Nghe thế, thanh niên nhanh chóng thả lỏng cơ thể sau khi bị khí thế chán ghét mà Giản Tà tỏa ra làm cho chấn động, biểu cảm trên khuôn mặt bất giác trở nên khinh miệt, khóe miệng vẽ nên độ cung trào phúng.
"Anh từng nói anh có "May mắn" đúng không?" Giản Tà điềm nhiên nói: "Nếu vậy thì chúng ta cược đi."
Bước chân hắn ta vòng lại, dùng ánh mắt từ cao nhìn xuống đánh giá tên nhóc không biết trời cao đất rộng trước mắt hắn ta.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng thu hẹp, thanh niên có thể nhìn thấy rõ gương mặt xuất chúng kia của Giản Tà, giật mình theo bản năng, rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần.
Ha ha, khuôn mặt không tồi, nhưng đầu óc thì không tốt chút nào.
Mỗi lần tâm trạng không vui thì hắn ta sẽ nhận một nhiệm vụ, nhìn dáng vẻ những Điều tra viên giận mà không dám nói gì, thật vui vẻ. Hắn ta đang có chút tiếc nuối hôm nay không thể khiến Trình Lý ra tay để lại ghi thêm chuyện trong báo cáo, lại không ngờ trước khi đi thiếu niên bên cạnh hắn ta lại cho mình một bậc thang.
"Cũng không phải không thể. Nhưng chúng ta cược chuyện gì?" Hắn ta nhíu mày ra vẻ thận trọng nói.
Hắn ta lấy ra bộ bài Tây trong cặp tài liệu ra, quơ quơ hộp giấy trước mặt Giản Tà, có suy nghĩ muốn chọc giận cậu.
"Thảo, Phó Hoàn Vũ, anh có còn là người hay không?"
Trình Lý cười giận dữ, nhanh chóng đẩy ghế đứng lên, chắn trước mặt Giản Tà: "Nếu anh muốn tìm vạch lá tìm sâu, thì tìm tôi. Bắt nạt nhân viên mới là muốn làm gì?"
Hai người đối đầu với nhau, không khí nhanh chóng trở nên có phần giương cung bạt kiếm. Còn tầm mắt của Giản Tà nhanh chóng bị Trình Lý chặn lại.
Dù đó là tư thế bảo vệ, nhưng những người khác từ hành động này của hắn ta có thể nhận ra...
Trình Lý cảm thấy Giản Tà không có khả năng thắng.
Là người trong cuộc, Phó Hoàn Vũ đã nắm rõ điều này, cho nên hắn ta không bị động tác của Trình Lý chọc giận, ngược lại càng thêm hả hê.
"Câu này của anh thật sự rất buồn cười. Sao lại là muốn làm gì?" Hắn đẩy Trình Lý ra, giọng điệu khinh miệt nói với Giản Tà: "Cậu sẽ không vì vậy mà đổi ý đâu đúng không?"
Phó Hoàn Vũ vô cùng khẳng định những kẻ còn đang đi học như đối phương rất dễ dàng chịu sự chi phối của cảm xúc.
Nhưng bất ngờ chính là thiếu niên mà hắn ta tưởng sẽ dễ dàng bị câu nói đó làm choáng váng lại ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nhìn hắn ta.
Chỉ là một ánh mắt lại buông xuống vô số áp lực, như thể có Yêu vật đang đứng trong không trung trợn mắt nhìn hắn ta, nhanh chóng khiến Phó Hoàn Vũ như rơi vào hầm băng, cánh tay nổi da gà, bàn tay cầm bộ bài căng thẳng không kiềm chế được nắm chặt lại.
Cái gì...
Hắn ta nhanh chóng ngẩn người, không thể nhúc nhích.
Năm giác quan của hắn ta hoàn toàn bị ngăn chặn.
Dưới đế giày trở nên trơn trượt như đang giẫm trên mặt đấy chảy đầu máu, thế giới đang xoay tròn, còn đầu hắn ta thì kêu ong ong.
Chẳng qua bọn họ đang đứng một góc trong cửa hàng KFC thôi, trong tại sao trong phút chốc nào đó hắn ta lại có cảm giác mình đang đứng trong địa ngục..
Đến nỗi không thể giãy giụa thoát ra!
