Hàng xóm vừa nói xong, bóng đèn đang tỏa ánh sáng vàng cam trên hàng lang không còn tuổi thọ nữa, phát âm thanh "Bụp" rồi tắt ngấm.

Hai người nhanh chóng rơi vào bóng tối, cũng khiến hàng xóm hòa tan trong bóng đêm, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt.

Trước biến cố như vậy, Giản Tà không hề có phản ứng.

Vô cùng lạnh lùng, không có động tác.

Vừa nghe những câu này thì thấy khá bình thường, nhưng suy nghĩ cẩn thận, thì sẽ nhận ra những tin tức bao hàm trong đó.

Giống như thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của Giản Tà, bị người hành xóm không hề thân cận trước mắt này thuộc làu làu.

Đến giờ, hắn ta sẽ giương đôi mắt tha thiết mong chờ như con chó con, trông chừng ngoài cửa, suy đoán xem mấy giờ cậu mới trở về.

Dường như hàng xóm bị phản ứng của cậu làm giật mình, trong đôi mắt ngập tràn hỗn loạn.

"Anh... tức giận à?" Giọng nói của hắn ta nhỏ xíu, ánh mắt lo lắng nhìn Giản Tà, dường như nhớ đến điều gì đó, hắn ta nhanh chóng lùi lại mấy bước, thân thể dán sát vào bức tường: "Xin lỗi, tôi, tôi không cố ý đâu."

Trên cầu thang ướt đẫm chất lỏng, khi đi lại phát ra âm thanh nhớp nháp.

Nói thật, ghê lắm ấy.

Không rõ ai không có ý thức công cộng như vậy, tùy tiện vứt rác trên mặt đất, làm mấy bậc thang này tỏ ra mùi hương khiến người ta buồn nôn.

Giản Tả đã bước đến chỗ rẽ, hàng xóm càng dán chặt vào bức tường, nhưng nhìn cũng có thể thấy từ đầu đến cuối hắn ta không hòa làm một với bức tường được, giống như có một cánh tay màu đen bé nhỏ và nhãn cầu bong bóng đẩy phía sau lưng hắn ta, cổ vũ hắn ta bước lên nói chuyện với Giản Tà.

"Giản, Giản Tà, thì..."

Trợn mắt thấy đối phương cứ thế lướt qua người mình, hắn ta ngay lập tức luống cuống, nhưng đợi đến lúc Giản Tà thật sự quay đầu lại nhìn, thì hắn ta lại không biết phải nói gì.

Giản Tà đứng trên cầu thang, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn ta, đợi hắn ta mở miệng.

Nhưng, hắn ta chỉ đứng ở đó, cúi đầu đỏ mặt ấp úng một lúc lâu, mới vô cùng khó khăn nhả ra một câu, từng li từng tí ngẩng đầu cẩn thận nhìn cậu: "Tôi có chút... mất ngủ, dù sao cũng đừng coi, coi tôi là biến thái."

Hắn ta khốn khổ giải thích.

Thật ra không cần nói nhiều như vậy với cậu.

Giản Tà bắt nhờ wifi nhà hắn ta nhiều lần, cũng quen với tập quán làm việc và nghỉ ngơi không được bình thường của hắn ta, cho nên theo quan điểm của cậu, nếu đối phương thật sự có thói quen kỳ lạ như vậy, không không đáng trách.

Người ngày căn bản chỉ là một người hàng xóm tình cờ gặp mà thôi, cậu không có tư cách lên mặt dạy dỗ gì người ta.

Huống hồ, nếu muốn thực sự xăm soi điểm kỳ lạ của hắn ta, thì thật sự không ít đâu.

Ví dụ như, nhìn qua thì tuổi của hàng xóm không lớn, đương nhiên đang trong độ tuổi đến trường, cũng thường xuyên mặt đồng phục, nhưng Giản Tà chưa bao giờ thấy hắn ta ra cửa vào giờ đi học cả.

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, hàng xóm lộ ra biểu tình xấu hổ khi làm chuyện xấu mà lại bị bắt quả tang.

Vì thế, cậu gật đầu, nói khách khí: "Vậy tôi về nhà đây."

Giản Tà đi tiếp mấy bước, bất ngờ, giọng nói yếu ớt của hắn ta vang lên từ phía sau: "Anh... đi thang máy à?"

"Không." Cậu không hề quay đầu lại, chỉ nói: "Vẫn đang bảo trì."

Giản Tà không nhìn thấy đằng sau lưng cậu, chẳng hề biết đối phương nghe cậu nói thế thì thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể đều thả lỏng.

Tiếp đó, hắn ta đứng đó, nhìn bóng dáng Giản Tà biến mất sau bóng đêm, mãi cho đến khi xác nhận đối phương sẽ không quay lại, lo sợ chìm sâu trong ánh mắt đều tan đi, chỉ để lại sắc mặt vô cùng âm u và nặng nề.

