Giản Tà chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ coi thứ này như một món quà.

Mặc dù, cậu phải nói rằng đó thực sự là phong cách độc tài nhất quán của vị này.

Giống như việc vị này thường tỏ ra khinh thường những thứ khác, không để ý đến mọi việc và khá độc đoán, vị này sẽ không quan tâm đến cái gọi là phép tắc của con người, và việc tặng những món quà gây sốc như vậy cũng không phải là điều khó hiểu.

[ Em thích không.] Vị này cong khóe môi.

Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng không có chút nghi ngờ nào cả, có vẻ như khá chắc chắn rằng Giản Tà sẽ đưa ra một câu trả lời khẳng định.

Hoàn toàn tự mình cho là đúng.

Giản Tà ngơ ngác cúi đầu và liếc nhìn thứ gọi là món quà một lần nữa.

Cậu nhìn thấy bốn con dao găm hình thù kỳ lạ, được đặt trong rãnh của chiếc hộp đen trước mặt, được khóa chặt bằng những chiếc khóa da.

Dường như chúng không phù hợp với hình dạng của bất kỳ con dao găm nào trong lịch sử. Lưỡi dao xoắn và thô ráp, giống như một con rắn độc ẩn nấp, không để lại dấu vết nhân công rèn đúc, như thể nó được hình thành trực tiếp từ sự ràng buộc sâu xa nào nó, và hấp thụ tất cả ánh sáng chiếu vào nó.

Và ánh sáng vàng sẫm ngưng tụ trên mép lưỡi dao, mang một luồng khí u ám và nguy hiểm, hiển nhiên là không đầu hàng chủ nhân sắp sử dụng chúng.

Đồng thời, kích thước của bốn con dao găm này không giống nhau, mặc dù chúng đều có màu đen tuyền, gần như dung hợp với hộp, nhưng không khó để phân biệt bốn con dao găm này, ngoại trừ hình dáng kỳ lạ, hoa văn của chúng cũng không được chạm khắc nhất quán.

Cậu nheo mắt nhìn, khi nhìn rõ mới giật mình, vì hóa ra hình vẽ đó là đường cong ngoằn ngoèo của con người bị địa ngục hành hạ!

Giản Tà: "..."

Thành thật mà nói, món quà này có chút khó giải quyết, cũng chỉ tốt hơn so với việc tặng đồng hồ cho ai đó vào ngày sinh nhật của họ một chút mà thôi.

[Tôi chỉ cảm thấy rằng, đáng nhẽ chúng nên thuộc về em. ]

Vị này thậm chí còn không nhận ra Giản Tà đã mất đi giọng nói, và dường như khá hài lòng với sự lựa chọn của mình. Màn sương đen ngụy trang trong không khí dày đặc hơn trước, biểu lộ một chút phô trương và ánh mắt mạnh mẽ đến từ hư không nhìn chằm chằm vào cậu dữ dội đến mức không thể bỏ qua.

Mặc dù cảm thấy kỳ lạ khi áp đặt hành vi đó lên người vị này, nhưng Giản Tà nghi ngờ rằng vị này đang chờ đợi lời khen ngợi của cậu.

"..."

"... Nhìn chúng nó thật quý giá." Một lúc sau, cậu thận trọng nói: "Đây là cái gì?"

[ Chậc.]

Rõ ràng, đối với sự đánh giá thô sơ giản lược của cậu, người tặng quà không hài lòng.

Ngay khi âm thanh khịt mũi rơi xuống, đột nhiên Giản tà cảm thấy phía sau nhiều ra thứ gì đó, đột nhiên phần sau gáy nổi da gà vì cảnh giác.

Ánh sáng trong phòng khách mờ đi, hơi thở khủng bố hỗ loạn kéo đến.

Đây không phải là ảo giác của cậu, bởi vì trong khoảnh khắc tiếp theo, một thân hình lạnh lẽo cúi người dựa sát vào cơ thể cậu.

Cùng lúc đó, đôi tay luôn thu hút quá mức sự chú ý của cậu hiện ra từ trong làn khói đen, từ phía sau nắm lấy cổ tay cậu, cương quyết dùng sức kéo cậu đến gần chiếc hộp đen đặt trên bàn.

[Nhìn lại.]

