Cho đến tận khi tắm rửa xong, thay đồ ngủ nằm trên giường, Giản Tà mới nghe thấy bụng mình đang kêu lên vì đói.

"..."

A, hình như cậu quên chưa ăn cơm tối.

Chủ yếu là chuyện xảy ra tối hôm nay quá ư là phiêu lưu khích thích, mãi đến tận khi nằm đáp chăn cậu mới ý thức được vấn đề cơ bản nhất là ăn uống.

Giản Tà lấy điện thoại đặt dưới gối ra, nhìn lướt qua màn hình.

Đối với một người lên giường đi ngủ lúc mười giờ mà nói, đây là đêm cậu thức khuya nhất từ trước đến nay, vậy mà đã hai giờ sáng rồi.

Mà Giản Tà thì đang đói đến mức không ngủ được.

Vậy nên, cậu chỉ có thể bất chấp từ trong chăn chui ra, đi đến phòng khách, cũng chẳng bật đèn, dứt khoát đứng đó ăn luôn chiếc bánh ngọt để trong tủ lạnh.

Đúng là bánh ngọt đắt một chút vẫn ngon hơn, ít nhất là để trong tủ lạnh suốt cả buổi tối, mà hương vị không chịu chút ảnh hưởng nào.

... Vẫn là hương vị mà cậu yêu thích.

"Là anh tặng cho tôi đúng không?" Giản Tà nhặt hoa quả trên mặt bánh ăn trước, rồi hạ thìa xuống, thuận miệng hỏi: "Anh lấy tiền ở đâu ra vậy?"

"Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?"

"Chẳng lẽ anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi sao?"

"..."

Hôm nay cậu đã hỏi Trình Lý chuyện này, nhưng hiển nhiên là hắn ta không cho rằng yêu vật sẽ làm chuyện như vậy, còn nói đùa với cậu.

Nhưng Giản Tà là đương sự, việc đối phương có bảo vệ cậu hay không ngoài cậu ta ra thì không ai có thể trả lời được.

Chuyện thế này nói mấy câu không làm rõ được.

Dù sau tai nạn Giản Tà đã mất đi đa phần sự dao động cảm xúc, tương ứng với điều đó, cậu càng cảm nhận rõ ràng hơn cảm xúc thiện và ác của người khác.

Cho dù là bạn học không bao giờ thể hiện cảm xúc trên mặt, còn là người đi ngang qua, chỉ cần nói một câu với Giản Tà thôi, ngay lập tức cậu có thể cảm nhận được cảm xúc chân thật nhất của đối phương lúc đó.

Lúc đầu khả năng này đã khiến cậu rất đau đầu, giờ thì cậu đã quen với chuyện này.

Cậu không nói cho Trình Lý con yêu vật tập kích cậu rốt cục đã đi đâu, cùng với chuyện "nghe thấy ảo giác" của cậu, bởi vị cậu cảm nhận được khi Trình Lý nhắc đến yêu vật thì sinh ra cảm xúc chán ghét và bài xích mãnh liệt.

Có điều đây cũng là chuyện rất bình thường, mấy con yêu vật Giản Tà đã gặp không con nào để lại cho cậu ấn tượng tốt cả, một con so với một con càng SAN*.

*SAN thường dùng với sự cường điệu khi nói ai đó gặp điều gì đó khủng khiếp hoặc điên rồ và khiến người ta cảm thấy tồi tệ / bất an / khó chịu

Còn chuyện cậu được yêu vật bảo vệ mà không rõ lý do, làm sao để không trở thành người "thông đồng với địch, phản bội loài người" đây?

Còn buồn cười hơn là, nếu con yêu vật cậu quen không chỉ có lý trí mà còn có khả năng ngụy trang thì phải làm sao bấy giờ? Cũng không thể loại trừ trường hợp này, đúng không?

Cậu không muốn bị gộp chung với nó rồi bị giết chết không rõ lý do.

Biểu cảm của Giản Tà hờ hững, miệng ngậm thìa, chìm trong suy tư.

... Tóm lại vẫn nên làm rõ xem là cái gì đi theo cậu.

"Không để ý đến tôi một chút nào sao? Dù có tặng quà sinh nhật cho tôi ư?" Cậu cầm thìa, nói đùa như vô tình: "Vậy là anh đang theo đuổi tôi đúng không? Tôi đánh giá anh không hợp lệ."

Lời vừa xong, cậu lặng lẽ đợi một lúc.

Cậu đang cược.

Cược xem đối phương có thể xuất hiện vì lời nói đùa đó hay không.

Trong đêm tối mịt mù, ánh trăng trong trẻo và lạnh lùng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng. Giản Tà không bật đèn, giữa căn phòng tối đen như mực, chỉ còn lại nửa bên phòng khách được sáng ảm đạm chiếu đến, đem bóng dáng thiếu niên kéo dài trên vách tường trắng tinh.

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt tường có bóng của cậu.

... Có điểm bất thường.

Tay Giản Tà vô ý thức nắm chặt lại.

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cái bóng vốn bị ánh trăng kéo dãn ra làm bức ảnh gia đình treo trên tường bị khuất, đang dần dần tràn ra.