Vì thờ ơ với mình, cho nên dù nhận ra có điểm bất thường, cũng không cố ý tìm hiểu.

Tính cách này thật tốt.

Nguyên nhân lúc đầu hắn ta đồng ý trở thành hành xóm của Giản Tà, chia sẻ địa bàn của mình, cũng bởi thích con người cậu.

Nhưng biểu hiện đêm nay của Giản Tà, khiến hắn ta không được thoải mái lắm, dường như đối phương vẫn thờ ơ với hắn ta như trước đây.

Rõ ràng trước đây còn chủ động nói chuyện với hắn ta, không nói đến chuyện không làm bạn bè với hắn ta nữa, còn lại hắn ta lo lắng cậu vê muộn thế này, lo lắng mấy Yêu vật không có mắt bên ngoài ăn luôn cậu.

Bên ngoài, rất nguy hiểm.

Hắn ta phải dùng hết can đảm, mới rời khỏi phòng mình ra ngoài.

Nhưng hắn ta đợi cậu thật lâu, đợi mãi, mãi cho đến đêm khuya cuối cùng Giản Tà cũng trở về với mùi của Yêu vật khác trên người.

Giản Tà ở bên ngoài gặp chuyện gì? Sao lại về muộn như vậy?

Có rất, rất nhiều vấn đề, không ngừng nhảy ra trong đầu hắn ta, sự ghen tị không thể nào kiềm chế.

Nhưng Giản Tà sẽ không trả lời hắn ta, thậm chí bọn họ còn không phải bạn bè...

Lúc này vị trí vốn là cổ tay áo của hàng xóm đã trống rỗng, chất nhầy rơi xuống mặt đất kêu tách tách không ngừng, từ trên bậc thang bị trọng lực kéo xuống dưới.

Bạn thân... thật sự muốn có một người bạn thân...

Hắn ta cảm thấy rất đau khổ.

Đúng lúc đèn trên hành lang sáng lên, chiếu sáng cảnh tượng không cố tình dùng bóng đêm che dấu, hình ảnh khiến người ta ghê người.

Chỉ thấy, thân hình gầy yếu kia của hàng xóm như thể vì nhiệt độ cao mà tan chảy, bộ dạng con người dần thay đổi méo mó, khuôn mặt nho nhã yếu đuối vì những suy nghĩ trong đầu mà dần dần lây dính sự hung ác và nham hiểm, dưới bùn đen lộ ra huyết nhục bên trong, dễ nhận thấy đây đã không phải là hình thái nên có cơ thể con người.

Hắn ta chắc chắn không phải là hắn ta, nên gọi là nó mới đúng.

Rất muốn, muốn để cậu sống mãi trong phòng, vậy thì sẽ không phải lo lắng gì nữa.

Vậy thì sẽ không chạy đến mấy địa phương nguy hiểm.

Nhất là đế trường, trường học và bạn học... vô cùng nguy hiểm.

Nghĩ đến điều này, trong đôi mắt hàng xóm ngập tràn sự oán giận, nó hoàn toàn biến thành một bãi bùn đen, lăn từ bậc thang đến hành lang, chậm rãi chảy vào thang máy.

...

Thở hồng hộc lê lết lên đến tầng mười bảy, Giản Tà mệt đến không thể nói được nữa, có chút chết cũng không hề luyến tiếc.

Cậu lấy chìa khóa ra, cắm thẳng vào ổ khóa.

Nhưng, vừa mới làm động tác đưa tay ra, cậu đã ngừng lại tại chỗ, cúi đầu nhìn thảm.

Hình ảnh này rất quyen thuộc đấy.

Biểu cảm của Giản Tà trở nên vi diệu, thảm lại bị lệch lúc nào cậu không biết, trực giác nhắc nhở cậu có người chưa được sự đồng ý của cậu đã vào nhà.

"Là anh à?"Cậu hỏi người có khả năng là đầu sỏ gây tội.

[...]

Vừa dứt lời, còn chưa đợi nhận được đáp án của vị này, cánh cửa trước mặt cậu đã mở ra, để lô gương mặt của một người thanh niên xa lạ.

Tầm mắt Giản Tà bay đến, rất nhanh đã phát hiện ra hai tay hắn ta trống không, quần áo khéo léo, dáng vẻ không giống trộm chút nào, giống như là nhân vật nào đó sắp lên trang đầu bản tin vậy... Không phải là mảng tin tức kinh tế và tài chính hay là giải trí, mà là tin tức xã hội.

Hay nói cách khác, tạo hình buồn ngủ trên người hắn ta đã vô cùng nồng nặc.

Đem đôi mắt thâm đen của Giản Tà ra so sánh với hắn ta, quả như là tiểu vu gặp đại vu.

