Cá nhân Giản Tà cảm thấy ngày hôm nay trôi qua thật sự muôn màu muôn vẻ.

Tuy hiện tại cậu mới phát hiện Bác sĩ Tâm lý vốn không phải là con người. Hơn nữa bản thân còn là bệnh nhân cần đến gặp Bác sĩ Tâm lý là Yêu vật cấp A+. Những kiến nghị khi khám bệnh của nó trước đây được Giản Tà giữ lại.

Dù sao đã một năm, trở thành thói quen, muốn cậu sửa trong nhất thời cũng không sửa được.

Đó là việc viết nhật ký.

Bác sĩ Lý nói với cậu, bất kể ngày hôm đó có nhàm chán đến đâu đi nữa, cũng phải viết xuống ít nhất là ba từ, sau đó tại lần khám bệnh tiếp theo thì giao cho nó, để làm căn cứ chẩn đoán tình trạng tâm lý hiện tại là tốt hay xấu, cũng thuận tiện cho việc đưa ra phương án.

Đương nhiên, nếu không muốn để lộ thông tin cá nhân, có thể dùng những ký hiệu của bản thân để chỉ người hoặc sự kiện.

Chắc biện pháp này nó cũng nhìn thấy từ trong mấy quyển canh gà.

Giản Tà tay cầm đồng tiền xu, tâm trí bay xa, trước mặt cậu đặt một quyển sổ da bìa nâu, đã bị chủ nhân sử dụng đến quá nửa quyển.

Cậu do dự một chút, như là sau khi suy nghĩ kỹ, nghiêm túc cầm bút viết.

[Thứ bảy, trời quang, Bác sĩ Lý mời mình ăn bạch tuộc, ăn ngon. Lần sau lại đến]

Bạch tuộc? Hình dáng của Bác sĩ Lý cũng khá giống đấy.

[...]

Sau đó, Giản Tà buông bút, gập sổ lại, khuôn mặt thờ ơ thả cuốn sổ vào trong ngăn kéo.

Giữ thói qua loa lại cũng rất tốt mà.

Không biết đến cuối tuần Bác sĩ Lý nhìn thấy phần nhật ký này, khuôn mặt có vặn vẹo hay không.

Tại thời điểm Gian Tà muốn đóng ngăn kéo lại, ánh mắt Giản Tà lơ đãng nhìn qua cái hộp đựng chiếc đồng hồ sang quý ở bên trong, nhớ đến chuyện gì đó, động tác của cậu dừng một chút theo bản năng.

[ Không được phép bán.] Vị này nói luôn.

Không cần nói nhiều, vị này dễ dàng nhận ra điều cậu đang suy nghĩ.

"..."

Ý tưởng bị chọc thủng, Giản Tà quyết định cố gắng tranh thủ: "Tôi là học sinh cấp ba thôi, đeo thì quá rêu rao rồi."

Dù các học sinh có điều kiện ưu tú trong lớp, cũng không thấy ai đem chiếc đồng hồ sang quý thế này đeo trên tay, cậu cũng không muốn trở nên đặc biệt khác biệt.

[ Chậc.]

"Hơn nữa đây là quà tặng cho tôi, bây giờ do tôi quyết định." Giản Tà ngừng một chút, nói tiếp: "Còn anh chắc chắn sẽ không quan tâm đến những lễ nghi của nhân loại đâu đúng không?"

Mang bán quà tặng của người khác, Giản Tà sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy, dù lễ vật quý hay không đều là tấm lòng của người tặng, tuyệt đối không thể qua loa tắc trách, đến cả ý tưởng này cậu vốn nên không nghĩ đến mới phải.

Nhưng quà tặng của vị này?

Giản Tà cảm thấy không nên dùng suy nghĩ của nhân loại để nghĩ về vị này đâu.

...

Có phải lỗi giác không? Vị này nheo mắt lại, cách nói chuyện của Giản Tà đã không còn cứng ngắc như lúc ban đầu nữa rồi.

Vị này kiên nhẫn ẩn náu trong thân thể cậu suốt cả năm trời, trừ việc không có chuyện gì để vị này thấy hứng thú, không xuất hiện tình huống có ý nghĩa để ra tay ra. Việc không giao lưu với Giản Tà, cũng do vị này lo lắng cậu là một nhân loại có tinh thần yếu ớt.

Từ lúc vị này tỉnh lại đến nay, mượn ánh mắt Giản Tà quan sát khắp nơi rút ra được kết luận, con người là vật phẩm chạm vào sẽ vỡ tan tành.

Đối với những người và chuyện không thể giải thích được, dù thân thể không hề bị tấn công chút nào, vậy thôi đã đủ để gây ra chấn động lớn. Những chuyện vượt quá thường thức có thể trực tiếp phá hủy lý trí của bọn họ.

Thân thể mềm yếu tràn ngập máu tươi, cái cổ mảnh mai trắng noãn, gương mặt gầy yếu và lạnh nhạt...

Bởi vì là con người, cho nên cần đối xử cẩn thận.

Cực kỳ, đối xử cẩn thận.

Vị này không muốn làm cho người xảy ra chuyện dưới sự bảo hộ của mình.

[ Tại sao.] Một lát sau, vị này hỏi.

"...?"

Giản Tà giật mình, không rõ tại sao vị này lại hỏi như vậy.

Giọng nói của vị này lười biếng, như đang cong khóe môi: [ Tại sao không sợ tôi?]

"Chuyện này không phải thực hiển nhiên sao." Khuôn mặt Giản Tà bình lặng: "Chết tôi cũng đã chết qua một lần rồi, cũng là được anh cứu sống, sau này có ra sao cũng được."

Đây là điển hình của việc nợ nhiều không sợ nợ thêm.

Từ chuyện xảy ra những ngày này có thể thấy, vị này dường như đang cố tình bảo vệ cậu, cho cậu ăn. Tuy Giản Tà không rõ lý do tại sao vị này lại hành động như thế, nhưng dù sao vị này sẽ không vì chuyện cậu muốn cải thiện cuộc sống của bọn họ, mà đột nhiên giận dữ, sau đó đem cậu thân là ký chủ xử lý đâu nhỉ.

Đều sống trong cùng một thân thể, Giản Tà sống thoải mái một chút, vị này chắc hẳn là sẽ hài lòng hơn.

Đương nhiên, còn có nhân tố quan trọng khác...

Cậu hoàn toàn không hề cảm nhận được cảm giác sợ hãi.

Giản Tà thầm nghĩ, cho dù hiện tại có khẩu súng đặt bên thái dương của cậu, chắc là cậu cũng không cảm nhận được sợ hãi đâu, không biết chuyện này là tốt hay là xấu nữa.

[ Không thể bán.] Đó là quà kỷ niệm một năm quen nhau.

Dù cự tuyệt rất vô tình, nhưng sau đó vị này lại hỏi: [ Em muốn gì?]

Giản Tà trả lời theo bản năng: "Wifi,.. còn có điều hòa. Anh ở trong cơ thể tôi, không cảm thấy nóng giống như tôi à?"

Thật ra cậu có để ý đến chuyện này, dù sao sáng nay khi rời giường, cậu thấy cửa sổ phòng khách đang mở.

Không có dấu hiệu bị cạy ra từ bên ngoài, thế thì rất có thể là vị này cảm thấy mùa hè nóng không chịu được nên tự mở cửa.

Còn chuyện ăn uống.

Vị này cũng có thể nhận thấy được hương vị mà đầu lưỡi mình cảm nhận được đúng không?

Thậm chí là...

Khi Giản Tà tắm tự kỳ cọ bản thân, có phải vị này cũng có những cảm nhận như vậy không...?

"..."

Đợi chút, sao càng nghĩ càng thấy hoàn cảnh của mình nguy hiểm vậy nè.

Nhận thấy nhiệt độ ở cổ và hai má mình có chút không được bình thường, Giản Tà ngừng lại, muốn đem đầu óc đang suy nghĩ lung tung của mình làm sạch.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên vị này cười phì thành tiếng, sau đó, vô cùng ẩn ý nói: [ Xem ra em có rất nhiều câu hỏi.]

