Thấy nhóm sáu người định dẫn hai người áo đen, trắng đi, Vương Thiên Quân liền quay sang nói với Tống Gia Hân: “Có vẻ như nhóm mấy tên tóc vàng, tóc đỏ kia là kẻ xấu, chúng ta có nên giúp họ(chỉ vào hai người áo đen, trắng) không?”

Tống Gia Hân nghĩ ngợi rồi nói: “Sáu tên đó chọn ra một tên bất kỳ huynh cũng đánh không lại, nếu chúng ta xông ra gần như sẽ là muội một mình chọi sáu, như muội vừa nói rồi đó, nếu đánh nhau muội không nắm chắc.”

Vương Thiên Quân liền hỏi: “Vậy muội nắm được mấy phần?”

“Có lẽ khoảng ba, bốn phần, nhưng nếu được hai người kia phối hợp, có lẽ sẽ được chín phần, điều quan trọng là chúng ta cũng không hiểu rõ họ, không thể suy đoán được liệu họ có phối hợp chúng ta không?”

“Huynh thấy hai người họ có vẻ hận lão đại của mấy người kia, nếu chúng ta nhảy ra giúp họ thì họ cũng sẽ phối hợp với chúng ta chứ?”

“Điều này không thể biết được, lòng nghi ngờ của họ rất lớn, có khi họ sẽ nghĩ đây là một gian kế của tên Thôi Bân, dù sao thì giờ lòng họ đã nguội lạnh, chỉ nghĩ đến cái chết, thế nên tên Thôi Bân kia thật sự có khả năng giở gian kế này.”

Ngay khi Vương Thiên Quân đang vẫn chưa biết có nên nhảy ra giúp không thì bỗng người áo trắng nhìn về phía họ hét lớn: “Có ai không? Cứu chúng tôi với.”

Rõ ràng hai người Vương, Tống không hề dùng chút nội công nào,vốn dĩ không thể có khả năng nào bị phát hiện.

Thế nhưng hắn ta nhìn về phía này mà hét lên, cũng không thể là ngẫu nhiên.

Mấy tên tóc vàng, tóc đỏ liền hướng về đây.

Có lẽ chúng chưa phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng chắc chắn chúng sẽ kiểm

tra.

Quả thật liền có mấy tên đi về hướng này.

Tống Gia Hân ra hiệu cho Vương Thiên Quân đồng thời kêu Vương Uyển Nhi cúi thấp người và lùi ra thật xa.

Hai tên tiến về đây một tên tóc đen còn một tên tóc trắng, cả hai đều khá đô con.

Ngay khi chúng vừa xuất hiện trước mặt, Tống Gia Hân liền chế ngự ngay một tên, là

tên tóc trắng.

Khoảng cách năng lực làm hắn không thể phản kháng, nháy mắt liền bị khống chế.



Ở phía bên kia thì tình cảnh hoàn toàn đảo ngược, tên tóc đen không những thoát được sự đòn tấn công của Vương Thiên Quân, còn có thể lập tức hoàn thủ.

Vương Thiên Quân dính đòn, lùi ra xa, may nhờ có sự phòng bị trước nên không bị thương.

Mấy tên tóc vàng thấy bên này thật sự có người liền nhảy ra tiếp viện ngay, hai người áo đen, trắng đã bị chúng điểm huyệt không thể cử động nên chúng có thể hoàn toàn yên tâm sang hết bên này.

Tên tóc trắng cũng bị Tống Gia Hân điểm huyệt, thủ pháp điểm huyệt cấp cao này chắc chắn mấy tên đồng bọn kia không thể giải được nên cũng không cần trông chừng gì hắn.

Thế trận trở về hai đánh năm, tất nhiên gần như là một đánh năm rồi.

Mục tiêu của Tống Gia Hân vẫn là giải huyệt cho hai người áo đen, trắng kia để cùng phối hợp đánh năm tên này.

Tên tóc trắng bị cô xuất kỳ bất ý ra tay chế phục, chứ nếu trực diện đối đầu cũng không đơn giản như vậy.

Tống Gia Hân thấy Vương Thiên Quân không chế phục được tên tóc đen liền ra hiệu cho anh lùi lại, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân và Uyển Nhi là được.

Vương Thiên Quân biết hiện giờ mình chỉ làm vướng tay vướng chân nên cũng rất thức thời lùi ra.

Cũng như mấy tên kia không giải huyệt được cho đồng bọn thì Vương Thiên Quân cũng không thể giải huyệt được cho hai người áo đen trắng kia, vì cảnh giới người điểm huyệt cao hơn anh.

Hiện giờ tất cả chỉ hi vọng vào Tống Gia Hân mà thôi, dù sao cô nói đấu với sáu người vẫn có ba, bốn phần cơ hội thì chắc đấu với năm người cơ hội phải lên một nửa rồi.

Rất nhanh hai bên lao vào nhau, những tiếng “binh”, “bốp” vang lên không ngớt.

Vương Thiên Quân dẫn Vương Uyển Nhi tránh xa thật xa, sợ mấy tên kia bất ngờ ra tay khống chế để uy hiếp Gia Hân.

Vương Uyển Nhi lúc này cực kỳ căng thẳng, cô đang rất lo lắng cho Tống Gia Hân.

Thấy vậy, Thiên Quân an ủi: “Không sao đâu, Tống sư muội thật sự rất mạnh, dù cho

không đánh lại bọn chúng thì cũng có thể thoát thân được.”

Vương Uyển Nhi vẫn không bớt lo lắng, lắp bắp: “Nhưng… nhưng mà… bên kia có tận năm người…”



Bên kia thì hai bên vẫn đang đánh rất căng thẳng, tuy cảnh giới của Tống Gia Hân cao hơn mấy tên kia khá nhiều nhưng vừa đánh lùi và muốn hạ dứt điểm một tên thì ngay lập tức có tên khác nhảy ra tiếp viện.

Thành ra cô có chút lợi thế nhưng vẫn chưa cụ thể hóa thành việc hạ được thêm bất cứ tên nào.

Nếu giờ cô hạ được thêm một tên, hoặc tìm cách giải được huyệt cho hai người áo đen, trắng kia thì cô thắng, còn nếu cứ đánh như thế này mãi thì cô sẽ thua, vì cô sẽ kiệt sức trước.

Tên tóc vàng vừa đánh vừa gầm gừ: “Khốn kiếp, ngươi là ai, sao dám xen vào chuyện của chúng ta?”

Tống Gia Hân chẳng thèm quan tâm, vẫn liên tục ra đòn.

Võ công Tống Gia Hân học là Cuồng Phong Thần Chưởng, ở cảnh giới cao có thể dùng nội

lực tạo ra cuồng phong tấn công đối thủ, hiện nay Tống Gia Hân chưa đạt được cảnh giới đó, chỉ có thể tạo ra được chưởng lực ở khoảng cách ngắn, và làm thân thể nhẹ nhàng, tăng tốc độ bản thân mà thôi.

Nhìn thấy thân thể Tống Gia Hân phiêu diêu, Vương Thiên Quân bỗng nhớ đến một chiêu trong Thiên Sơn Thần Chưởng, anh cúi xuống nhặt một hòn đá lên, truyền nội lực của mình vào rồi ném mạnh về phía một trong năm tên đang bao vây Tống Gia Hân.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Á” vang lên, một tên tóc đen, dài ngã lăn ra đất, kêu lên.

Nhân cơ hội này, Tống Gia Hân liền tấn công vào tên tóc đen khác bên cạnh hắn.

Tên tóc đen liền bị ép lùi ra, tên tóc đỏ định lao vào tiếp viện thì lại có một viên đá đánh tới.

Do có đề phòng trước nên hắn né được, thế nhưng tên lại lỡ mất thời cơ tiếp viện đồng bọn.

Vì tên tóc đen dài trước đó đã trúng đòn không tiếp viện được, tên tóc đỏ cũng không tiếp viện được nên tên tóc đen ngắn không chống đỡ được, bị Tống Gia Hân liên tiếp đánh cho mấy chưởng, gục xuống.

Sáu tên thì ba tên đã bị hạ gục, tên tóc vàng tức giận gầm lên: “Mẹ kiếp.”

Hắn biết nội công của cô gái trước mặt này cao hơn bọn hắn, nếu là năm tên còn có khả năng tiếp viện cho nhau mà thủ thắng, hiện giờ chỉ còn ba tên thì thua không thể nghi ngờ.

Chưa kể bên ngoài còn có một kẻ có khả năng truyền được nội lực vào hòn đá để ném đi, đây là một võ công rất ít người có.

Dù sao cơ thể người bằng xương bằng thịt, dù có nội công hộ thể thì cũng không phải mình đồng da sắt, dính phải mấy đòn này thì dù nội công có cao hơn kẻ ném đá thì vẫn bị thương

như thường, chỉ hạn chế được phần nào thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play