Bất kỳ ai đi trên đường nhìn thấy vẻ mặt hắn ta, đều có thể trong một giây nhận định rằng hắn ta sẽ chết ngất trong một giây nữa, hoặc sắp tự sát vì áp lực.

Không rõ tại sao, Giản Tà thấy khuôn mặt của hắn ta có phần quen thuộc.

Đối phương cũng không nghĩ đến chuyện Giản Tà nhanh như vậy đã về đến nơi, lập tức ngây người, một lúc lâu say cũng không nói gì, như thể phản ứng chập chạp hơn người bình thường, đầu óc cũng không được nhanh nhạy.

Nhưng chỉ suýt mà thôi, hắn ta lập tức lấy lại tinh thần, hắn ta bước đến gần rồi "Rầm" một tiếng quỳ trước mặt Giản Tà, động tác dứt khoát không chút do dự.

Giản Tà: "..."

Nói thể nào nhỉ, hắn ta làm động tác này rất quen thuộc.

Đợi một lát, như là không nghe thấy động tĩnh gì, đối phương ngờ vực nâng đầu lên nhìn Giản Tà, sau khi nhìn cậu thật cẩn thận, thì thở dài nhẹ nhõm.

Tiếp đó, hắn ta đứng dậy cứ như không có chuyện gì, vỗ vỗ bụi bặm dính trên quần áo mình, đi ngang qua trước mặt Giản Tà.

Như thể là ảo giác vì cậu thức khuya quá, nhìn thấy hình ảnh hắn ta quỳ xuống vô cùng rung động, khiến khóe miệng cậu co giật, suýt nữa không kịp phản ứng lại.

Thấy đối phương giả vờ như không có gì xảy ra sắp biến mất ở chỗ cửa thang bộ, một giọng nói khiến cho bước chân của hắn ta ngừng lại, cứng đờ ngay tại chỗ.

"Quay lại cho ta."

"..."

Thân thể cứng đờ không thể không quay lại bên người Giản Tà, quay mặt sang một phía, hành vi có vẻ dấu đầu hở đuôi.

"Xin lỗi." Thanh niên xa lại từ từ nói, như thể suy tư rất lâu mới phun ra từng câu từng chữ này: "Tôi đi quá muộn."

Giản Tà: "..."

Tại sao lại nói như thể được cậu mời đến nhà làm khác vậy, nhưng thực hự hai người bọn họ không hề quen biết mà.

Đây là chuyện quan trọng à? Quan trọng không phải là tại sao anh lại ở trong nhà tôi sao?

"Tôi không biết lắp điều hòa." Hắn ta nỗ lực biện bạch cho bản thân, dùng bàn tay che má bên phải lại, nhìn giống như là người tình nghi không thể không tránh đi ánh sáng chớp nhoáng của máy ảnh, dường như không hề muốn để Giản Tà nhìn thấy khuôn mặt hắn ta: "Cũng là lần đầu tiên lắp wifi."

Giản Tà: "..."

Trong chốt lát cậu cũng không biết nên châm biếm câu nào mới tốt, dựa vào tình huống gặp mặt lần đầu tiên như vậy, người này tự nhiên đến thái quá.

[ Tôi không bắt nó làm những chuyện này.]

Vị này yên lặng đã lâu, trong giọng nói chẳng thèm che dấu sự ghét bỏ, như có cùng cảm xúc với Giản Tà vậy.

Vị này khinh thường vì mấy chuyện cỏn con này mà nói dối, vậy thì đã thể hiện một điểm, dường như người này đã quan sát cậu một thời gian rồi, đồng thời, hắn ta chắc chắn biết Tà Thần đang ở trong cơ thể của cậu, nếu không thì lần đầu tiên gặp mặt mà hắn ta đã nhìn ánh mắt cậu trước.

Và hiển nhiên là, hắn ta đang nịnh bợ bọn họ.

"Sao các người quen nhau?"

Vị này đánh cái tặc lưỡi: [ Khi tìm thức ăn cho em.]

A.

Lúc trước đã kể, vị này sẽ dùng cơ thể cậu đi săn, như vậy người này, rất có thể là món đồ ăn trốn thoát khỏi bàn tay vị này.

Vậy thì, tên có hình dáng con người này, bản thể thực ra là Yêu vật.

Nghĩ đến chuyện này, Giản Tà không khỏi nhíu mày, trong đầu cậu hiện lên những thông tin mà mình đã đọc được.

Ai cũng biết Yêu vật có trí tuệ có thể đạt đến cấp A+, mà chỉ có Điều tra viên cấp A+ mới có tư cách giết chúng nó.

Nhưng cho đến tận lúc này, Giản Tà đã gặp được vài Yêu vật cấp A+, nhưng Điều tra viên cấp A+, thì lại chỉ có ba người.

[ Đã cắt 4xx chữ.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play