Dưới sự điều khiển của vị này, các ngón tay của Giản Tà lần lượt lướt nhẹ qua khoảng trống phía trên hộp đen, các đầu ngón tay không thực sự chạm vào lưỡi kiếm, mà bị bao trùm bởi một đám khói màu đen, hoàn toàn xóa sổ khả năng ngón tay của cậu có thể bị thương bởi hành động cưỡng ép đột ngột của vị này.

Giản Tà cảm thấy vai mình nặng trĩu, cằm vị này đặt lên vai Giản Tà, giọng nói uể oải liệt kê những thứ trước mặt.

[Tám địa ngục lạnh, tám đại ngục nóng, địa ngục du tăng, địa ngục cô đơn. ]

Chúng cộng lại vừa bằng mười tám tầng liên tiếp. Chia địa ngục thành bốn loại là một phương pháp được sử dụng trong Phật giáo, nhưng dường như vị này không chỉ đơn giản là cung cấp tri thức cho Giản Tà, bởi vì mỗi thuật ngữ đều được nói một cách hời hợt, tất cả đều trượt ngay đến trên con dao găm tương ứng sau khi vị này nói xong.

Theo cách thân mật này, giống như cố ý nói ra tên của bốn con dao găm này, cố ý gây ấn tượng với Giản Tà.

Nói cách khác, thực sự vị này đang tiết lộ giá trị thực của món quà này dưới hình thức trá hình.

Rốt cuộc, xét từ cái tên, chúng nó hoàn toàn sở hữu một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, và chắc chắn không thể đùng vũ khí bình thường để lý giải điều đó.

Giản Tà, người vừa rồi dùng tiền để đo lường theo bản năng: "..."

Đã hiểu, là cậu rất nông cạn, sau này sẽ biết cách khoe khoang.

Không hiểu vì sao, sau khi chỉ ra tên của tất cả những con dao găm trong hộp đen, vị này vẫn không buông tay cậu ra.

Giản Tà phớt lờ cảm giác kỳ lạ khi bị người ta nắm lấy cổ tay, lựa chọn xem xét tỉ mỉ họa tiết trên con dao găm, và quả nhiên cậu đã nhận ra những điểm ứng với lời vị này vừa nói.

Hoa căn của "Tám địa ngục lạnh " được vẽ bằng những đường nét của con người với cơ thể tê cóng và không mặc quần áo, vì quá lạnh mà môi họ vỡ ra đến mức gào khóc đau đớn. "Tám địa ngục nóng" được điêu khắc bằng khung cảnh hỏa thiêu khắp nơi, cùng với những thi thể bị thiêu đốt đến cuộn tròn lại; và "Địa ngục du tăng" là bốn cánh cửa nhỏ được bao quanh bởi bụi gai, dẫn đến vực thẳm không xác định.

Cuối cùng là đồ án của "Địa ngục cô đơn", biểu hiện những ngọn núi và thung lũng trống trải không một bóng người, và càng thêm tuyệt vọng và cô đơn.

Giản Tà chìm trong suy nghĩ.

Những vũ khí này...

Nó có vẻ phù hợp với thông tin mà Trình Lý đã cho cậu xem.

Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là vũ khí hàng đầu để săn Yêu vật!

[Nếu đám Yêu vật đến từ địa ngục thứ mười tám, vậy thì, chúng nó đáng bị trừng phạt.] Giọng điệu của vị này lãnh đạm, như thể không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Giản Tà, cong môi nói: [Nếu Điều tra viên đều cần một vũ khí dùng thuận tay, như vậy, tất cả những gì em cần là một bộ đồ ăn đẹp.]

Vị này thực sự mô tả một bộ dao găm có thể lấy đi tính mạng kẻ khác như một bộ đồ ăn.

Nói giảm nói tránh còn hơn là nói thẳng: những gì người khác có, thì con người của vị này cũng phải có.

Mặc dù có thể không cần thiết, bởi vì Giản Tà rõ ràng không cần dùng Thiết bị để săn Yêu vật, nhiều nhất chúng nó chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm.

Gần như ngay lập tức, Giản Tà nghĩ đến khẩu súng sử dụng loại đạn đặc biệt trước đây Trình Lý đã cho cậu xem. Quả thật Điều tra viên sẽ được trang bị Thiết bị cần thiết. Những viên đạn đặc thù đó được cô đọng từ máu Yêu vật chỉ có cấp B thôi, và quà mà vị này tặng chắc chắn sẽ không thấp hơn cấp A.