Giản Tà cảm nhận rõ ràng rằng khi cậu vừa giương mắt nhìn lên thì độ ấm trong KFC nhanh chóng giảm xuống mấy độ, bóng đèn trên đỉnh đầu bọn họ cũng vang lên những âm thanh "xẹt xẹt".
Như để khiến cho người ta tinh thần căng thẳng, trong khoảng nửa giây đèn trong cửa hàng đồng loạt chớp lên, ngay sau đó bất ngờ đồng loạt tắt ngấm.
Vì sự chớp lên của ánh đèn mà lâm vào trạng thái mù một phần nhưng Giản Tà vẫn nhạy bén tóm được ánh mắt đỏ tươi đang bơi trong bóng đêm.
Chẳng cần nghĩ nhiều, chắc chắn là vị Tà Thần tính cách không ổn định và tâm trạng thất thường này đang nổi giận.
Vì... khi nãy hắn ta dùng giọng điệu cười cợt nói chuyện với mình sao?
Dù nhìn như nguyên nhân của chuyện này đơn giản vậy, nhưng Giản Tà còn không tự luyến đến thế, coi mình là trung tâm của mọi vấn đề.
Vị này ở trong cơ thể cậu có thể xuyên qua ánh mắt của cậu có thể biết những chuyện đang xảy ra bên ngoài, cho nên có lẽ vị này cảm thấy bị hành vi kiêu ngạo của hắn ta xúc phạm.
Thái độ của vị này luôn cao ngạo, chẳng bao giờ đặt người khác ngang hàng với mình.
Rất khó để Giản Tà có thể nghĩ đến cảnh tượng vị này đối xử đặc biệt với con người hoặc yêu vật nào đó, nhìn là có thể thấy vị này có thái độ lười biếng đến gàn dở, là kiểu người hành động dựa theo cảm xúc.
"..."
Bọn họ không hề nghĩ đến chuyện KFC sẽ mất điện bất ngờ, không khí nhanh chóng trở nên lặng ngắt.
Trong bóng đêm, hơi thở của bọn họ trở nên vô cùng rõ ràng.
Nhất là kẻ tên Phó Hoàn Vũ, tiếng thở dốc của hắn ta ngày càng nặng nè, như đang bị điều gì đó làm cho hoảng sợ.
Nếu mọi thứ có thể hiện hình trong bóng tối, vậy bọn họ sẽ vô cùng ngạc nhiên khi đồng tử hắn ta ngày càng giãn ra, các chỉ số sống còn đang giảm nhanh do sự hỗn loạn của đầu óc.
...
"Không được tùy ý giết con người." Giản Tà nhíu mày nói nhỏ: "Tôi sẽ gặp phiền toái."
Không khí im lìm.
"Hơn nữa anh đang cản trở hành động của tôi." Cậu than thở nói thêm: "Sau đó tôi sẽ rất khó ra tay."
Giản Tà không hề nhận ra sự thân thiết trong giọng nói của mình.
Cũng không hề nhận bản thân lúc này như đang đứng trước vực thẳm và đang quát mắng một con mãnh thú đang cố ý làm bừa.
[... Chậc.]
Bên tai Giản Tà vang lên tiếng cười khinh bỉ đáp trả sự không vừa lòng trong cách nói chuyện của cậu, bày tỏ bản thân thích làm theo ý mình.
Nhưng ngay sau đó, tiếng điện "xẹt xẹt" vang lên, những bóng đèn vừa tắt ngấm trong KFC lại bừng sáng, ánh sáng chiếu vào người thanh niên đang đứng trước mặt Giản Tà, đôi mắt trợn trừng như đã chịu đả kích vô cùng lớn, vẻ mặt có phần đần độn. Mà bọn họ cũng đồng thời nhìn thấy vẻ mặt tỉnh bơ của Giản Tà.
So sánh với hai người kia, cậu mới giống một nhân viên công vụ.
Trình Lý giật mình trước sự bình tĩnh của Giản Tà.
Đồng thời, sự áp bức vô tận đó, chỉ là hình ảnh khủng khiếp khi ánh mắt đối phương lười biếng nhìn một chút, nhanh chóng biến mất trong đầu Phó Hoàn Vũ, khiến cho hắn ta thở hổn hển như người chết đuối.