Giống như thủy triều đang lên thì đụng phải đá ngầm, cái bóng của cậu từng bước bành trướng, cho đến khi chế khuất ánh trăng, phủ một màu tối đen cho toàn bộ căn phòng.

Bóng tối thong thả nuốt chửng nền nhà, vách tường, trần nhà, cả căn phòng, mọi thứ trong nhà đang dần dần biến mất.

Cậu như bị nhốt giữa biển đen mênh mông vô bờ bến, bốn bề im lặng đến kỳ lạ.

Nhưng mọi thứ không bình yên như vẻ bề ngoài, chóp mũi cậu có thể ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.

Suy nghĩ của cậu lại càng được khẳng định khi cách đó không xa xuất hiện một bộ xương trắng trôi nổi giữa mặt biển đen... Cậu đang ở trong lĩnh vực săn mồi của đối phương.

Giản Tà căng thẳng cảnh giác.

Cậu cảm nhận được, lĩnh vực này và lĩnh vực của con yêu vật cấp A cậu vừa gặp không ở cùng đẳng cấp.

Oán khí và sự ác ý khổng lồ mà yêu vật cấp A tỏa ra, trước mặt đối phương chẳng khác nào con kiến, không đáng nhắc đến. Khó trách thái độ của đối phương đối với nó khinh thường như vậy.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mọi thứ đều chìm trong bóng đêm nồng nặc.

Chỉ có Giản Tà mặc đồ ngủ đang đứng đó và chiếc bàn bên cạnh cậu là còn tồn tại.

... Trên bàn đang đặt chiếc bánh ngọt cậu đang ăn dở.

Giản Tà: "..." Đã thế vẫn còn rất tri kỷ.

Cậu lại xúc một thìa bánh theo bản năng.

[ Không hợp lệ?]

Ngay sau đó, Giản Tà cảm giác được khủy tay đang cầm thìa được đỡ lấy từ phía sau.

Da gà lập tức nổi lên, còn vị mang hình dáng con người mà nhiệt độ lại lạnh như băng đang dán chặt vào phía sau lưng Giản Tà. Một cánh tay của đối phương để bên hông cậu, đem thân trên của cậu ôm chặt trong lồng ngực.

"Đợi đã..."

Trong giây lát Giản Tà đã nhận ra đối phương muốn làm gì, nhưng căn bản là còn chưa kịp nói, nhưng đã bị sự tồn tại phía sau lưng dùng tư thái không chút nhọc nhằn ôm gọn.

Đối phương ngồi trên mặt bàn, mà Giản Tà thì ngã lên đùi đối phương, bị đối phương ôm trọn vào lòng.

Tư thế hỏng bét này...

So với Giản Tà đang cứng đờ, vị này dường như không để ý chút nào, ngược lại còn đem cằm đặt trên bả vai cậu. Sau đó, bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu, đem bánh ngọt còn đang ăn dở trên thìa ăn luôn.

Tiếp sau đó, vị này lại liếm sạch chút kem Giản Tà không cẩn thận dính trên bàn tay, cảm giác lạ lùng làm da đầu cậu run lên.

[ Tại sao không đeo đồng hồ?] Thu hồi hành động, vị này chậm rãi nói: [Không phải em rất thích sao?]

Giản Tà nhíu mày: "Trước giờ tôi đều không cần, anh đừng có xuyên tạc nguyện vọng của tôi?"

[ Nhìn em giống như rất buồn phiền.]

Chẳng biết là vô tình hay cố ý, khi nói những lời này vị này lại dán sát bên cạnh Giản Tà, làm vành tai cậu có chút ngứa ngáy.

Cậu siết chặt cơ thể, tự nói với mình không được manh động.

Con yêu vật này-- có lẽ dùng từ này thì không được chuẩn xác, ác ý đến cực đoan tỏa ra từ vị này đủ mạnh để làm kẻ khác sợ đến mức chóng mặt, hoa mắt, ù tai. Do đó, đã không thể hình dung thân phận của vị này như "yêu vật" khác được.

Con yêu vật cấp cao nhất mà Giản Tà gặp được từ trước đến nay chỉ mới cấp A mà thôi. Từ trong lời nói của Trình Lý cậu có thể đoán được, yêu vật cấp A đã có tính nguy hiểm rất cao rồi.

Nhưng bất kể là thực lực, trí khôn hay cả lĩnh vực săn mồi, nó đều kém xa tồn tại đang ở sau lưng cậu.

Vì này sẽ tấn công đồng loại, như là một trò đùa, chỉ dựa vào tâm trạng.

Còn nữa, nếu để Giản Tà phải nhận xét, cậu sẽ nói đối phương còn xảo quyệt hơn cả con người.

... Cũng lấy ác ý làm niềm vui.

Tuy là nói vậy, nhưng vị này cũng không có hành động buông Giản Tà ra, tiếp tục đặt cằm trên vai cậu, chiếm hữu tính mà vòng hai tay ôm lấy eo cậu, nói chuyện lười nhác: [ Hỏi đi. Một vấn đề thôi.]

