Nhìn qua danh sách sính lễ của Vương gia, Liễu tổng hơi kinh ngac, vàng bạc, châu báu, linh đơn đều không thiếu.
Ngoài ra còn có một miếng đất ở Long Thành.
Đây là miếng đất mà Liễu tổng rất muốn có được.
Biết được về nó chứng tỏ Vương gia cũng rất coi trọng Hạ Vi nhà họ, lòng Liễu tổng hơi giãn ra.
Phải biết miếng đất kia thuộc về Long gia, gia tộc lớn nhất Long Thành, mà Long gia không thiếu nhất chính là tiền.
Điều này vẫn làm Liễu tổng đau đầu không thôi.
Không có được miếng đất này làm kế hoạch phát triển tập đoàn Đại Long ở Long Thành không thể thực hiện.
Long gia vốn độc bá ở Long Thành, người có được miếng đất này rất có thể sẽ trở thành đối thủ kinh doanh của họ.
Liễu tổng đã từng dùng nhiều cách, ngay cả dùng chỗ tốt ở nhiều thành khác ra trao đổi nhưng vẫn chưa được.
Vương gia có được miếng đất này chắc chắn phải trả cái giá không rẻ.
Vương lão lên tiếng: "Chúng ta vẫn là nên làm trước lễ đính hôn cho mấy đứa nhỏ, hơn nữa tôi đã chuẩn bị cho Quân nhi một nơi ở mới, Hạ Vi có thể đến sống chung, dù sao cũng sắp thành vợ chồng, Liễu tổng thấy được không?"
Liễu phu nhân lên tiếng: "Cũng được, Vi nhi và Thiên Quân dù sao cũng chỉ mới biết nhau, cho chúng nó ở chung bồi đắp tình cảm sớm cũng tốt, thế nhưng dù sao Vi nhi và Thiên Quân vẫn còn đang đi học, vẫn là nên ở khác phòng."
Nghe Liễu phu nhân nói ai cũng hiểu rõ ý bà, mặt Hạ Vi hơi đỏ lên, lại nhớ về ngày hôm đó.
Thiên Quân cười lên tiếng: "Con đã hiểu rõ, thưa ... mẹ."
Nói thêm vài câu khách sáo thì hai nhà Vương, Tần ra về.
Thế nhưng họ không về nhà cũ của Vương Thiên Quân, mà lại đến khu biệt thự cao cấp Minh Nguyệt, đây là khu biệt thự đứng đầu Tần Thành, giá trị căn thấp nhất không dưới năm mươi tỷ, cũng là nơi ở riêng của nhiều công tử, tiểu thư giới quý tộc.
Vốn dĩ Liễu tổng từng muốn cho Hạ Vi một căn biệt thự ở đây, thế nhưng Hạ Vi từ chối, chỉ chọn một căn chung cư cao cấp gần trường, cũng chính là nơi Hạ Vi mang Vương Thiên Quân về ngày trước.
Đến lúc này thì Vương Thiên Quân mới nhận ra nhà mình rất giàu, không hài lòng lên tiếng: "Sao cha mẹ giàu vậy mà lúc trước lại cho con ở một căn nhà giá trị thấp thế kia?"
Vợ chồng Vương lão đều ngạc nhiên: "Không phải ta luôn muốn cho con ở đây sao? Con nhất quyết không cần, lại tự mua cái căn nhà rẻ mạt kia, giờ còn dám quay lại trách ta sao?"
Hóa ra căn nhà kia là do tên Vương Thiên Quân kia tự mua thật, nhưng dù giá trị có thấp hơn rất nhiều biệt thự ở Minh Nguyệt thì nó vẫn là tài sản lớn.
Không hiểu cái tên Vương Thiên Quân kia lấy đâu ra tiền mua?
Không phải là hắn còn đang đi học sao?
Nơi ở mới này của Vương Thiên Quân cực kỳ xa hoa, nội thất cũng là hàng tốt nhất, cực kỳ đắt đỏ.
Khu Minh Nguyệt này chia ra làm năm bậc, giá tiền cũng tăng tương ứng, biệt thự của Vương Thiên Quân là nằm ở khu bậc ba.
Nếu khu bậc một có thường có giá xung quanh năm mươi tỷ thì khu bậc ba này là tám mươi tỷ, còn bậc năm thì luôn trên một trăm tỷ.
Dù chia khu nhưng không có nghĩa là đẳng cấp khu năm cao hơn khu một, chỉ đơn giản là diện tích lớn hơn hay vị trí tốt hơn thôi.
Đồ đạc của Vương Thiên Quân cũng được chuyển tới đây, Tuyết Y và Cẩm Vân cũng đang ở đây chờ hẳn, cả hai đều rất vui vẻ.
Vương Thiên Quân liền nói qua với họ về việc Liễu Hạ Vi sắp chuyển tới đây
Xong xuôi, Vương lão cũng không ở lại mà liền trở về, không quên dặn dò Vương Thiên Quân vài thứ.
Vì biệt thự rất nhiều phòng nên Cẩm Vân cũng không có ngủ chung với hắn như trước đây nữa.
Tối đến, sau khi làm xong mọi việc, Vương Thiên Quân liền vào phòng Tuyết Y
Việc hắn vào phòng Tuyết Y cũng không có gì lạ, thế nhưng Tuyết Y vẫn là đỏ mặt lên.
Tối nay cô mặc một chiếc váy ngủ cực kỳ khiêu gợi, có lẽ là do khi ăn cơm hắn đã thì thầm vào tai cô: "Tối nay chờ anh ở phòng."
"Có, có chuyện gì không?"- Tuyết Y đỏ mặt hỏi hắn.
Bất chợt hắn quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc hộp cực kỳ tinh tế, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương lớn, là khi hắn nhận được tiền của Vương lão đã mua.
"Lấy anh nhé"- Vương Thiên Quân tha thiết nói.
Không khí cực kỳ ám muội còn có chút lúng túng, Vương Thiên Quân mặc một bộ đồ ngủ bình thường, Tần Tuyết Y thì mặc một chiếc váy ngủ khiêu gợi, ấy thế mà trong tình cảnh này hắn lại cầu hôn cô bằng một giọng nói vô cùng trang trọng, đúng là ... hết nói nổi.
Thế nhưng cô vẫn là nén lại cái cảm xúc ... khó đỡ, thẹn thùng nói: "Em đồng ý."
Vương Thiên Quân liền đeo nhẫn lên ngón tay cô, sau đó lập tức liền hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô.
Dù đã hôn bờ môi này không biết bao nhiêu lần, nhưng Vương Thiên Quân chưa bao giờ cảm thấy chán.
Thật ngọt!
Chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt, tay hắn bắt đầu mò vào váy ngủ của cô.
Ưm... Tuyết Y khẽ rên lên.
Chỉ một tiếng này làm Vương Thiên Quân không còn suy nghĩ được gì nữa, ngay lập tức hòa quyện vào cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT