang nhìn mình cười. Lâm Uyển Di có chút chột dạ ... Nhưng là nàng không có làm gì sai ... Tại sao lại chột dạ a ? Lâm Tịch Minh thấy Lâm Uyển Di bộ dạng, cười nói:


      - " Thế nào ? Bị ta bắt gặp đang lúc tương tư tên tiểu tử kia nên xấu hổ sao ? "


      - " Nương ! Con không có. Hừ ! Ai mà thèm nhớ đến hắn chứ ! "


      - " Nếu không tại sao con gái yêu của ta lại đứng ở đây thế này ? "


      - " Con ... là đang ngắm trăng mà thôi ... "


      - " Hắc hắc ... Con đến nay có thể giấu diếm ta chuyện gì hay sao ? "


      - " Nương ! "


      - " Hảo hảo ... Ta đi ... Cẩn thận cảm lạnh đấy ... "


      Lâm Uyển Di bị nói trúng, mặt đỏ lên. Lâm Tịch Minh đi được một đoạn, giấu mình trong bóng tối, nhìn Lâm Uyển Di, thầm thở dài. Con người đúng là không ai thoát được chữ " tình ". Di nhi đã thực sự động tâm rồi. Mong là tên tiểu tử kia không phụ nàng ... Mong rằng hắn không phải là Ngô Đám thứ hai ... Nếu không ...


      ---------- Thuyền Duẫn Lam Thuần ----------

      - " Hắt xì !! "


      - " Ngươi bị cảm sao ? "


      A Tam lo lắng nhìn Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần cười cười:


      - " Có lẽ không phải đâu. "


      Duẫn Lam Thuần nói cảm tạ A Tam quan tâm, sau đó bước vào phòng, trong lòng lo lắng sợ bị cảm. Cảm nhẹ thì không sao, cảm nặng nhất định mất mạng nha ... Huhu số ta thật đáng thương. Duẫn Lam Thuần tự thương cảm bản thân, rồi cô lại tiếp tục cần mẫn chế tạo thuốc giải. Chế thuốc viên đảm bảo không đủ, đành phải dùng hương ( mùi ) vậy. Tuy chỉ có thể cầm cự một chút nhưng có lẽ đã đủ thời gian để mọi người vượt qua khu rừng. Thế là Duẫn Lam Thuần lại một đêm thức trắng, vì lợi ích chung, vì báo thù, vì Lưu Thiên Bào.

---------------------------------------------------
Lời tác giả: Chương này nói thật ra là không có thú vị lắm. =)) Có lẽ chương sau sẽ bớt chán. Thứ lỗi. Thứ lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play