Cậu lại liếc nhìn vali đen: "..."

Trên thực tế, từ lai lịch rất lớn của người tặng quà có thể thấy, vũ khí cấp A ước chừng hơi thấp, nhưng có lẽ vẫn còn nằm trong khả năng thừa nhận của cậu.

Vả lại đây không phải bộ đồ ăn bình thường, kết hợp với cái tên, chúng nó rõ ràng là một dụng cụ tra tấn khi trừng phạt tại địa ngục.

Dám cá rằng đám Yêu vật nhìn thấy nó đều muốn trực tiếp tự sát, dù sao vẫn tốt hơn bị Giản Tà cắt như tảng thịt bò chín ba phần tư.

[Tôi hy vọng em có thể giữ gìn nó tốt.]

Giản Tà gật đầu một cách vi diệu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mấy con dao găm như trước.

Sau một lúc, sức mạnh vốn đang nắm cổ tay cậu nới lỏng, vai cậu nhẹ đi, giọng điệu của vị này trở nên thích thú: [Em thử xem mình cầm được chiếc nào đi.]

Nghe vậy, Giản Tà bắt đầu với con dao găm đầu tiên, và cuối cùng phát hiện ra rằng bản thân chỉ đủ khả năng cầm con dao đầu tiên lên, ba con còn lại rõ ràng không có vẻ nặng hơn con dao thứ nhất, thậm chí có thể nói là nhẹ hơn nhiều, nhưng chúng nó vẫn bất động sau nhiều lần cậu cố gắng cầm lấy.

Cậu ngẩng đầu lên, nghiêng nhẹ người sang một bên, ngập ngừng nhìn vào màn khói đen khổng lồ phía sau.

Và gần như ngay lập tức, vị này đưa ra câu trả lời, dường như không ngạc nhiên trước sự bối rối của Giản Tà.

[Tôi đã nói, tôi đang đợi em trở nên mạnh mẽ hơn.]

Giản Tà hiểu ý vị này.

Sức mạnh hiện tại của cậu chưa đạt đến trình độ tương ứng, vì vậy cậu không thể sử dụng ba con dao găm kia, vô hình trung chúng đã đóng vai trò đánh giá khả năng hiện tại của Giản Tà.

Vì vậy, cậu quay lại cầm con dao găm đầu tiên một lần nữa.

Thời gian tiếp xúc trước đó quá ngắn, Giản Tà chỉ kiểm tra xem cậu có thể cầm được nó hay không, nhưng khi thực sự nắm nó trong tay, ngay lập tức cậu cảm nhận điểm không bình thường. Rét buốt lan ra từ cán dao, nhưng chỉ dừng lại ở chỗ đầu ngón tay, không thể tiếp tục gây tổn thương thêm nữa.

Dường như có một linh hồn không tồn tại đang di chuyển giữa lòng bàn tay, dùng sức mạnh một chút thôi là cậu đã có thể nghiền nát nó ra từng mảnh, có thể nắm nó trong tay.

[Em sẽ dùng đến nó.] Vị này nói.

Giản Tà cất con dao găm đi, đóng vali đen lại rồi thắt lại khóa da, chặn đứng khả năng kéo dài cuộc trò chuyện này.

Sau đó, cậu cầm chiếc điện thoại Ngô Thanh Hòa để lại lên, sau khi mở khóa, một giao diện có thể kết nối với wifi hiện lên trên màn hình.

Ngay khi cậu nhìn rõ cái tên, ngón tay cậu dừng lại.

Nếu không phải vì xung quanh tòa nhà này chỉ có một điểm kết nối Wi-Fi duy nhất, đến từ người hàng xóm có tính tình rất tốt lại sợ giao tiếp, Giản Tà sẽ nghĩ rằng mình đã tìm nhầm, bởi vì tên đã được đổi thành một chuỗi câu mơ hồ kỳ lạ, loạn như là người sau khi uống rượu, nhìn qua đã thấy không hề có logic.

[Tôi, bạn đang đau, đừng trốn sau cánh cửa giận dỗi, bạn bè, bạn bè]

Giản Tà giật mình, cau mày trong vô thức, tạm dừng, nhấp vào kết nối, rồi nhập mật khẩu.

Mật khẩu là một chuỗi số trông giống như ngày tháng, lúc đó được người hàng xóm nhút nhát viết trên một tờ giấy và cúi đầu chủ động đưa nó cho cậu.

Cậu đang xác nhận lại.

Vài giây sau, trên đầu màn hình xuất hiện logo wifi báo kết nối thành công, đây đúng là điểm phát sóng của nhà hàng xóm.

Rất kỳ lạ.

Không chọn tiếp tục kết nối với wifi, Giản Tà đã cẩn thận ngắt kết nối wifi, thay vào đó mở mạng nội bộ của Cục Quản lý bằng dung lượng của chính điện thoại của mình, đăng nhập vào tài khoản của Ngô Thanh Hòa, định nhận nhiệm vụ kiểm tra tiếng động bất thường trên tàu điện ngầm số 6.

Bất ngờ bài đăng này nhận được rất nhiều câu trả lời, rất hot, có thể bởi vì đây là một nhiệm vụ ở khu 17, số hiệu càng cao, thì có ý nghĩa khu vực thực hiện nhiệm vụ càng an toàn.

Nhiệm vụ điều tra cấp C như vậy được ước tính là rất đơn giản, vì vậy đối với hầu hết các Điều tra viên, đây là một cơ hội kiếm tiền hiếm có.

Giản Tà tải lại bài đăng, sau đó nhìn trang chủ, nhận ra rằng vẫn chưa có Điều tra viên nào xác nhận nhiệm vụ.

... Thôi bỏ đi, cứ thẳng tay xử nó.

Cậu lạnh lùng suy nghĩ, dù sao thì ai đến trước thì người ấy được, quá trình hoàn toàn không quan trọng, dù thế nào cậu cũng không thể dùng thân phận của Ngô Thanh Hà để nhận tiền làm thêm giờ.

Về phần tiền bạc, Phó Hoàn Vũ vẫn còn đang nợ cậu một trăm triệu.

Đã quyết định dùng vũ lực để cướp đoạt, Giản Tà đặt điện thoại xuống, lại nhìn vào vali đen một lần nữa, mới phát hiện ra rằng có một vị trí cầm tay phía trên vali..

Cứ cảm thấy rằng nếu cậu đi dạo trên phố với nó, đoán chắc rất có cảm giác như trong phim ma trận, ai mà ngờ được cậu sẽ đi ăn tiệc buffet, lại còn là đi ăn chùa.

[...]

Thu hồi ánh mắt, Giản Tà nói: "Ngày mai tôi sẽ mang theo chúng nó."

Hy vọng có thứ gì đó ngoài cấp A+ trong ga tàu điện ngầm đi, chiếc vali này khá nặng... Ngoài ra, cậu có thể đi qua cửa bảo an không?

"Dù sao thì, bây giờ đã đến giờ đi ngủ rồi."

Cậu liếc nhìn màn hình điện thoại, thời gian lúc này đã là năm giờ sáng, cậu nghi ngờ nếu mình cứ tiếp tục khám phá, ngày mai cậu có thể sẽ lên mục tin tức xã hội do đột tử. Có lẽ do sống một mình nên sẽ không ai phát hiện, đến lúc đó thi thể mà có mùi thì thảm lắm.

Bây giờ Giản Tà đã cơ bản tin rằng đối phương sẽ không dùng loại chuyện này để đùa giỡn, dù sao một mặt, toàn thân cao thấp cậu không có gì để mất, mặt khác, Giản Tà nghi ngờ rằng trên đời này không có gì mà vị này không thể trực tiếp lấy được.

Rốt cuộc, vị này liều lĩnh như vậy, bất kể hậu quả như thế nào, Giản Tà biết rằng vị này hoàn toàn có sự tự tin đó.

Hơn nữa, nếu đã biết cách sử dụng chúng nó, vậy thì cậu cũng không vội vàng để tìm ra các chức năng trong một chốc.

...Ngày mai, hiện trường thực hành là đủ.

Tâm lý của Giản Tà luôn rất tốt.

Kể từ khi nhìn thấy Yêu vật cấp B đầu tiên, bản chất của cậu vẫn không thay đổi, trái tim vẫn lớn như vậy, khả năng tiếp nhận cực kỳ tốt.

"... Anh không buồn ngủ à?" Giản Tà ngẩng đầu, giọng nói mệt mỏi: "Tôi buồn ngủ rồi, vẫn chưa từng thức khuya như vậy bao giờ."

Như một người bạn cùng phòng cùng chia sẻ thân thế của mình, cậu thông báo rằng cậu sẽ tắt đèn.

Chỉ có điều, tắt đèn ý là nhắm mắt, cá nhân cậu cho rằng mình vẫn có quyền kiểm soát mí mắt của mình.

"Tôi muốn ngủ. Ngủ sớm dậy sớm, tinh thần cũng tốt hơn."

Vị này: [...]

Đây là con người đầu tiên dám khống chế vị này.

Hơn nữa, là muốn vị này để cậu đi ngủ sớm và dậy sớm.

Nếu là người khác, thậm chí vị này sẽ không cho họ cơ hội để nói chuyện bình đẳng với mình luôn chứ đừng nói đến việc ngắt lời, rồi tự tiện đưa ra quyết định cho vị này. Ước chừng trước khi trong đầu sinh ra suy nghĩ này đã bị vị này dứt khoát nghiền thành thịt nát, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Rốt cuộc, trước nay vị này chưa bao giờ làm điều gì tốt.

Nhưng trước mắt vị này là Giản Tà.

Vô tư không hề nhận ra lời mình nói có gì không đúng, Giản Tà thấy vị này không đưa ra ý kiến phản đối nào, vì thế coi như đối phương đồng ý, đầu tiên là đi tắm, sau đó thay quần áo ngủ, không quá mười lăm phút đã thu thập bản thân sạch sẽ, thành công nằm liệt trên giường.

Đối với cậu ban đêm vừa lâu vừa dài, cậu cũng cảm thấy bản thân ngày càng ham thức khuya.

... Ai mà ngờ được, cậu đã thức khuya mấy lần rồi.

Ánh trăng ngoài cửa sổ dần ảm đạm, xuyên qua khung cửa sổ không bao giờ đóng rèm, chiếu lên khuôn mặt của Giản Tà, mắt cậu híp lại. E rằng đây là suy nghĩ nông nổi, trước khi nhắm mắt vào giấc ngủ, cậu nâng nhẹ bàn tay lên, làm dấu hiệu một chú chó con với sự trợ giúp của ánh trăng.

Thỉnh thoảng trẻ con một chút.

Cậu nhìn cái bóng đổ trên tường, thực hiện một vài động tác giả vờ cắn bằng ngón tay của mình, cá nhân cậu vẫn cảm thấy khá giống.

Giản Tà đang định rút tay lại, nhưng vào đúng lúc đó, cái bóng vốn là vị trí đầu của chó con đột nhiên đứng lên, giống như một chú chó con thực thụ, chứ không phải một cái bóng do hai lòng bàn tay chồng lên nhau, chỉ thấy cái bóng trên tường há miệng, nghịch ngợm cắn nhẹ ngón tay cậu, sau đó vươn đầu lưỡi liếm khớp ngón tay.

Khi đầu ngón tay đầu tiên vô thức run lên, có thể rõ ràng cảm nhận được đối phương đang có xu hướng tăng mạnh động tác.

Giản Tà sững sờ: "..."

Một lúc sau, cậu mới dần nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Gần như ngay lập tức, Giản Tà đút tay vào chăn chăn và nằm úp sấp, phớt lờ nhiệt độ trên má, giả vờ rằng cậu đang ngủ.

Rõ ràng cậu là người ghét nhất cái nóng oi bức của mùa hè, nhưng lúc này lại vùi cả người vào trong chăn bông, chỉ để lại hai vành tai đỏ ửng bên ngoài chăn bông, mặc dù vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm như thường, nhưng biểu cảm của cậu vẫn trở nên hơi cứng ngắc trong tiếng cười kẽ của vị này.

Làm sao cậu quên, bây giờ thỉnh thoảng cái bóng của chính mình cũng trở thành sân di động của vị này, và vị này có thể dễ dàng kiểm soát nó.

...

—— Sau này, tuyệt đối, không được tùy tiện nghịch bóng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play