Ảo giác ư? Nhưng lại không thể nào nhớ lại điều gì.
Hoặc là, triệt để không thể nhớ lại, như đã bị hạn chế...
"Chỉ là cắt điện đơn giản mà thôi." Giản Tà nói, cách nói chuyện khinh thường chẳng khác nào Phó Hoàn Vũ: "Anh sẽ không vì vậy mà đổi ý đâu đúng không?"
Cậu bê từng chữ trả lại nguyên xi cho hắn ta, không sai chữ nào.
Phó Hoàn Vũ tỉnh lại, nhận ra rằng...
Giản Tà đang khinh thường hắn ta.
Trình Lý quan tâm đến cậu học sinh này như vậy, chắc chắn rằng ít nhất cậu ta cũng là Điều tra viên cấp B, đương nhiên sẽ tự đánh giá bản thân rất cao, tự cảm thấy mình vô cùng giỏi giang.
Nghĩ đến điều này, vẻ mặt Phó Hoàn Vũ trở nên u ám, hắn cười lạnh lùng: "Tôi đã cho cậu cơ hội."
"Vậy, nếu tôi thắng, cậu không được phép gia nhập Cục Quản lí."
[ Thấy chưa, tôi cũng đã cho hắn cơ hội.] Nghe lời hắn ta nói, vị này dùng chất giọng lười nhác nói bên tai cậu.
Không biết là đang khoe khoang hay đang tranh thủ đòi ghi công nữa.
Nghe thấy nội dung đặt cọc, Giản Tà cười: "Tôi chấp nhận."
"Vậy nếu cậu thắng..." Phó Hoàn Vũ kéo dài giọng.
"Đợi thắng rồi thì tôi sẽ suy nghĩ về điều này." Giản Tà trầm ngâm nói, như thể chắc chắn rằng cậu sẽ thắng hắn ta vậy: "Đến lúc đó rồi nói."
Nghe câu này Phó Hoàn Vũ cười phá lên, chỉ cảm thấy kẻ trước mặt vô cùng khôi hài.
Trình Lý nghe thế có chút lo lắng: "Giản Tà, Thiết bị của hắn là May mắn..."
"Ha ha, nếu cậu đã không biết lượng sức mà đi như vậy, chúng ta sẽ đấu một trận đơn giản thôi." Hắn ta đánh gãy giọng nói của Trình Lý, cố ý nói thật chậm, vẻ mặt cười như không cười: "Sau khi xáo bài xong, hai bên tùy tiện nhặt một quân bài, ai lớn hơn thì người đó thắng. Tổng cộng rút ba lần."
"Tôi không bắt nạt cậu, trong ba lần chỉ cần cậu một lần rút được quân bài lớn hơn tôi là thắng, thế nào?"
Dù lời hắn nói như là đang nhường nhịn vì tuổi của cậu, nhưng nghe còn nhục nhã hơn cả bị sỉ nhục.
Lại một lần nữa, Giản Tà nói với giọng điệu vô cùng bình thản.
"Thiết bị mà anh trộm của người hợp tác có tác dụng thay đổi giá trị may mắn đúng không? Cho nên anh mới tự tin như vậy. Mà lý do mấy Điều tra viên như Trình Lý không muốn cùng anh xung đột, là lo lắng trong quá trình thi hành nhiệm vụ vì vận may thay đổi mà chết, đúng không?"
Chỉ cần đọc qua hồ sơ Giản Tà đã nhận ra nhiệm vụ của nhóm Điều tra viên không hề đơn giản, vì thế, dù chỉ là một chút ngoài ý muốn nho nhỏ cũng có thể dẫn đến cái chết của họ, bọn họ không có khả năng không để ý đến hiệu quả của Thiết bị đó.
Đến cả Cục cũng không thể đuổi hắn ta, chắc chắn là bởi hai chữ "May mắn" này rồi.
Khó trách hắn ta vẫn luôn kiêu ngạo như thế, nói một cách nào đó thì Thiết bị thật sự khá tốt nha.
"Đúng thế thì sao?" Phó Hoàn Vũ nghe cậu nói thế thì mỉm cười: "Cậu có không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giản Tà: Ta có bạn trai.
Hết chương 19./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT