Nghỉ ngơi xong, đoàn người lại tiếp tục lên đường.

Mục tiêu của họ của họ là sẽ đến giữa núi vào buổi trưa.

Đó là một nơi rất tuyệt để cắm trại, rộng rãi và thoáng mát, quan trọng là phong cảnh cực kỳ đẹp.

Cuối cùng thì họ cũng đến nơi vào giữa trưa, ở đây cũng có một số nhóm đang cắm trại, có lẽ họ đã ở đây ít nhất từ hôm qua.

Dù sao thì chỗ này cũng rộng rãi, dù có thêm mấy nhóm cắm trại thì cũng không làm mất đi sự riêng tư.

Dựng lều xong, nhóm Vương Thiên Quân chuẩn bị đồ ăn cho buổi trưa, là đồ nướng.

Trong khi mấy chàng trai chuẩn bị bữa trưa thì các cô gái đi chụp ảnh khắp nơi.

Dù nơi này là lưng chừng núi khá nguy hiểm nhưng vì có mấy người Tống Gia Hân nên Vương Thiên Quân cũng không dặn mấy cô gái cẩn thận.

Thật sự là dặn cũng thừa, dù có người ngã từ núi xuống thì Tống Gia Hân chắc chắn cũng sẽ cứu được.

Sau khi biết được thân phận của Tống Gia Hân là sư muội của mình thì đồng thời Vương Thiên Quân cũng biết được thực lực của Tống Gia Hân.

Cô ấy chính là đồ đệ đắc ý của Vương Thiên Huy- cha Vương Thiên Quân, khỏi phải nói thực lực sẽ mạnh như thế nào.

Nếu không tính mấy tổ chức võ giả tội phạm ra thì trong võ giả chính đạo không có mấy người ở tuổi này có thể hơn được cô ấy, dù rằng nếu không giới hạn tuổi lớn hơn rồi tính cả mấy trưởng lão võ tộc thì thực lực của cô ấy vẫn chưa tính là gì.

Nói thế không có nghĩa là nếu tính cả mấy tổ chức võ giả tội phạm thì sẽ có nhiều người bằng hoặc kém tuổi mạnh hơn cô ấy, cơ bản là vì họ rất bí ẩn nên không có cơ sở để xét đoán.



Ăn trưa xong thì mấy người Thiên Quân chia lều nghỉ ngơi còn mấy nhóm khác thì không biết là đi lên hay đi xuống mà cùng rời khỏi, thành ra không gian vốn đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn.

Tuy nói là võ giả có nội công này nọ nhưng không có nghĩa là thể lực vô tận, trừ khi giống như Tống Gia Hân thì đoạn đường vừa rồi có thể không tính là gì, chứ như mấy người Tuyết Y, Cẩm Vân hay Hàn Diệp Vũ thì cũng rất mệt mỏi, nhất là khi phải đỡ hay cõng thêm một người.

Thế nên cơ hội nghỉ ngơi này không ai muốn bỏ qua, tất nhiên trừ Lâm Gia Hân, cô ấy vẫn đang tràn đầy năng lượng và tung tăng ngoài kia, không hái hoa thì bắt bướm, hoàn toàn vô lo vô nghĩ.

Nguyên liệu tươi sống sau bữa này là hết, cơ bản vì nó không để được quá lâu.

Hầu hết đồ ăn mà nhóm chuẩn bị là đồ ăn khô mà chắc chắn đến ngày cuối cùng của chuyến đi cũng không thể hỏng.

Hành trình tiếp tục, đội hình vẫn như cũ, Lâm Gia Hân sau khi nhảy nhót thì giờ lại ngủ ngon lành trên lưng Hàn Diệp Vũ.

Điểm đến tiếp theo là một suối nước, có cả suối nước nóng và nước lạnh do có nhiều nguồn nước đổ vào tại thành nhiều hồ khác nhau.

Đây là cơ hội để mọi người tắm rửa và bổ sung thêm nước ngọt.

Đoạn đường này không quá xa, chỉ một lúc là đến nơi.

Nhìn thấy hồ nước lớn đang bốc khói, Cẩm Vân liền vui sướng hét lên :”Nhìn kìa.”

Đây là một hồ nước nóng lớn, nước vẫn luôn được luân chuyển chỉ là ở đây có mấy tảng đá xếp thành hình lòng chảo nên mới giữ được một lượng nước lớn thôi.

Ở đây còn có mấy hồ nước như thế.

Vương Thiên Quân nêu ý kiến :”Chúng ta chia ra tắm rửa và chứa đầy nước vào các bình hay chai chúng ta mang đi, thế nhưng đề phòng nguy hiểm thì chúng ta nên lập những nhóm chứ không nên đi một mình.”

Mọi người đồng ý với ý kiến này, cuối cùng ba chàng trai chung một nhóm.



Tô Phượng, Lục Liễu, Tuyết Y và Cẩm Vân một nhóm.

Tống Gia Hân, Lâm Gia Hân, Liễu Hạ Vi, Vương Uyển Nhi là nhóm còn lại.

Vốn dĩ ban đầu Tô Phượng và Lục Liễu định lập nhóm hai người, để Hạ Vi, Tuyết Y, Cẩm Vân một nhóm, ba người còn lại một nhóm.

Thế nhưng Vương Thiên Quân thấy không hợp lý, hai người Tô Phượng, Lục Liễu đều không có sức mạnh, nếu gặp phải chuyện gì thì chắc chắn không ứng phó được.

Mà mấy cái hồ nước lại khá khuất và xa nhau, thế nên để đề phòng thì cuối cùng lại chia ra hai nhóm bốn người.

Chia như thế thành ra lại hay, mấy người trong nhóm đều đã quen thân nhau từ lâu nên không ngại ngần gì, hành động nhạy cảm gì cũng dám làm.

Ở bên đây thì mấy chàng trai khi nghe thấy mấy âm thanh hay mấy tiếng thét nhạy cảm chỉ biết đỏ mặt bừng bừng.

“Tống Tống, ngực cậu to quá, cậu làm cách nào vậy?” Giọng Lâm Gia Hân vang lên.

Tất nhiên không có tiếng hồi đáp nào của Tống Gia Hân cả nhưng thay vào đó lại có tiếng bóp nào đó vang lên.

Đến đây thì mấy chàng trai không ai bảo ai, tự động dời đến một cái hồ khác thật xa.

Bên Tuyết Y cũng không kém gì, nhất là khi “vòng một” của nhóm này cũng không quá chênh lệch.

Thành ra người này bóp người kia thì người kia cũng không chịu thua kém mà bóp lại.

Cả núi vang lên tiếng cười đùa và tiếng thét ám muội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play