... Quả nhiên, vị này có thể đọc được suy nghĩ của cậu.

"Anh đang can thiệp vào đầu óc của tôi." Giản Tà ngay tức khắc nhíu mày, kéo chặt áo khoác vào người che khuôn mặt đỏ hồng theo bản năng, chỉ để lại vành tai vẫn đang biến đỏ, giọng nói cách lớp áo, mang theo chút nặng nề: "... Là hành vi ảnh hưởng đến quyền con người."

[ Tôi không phải con người.] Vị này không để tâm chút nào.

Giản Tà: "..."

Căn cứ có lý, không thể phản bác được.

Tuy đối phương không có thực thể, nhưng cậu có cảm giác vị này đang rất có hứng thú mà đánh giá khuôn mặt đỏ hồng của cậu, khiến phần gương mặt không thể che đi ở bên ngoài vẫn như cũ nóng bừng lên, không tránh được nên càng chui đầu trốn vào áo khoác, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Dường như vị này luôn có thể khiến cậu trở nên không được tự nhiên.

Nhận ra Giản Tà chống cự chuyện này, vị này mở miệng.

[ Chỉ là một chút ý tưởng mơ hồ và một vài từ ngữ quan trọng mà thôi.]

Có thể từ trong giọng nói tưởng tượng ra hình ảnh vị này đang nhếch mi, vị này cố ý dừng một chút, khiến cho sự chú ý của Giản Tà dừng trên người mình, mới nói tiếp với âm điệu lười nhác: [ Bất kể chuyện gì, chỉ cần em muốn, tôi sẽ cho em.]

Đối với vị này mà nói, đó là những chuyện đơn giản.

Hơn nữa, rõ ràng Giản Tà sẽ không dễ dàng sinh ra sự ỷ lại với sinh vật khác, mà dù có thế, ngược lại thì vị này đối với chuyện này càng vui vẻ hơn.

[ Chuyện em muốn làm, chỉ cần em nói ra thôi.]

"..."

Câu nói này khiến Giản Tà có phẩn không biết phải nói tiếp thế nào, nếu sống bên trong cơ thể cậu là một cô gái, cậu sẽ cảm thấy đây là đang thổ lộ một cách không rõ ràng, nhưng hiển nhiên là vị này không phải.

Thậm chí đến cả con người cũng không phải nốt.

Thân là một kẻ không rõ lai lịch, cách suy nghĩ và hành động của vị này hoàn toàn khác thường, nói không chừng là do lời nói khiến người khác hiểu sai như vậy cũng, không phải như là cách mà Giản Tà hiểu.

May mà bản thân còn có thể tiếp tục trốn trong áo khoác, đối phương cũng không nhìn thấy gương mặt nóng bỏng của chính mình.

Giản Tà để nguội hai bên má hồng như muốn bốc hơi, cho đến khi trong lòng bình tĩnh trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lại kéo áo khoác xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt, như một con động vật nhỏ cảnh giác mà nâng đầu, giả vờ bình tĩnh nói: "Thực ra tôi không đòi hỏi anh điều gì. Chỉ là bây giờ chúng ta đang sống trong cùng một thân thể, nói thế là nhằm nâng cao chất lượng cuộc sống..."

Âm thanh của cậu càng lúc càng nhỏ, mãi cho đến tận khi biến mất trong không khí.

"..." Không nói được nữa rồi.

"Thôi bỏ đi." Giản Tà nhanh chóng tự sa ngã, đặt trán trên bàn: "Coi như tôi chưa nói gì."

Được cái không để cậu xấu hổ lâu lắm, di động trong túi áo Giản Tà rung lên, thành công cứu cậu ra khỏi tình cảnh kỳ quái này.

Cậu hắng giọng, sau đó ngồi dậy mở khóa màn hình, nhận ra người gọi cho cậu vẫn là lớp trưởng.

Thấy thế, Giản Tà nhíu mày theo bản năng.