Giản Tà im lặng một chút, mới lựa chọn hỏi vấn đền quan trọng nhất: "Rốt cục anh là cái gì?"

Biết được vị này là gì thì các vấn đề còn lại đơn giản có thể giải quyết được.

Đối phương nghe xong câu hỏi thì im lặng một chút, tận lúc Giản Tà sắp không nhịn được nữa muốn ngọ ngoạy quay người lại để nhìn, vị này mới vươn tay, xoay đầu Giản Tà về vị trí cũ, cuối cùng như trai nhả ngọc mà nhả ra mấy chữ.

[ Đoán xem?]

Giản Tà đang đợi đáp án: "..."

Cảm nhận được Giản Tà cứng người lại, ngữ khí của vị này trở nên vui vẻ, xoa nhẹ vành tai của cậu, lười nhác ghé vào lỗ tai cậu cười cợt: [ Em đã dùng xong cơ hội tôi cho em rồi.]

Nghe thấy thế Giản Tà giật mình.

... Dùng rồi?

Cậu đã hỏi đối phương lúc nào thế?

Đợi đã, như ngọn đèn chợt lóe sáng, trong đầu cậu xuất hiện câu nghi vấn lúc nãy.

- -- "Là anh tặng cho tôi đúng không?"

Hứ, thế đúng rồi.

Vị này thậm chí còn ám chỉ mà trả lời: "Tại sao không đeo đồng hồ".

Sắc mặt Giản Tà đang nghiêm túc: "..."

Biết là đặt ra câu hỏi, còn biết đối phương có lẽ sẽ không trả lời thật lòng, nhưng vì cái gì cậu vẫn cảm thấy bản thân đang chịu thiệt.

Chẳng có ai bị chọc ghẹo mà vui vẻ cả.

"Tôi sẽ tự mình tìm ra đáp án." Giản Tà nói: "Anh không nói cũng không có vấn đề gì cả."

[ Tôi rất mong đợi.]

Giống như rất vừa lòng với ảnh hưởng đã tạo ra cho Giản Tà, vị này cười nhẹ. Ngay sau đó, sau lưng Giản Tà trở nên trống rỗng.

Bóng đêm bên người cậu không rõ đã rút đi từ khi nào, cảm giác được ôm bên hông cũng theo đó mà biến mất. Một lúc sau, ánh trăng lạnh lẽo lại một lần nữa chiếu trên người cậu, căn phòng lại khôi phục bộ dạng như ban đầu.

Vị kia cũng biến mất.

Hoặc cũng có thể giống như trước đây ẩn mình trong bóng tối nhìn cậu chằm chằm.

Chỉ để lại Giản Tà ngồi trên bàn trong phòng khách, cầm thìa, vẫn như trước vì sự kiện này mà long lắng không yên.

Thế đến cùng là vị đó vẫn luôn ở bên cạnh cậu, hay chỉ là tùy tâm giúp đỡ khi cậu gặp chuyện mà thôi?

Lần sau nói chuyện với vị này nhất định phải cảnh giác hơn nữa.

Nhưng mà cũng xác minh được một chuyện, đó là vị này không có ý định làm hại cậu.

... Còn muốn bảo vệ cậu.

Tại sao?

Trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, đạo lý đơn giản này Giản Tà vẫn hiểu rõ.

Như vậy, vị kia đến tột cùng muốn có cái gì?

Nghĩ đến điểm này, Giản Tà nhìn thoáng qua bàn tay vẫn còn đang cầm thìa theo bản năng, tựa như có thể nhớ đến cảm xúc ướt át đó.

Bây giờ cậu mới nhận ra cổ tay cậu bị cắn, dấu vết xanh tím rất dễ thấy trên bàn tay trắng nõn.

... Giống như là đánh dấu vậy.

Hậu tri hậu giác, vành tai Giản Tà đỏ bừng, thả tay xuống, chau mày.

Không thể hiểu được, ở trước mặt vị đó, những cảm xúc mạnh vốn đã biến mất dường như lại có chút xao động.

Giản Tà cố gắng đè nén trái tim đang đập phi thường loạn nhịp lại, không miên man suy nghĩ thêm. Sự chăm sóc của vị này rất không bình thường.

Dù sao thực lực của vị này mạnh đến nỗi có thể dễ dàng bẻ gãy cổ tay, bóp nát xương ngực cậu. Sự phản kháng của cậu trước vặt vị này hoàn toàn không đáng kể.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, vị đó cho phép Giản Tà được thoải mái ngồi trên đùi mình, còn đem cằm gác trên vai Giản Tà, thậm chí còn ôm lấy đầu cậu.

Một ý tưởng lạ lùng xẹt qua trong lòng cậu.

Chắc không phải đang theo đuổi cậu đúng không?

"..." Giản Tà tự cho mình một bàn tay, lớp ửng hồng trên đôi má rút đi, mặt mày lạnh tay xoay người lại, chuẩn bị về phòng đi ngủ.

Nghĩ thôi đã khiến cả người cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

Tác giả nói:

Giản Tà: Hoàn mỹ né tránh đáp án chính xác.

Hết chương 7./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play