Cậu nhớ đến chuyện trưa hôm nay mình đã đồng ý, ngày mai cậu và nhóm cán bộ lớp cùng đi bệnh viện thăm hỏi giáo viên Tiếng Anh, nhưng đối phương chưa nói chính xác là mấy giờ gặp.

Giản Tà không hỏi, đối phương cũng không nói, có lẽ là sẽ thông báo trong Nhóm cán bộ lớp.

Nhưng sau đó cậu có chuyện, cho nên không mở Nhóm cán bộ lớp ra để xem thông báo, có thể vì chuyện này, nên đối phương mới gọi điện thoại cho cậu.

"Xin chào." Giản Tà vừa nghĩ vừa nhận điện thoại: "Lớp trưởng, là về hoạt động ngày mai à?"

Bên kia điện thoại lặng im không tiếng động, như là không có ai nghe Giản Tà nói vậy.

Giản Tà dừng lại, lấy điện thoại ra nhìn vạch sóng, là đầy vạch, cho nên không tồn tại chuyên tín hiệu không tốt hay đường truyền tín hiệu có vấn đề.

Nhưng cậu lại có thể nghe thấy âm thanh đường truyền không tốt truyền ra từ điện thoại, nghe khó chịu như là có người đang dùng móng tay mài trên bảng đen.

Chuyện kỳ quái như vậy khiến Giản Tà có loại cảm giác quen thuộc, khiến cậu không tự chủ mà nghĩ đến chuyện mới xảy ra khi đi giao hàng cách đây không lâu, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên lạnh lẽo.

"... Không, xin lỗi nhé, nãy tôi không ở gần điện thoại."

Rốt cuộc thì âm thanh khô khốc của lớp trưởng cũng vang lên trong điện thoại, hắn ta có vẻ căng thẳng, âm thanh qua điện thoại lúc thấp lúc cao, dường như đang đứng khá xa điện thoại.

Nếu không ở bên cạnh điện thoại, vậy ai gọi điện thoại cho cậu?

Dường như biết suy nghĩ của Giản Tà, lớp trưởng cười khan, vô cùng khốn khổ giải thích: "Là mẹ tôi."

"Ừ." Giản Tà nói.

"Tôi chỉ là muốn nói với cậu, thay đổi địa điểm gặp mặt, không cần để ý đến thông báo trong Nhóm." Lớp trưởng nuốt nước miếng, úp úp mở mở nói: "Cậu đến nhà tôi trước đi. Nhà... gần nhà tôi có cửa hàng hoa, chúng ta cùng đi chọn hoa sau đó đến bệnh viện tập trung."

Lời nói lại ngừng lại, trong điện thoại lại trở nên im lặng.

Giản Tà không nói gì.

Giọng nói của lớp trưởng to hơn: "... Sao, làm sao thế? Cậu là cán bộ văn nghệ, tôi thấy để cậu chọn hoa là thích hợp nhất..."

Nhưng lời nói của hắn ta còn chưa xong, đã bị Giản Tà cất tiếng chen ngang.

"Tại sao phải nói dối?" Cậu lạnh lùng nói, sau đó, cậu ngừng lại, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn: "Cậu đang lo lắng chuyện gì?"

"Không, không có..." Lớp trưởng cố gắng giải thích: "Chỉ là thấy khuya như thế này còn gọi điện, cảm thấy có chút không tiện..."

"Là do "mẹ" đang ở cạnh cậu à?"

Nghe thấy thế, lớp trưởng sợ hãi quá, tay run lên, cầm không chắc, điện thoại rơi "cạch" trên mặt đất.

"..."

Hắn ta tuyệt vọng nhìn về phía chiếc điện thoại di động đã vỡ vụn, suy nghĩ "sắp chết" ngập tràn đầu óc.

Bởi vì hắn ta không cẩn thận nên cuộc nói chuyện qua điện thoại với Giản Tà mới bị ngắt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mở ra, kỹ thuật tránh né mũi tên!

Vị không thuộc loài người: Chậc, chẳng lẽ bởi vì tôi không phải là người nên không có quyền tỏ tình à.

Hết chương 12./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play