Nhân viên lễ tân dựa trên lời nói của cậu kiểm tra sổ ghi chép.
Ngón tay Giản Tà điểm điểm mặt bàn, hai mắt chăm chú nhìn người phụ nữ, biểu cảm rất kiên nhẫn.
"..."
Một lát sau người phụ nữ ấy ngẩn đầu lên, nhìn Giản Tà với vẻ bối rối: "Xin lỗi, tôi không tìm được lịch hẹn của em trong danh sách. Có phải là hôm nay không vậy?"
"Tại sao có thể như thế được?"
Nghe thấy lời đó, khuôn mặt Giản Tà trở nên mờ mịt và hoang mang, đủ khiến người có ý chí sắt đá cũng phải xiêu lòng.
Sau đó, vẻ mặt cậu lo lắng nói: "Em thật sự đã hẹn trước rồi, có thể liên hệ với Bác sĩ Lý được không? Sẽ không lãng phí nhiều thời gian đâu, chỉ cần nói mấy câu đơn giẳn thôi, để ngài ấy biết em đã đến rồi."
Vẻ mặt thiếu niên thành khẩn, trên khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trong quầy lễ tân.
"Buồi chiều em còn phải đi học thêm nữa, nếu bỏ qua hôm nay, cũng không biết lúc nào mới lại đến làm kiểm tra được nữa."
[ Tên nhóc bịp bợm.]
Bên tai cậu truyền đến giọng nói lười nhác và thích thú của vị này.
Giản Tà giả vờ như không nghe thấy những lời này, cũng không phải chỉ có vị này mới biết giả vờ không nghe thấy.
Hơn nữa, cậu biết đối phương sẽ không làm cậu tổn thương.
Hôm nay trước khi ra ngoài, cậu đã làm tận hai bộ đề bài mới đem chuyện tốt hôm qua phát sinh cắt ra khỏi trí nhớ... Đồng thời nhờ mấy đề toán mới làm cho đầu óc thanh tỉnh trở lại, sửa sang lại những chuyện đã xảy ra, đoán ra được một đáp án chuẩn xác hơn.
Mà suy đoán này có lý hơn nhiều so với chuyện "Vị này đang theo đuổi cậu".
Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, làm cho vị này và thân thể cậu bị trói vào với nhau, như vậy nếu như cậu chết đi, vị này cũng không thể tự mình bảo toàn bản thân.
Vì thế nên chỉ những khi cậu gặp nguy hiểm thì vị này mới xuất hiện.
Nói tóm lại, hiện tại bọn họ là chiến hữu cùng sinh cùng tử.
Hay nói cách khác, điều này thể hiện mối quan hệ của bọn họ đơn giản chỉ vì lợi ích, nghĩ như vậy thì thoải mái hơn nhiều.
Cậu lựa chọn không quan tâm đến món quà đắt đỏ mà vị chiến hữu sinh tử tặng cho mình, vui vẻ kỷ niệm việc bọn họ quen nhau tròn một năm, chỉ là thủ thuật mê hoặc tầm mắt mà thôi.
"Chị ơi, có thể không? Xin chị đấy."
Thế là, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Giản Tà, người phụ nữ ở quầy lễ tân bị đánh bại, tay cầm điện thoại run nhẹ: "Được, đương nhiên là có thể."
Nhận thấy những cảm xúc lộn xộn toát ra trong câu nói này, Giản Tà cười nhẹ an ủi nàng.
Không giống như Giản Tà gọi điện mà không có người nhấc máy, nhân viên lễ tân sử dụng điện thoại nội bộ, nhanh chóng liên hệ được.
"Bác sĩ Lý? Bây giờ anh đang bận à, có một học sinh..."
"Để em nói cho." Giản Tà khách khí nói: "Em cảm ơn."
Sau đó, cậu nhận điện thoại từ trong tay đối phương, đặt bên tai, dựa sát người vào bàn tiếp tân, mặt không đổi sắc nói: "Bác sĩ Lý, là cháu."
Vừa nghe thấy giọng nói của cậu, đối diện trở nên im lặng đến đáng ngờ: "..."
Vài giây sau, chỉ nghe tiếng cạch vang lên, như là có gì đó vừa bị đổ, tiếp đó trong điện thoại liền truyền đến tiếng thét chói tai của bác sĩ nọ.
"Tôi bận lắm, đừng đến tìm tôi."
Ngay sau đó, phía đối diện lập tức cúp điện thoại.
Giản Tà ngoảnh mặt làm ngơ trước âm thanh tút tút vang trong điện thoại, đưa trả điện thoại: "Ngài ấy nói đang rảnh, cháu có thể vào nói chuyện."
"A, a được rồi."
Người phụ nữ ở quầy lễ tân giật mình, nam sinh mới vài giây trước còn đang tươi cười nhẹ nhàng bất ngờ thu lại nụ cười, ngay lập tức khiến cho người ta có cảm giác bị một loại khí thế lạnh lùng đập vào mặt, như là ngoài việc gật đầu đồng ý, đối phương không chấp nhận bất cứ sự phản đối nào khác.
Cô không nhớ mình đã nói gì, nhưng đợi đến khi cô giật mình tỉnh lại, thì Giản tà đã đi xa, chỉ còn lại cái bóng mà thôi.
Người nhân viên lễ tân ngây ngẩn thả điện thoại xuống, muốn tiếp tục hành động bị Giản Tà cắt ngang lúc nãy, đến tận vài phút sau cô mới kêu lên "A" một tiếng, giật nhận ra mình đã quên chưa hỏi Giản Tà về nội dung của cuộc điện thoại, cứ thể để cậu đi vào trong. .
Ngôn Tình HayBình thường cô không như vậy, dù đối phương khiến cô cảm thấy có hảo cảm, nhưng không đến mức cả nội dung cuộc điện thoại cũng không hỏi đã để người ta đi vào.
Cho nên...
Thật là kỳ lạ.
Lúc nãy, tại sao cô lại không cảm thấy nghi ngờ chứ?
*
Giản Tà quen thuộc đi đến phòng khám.
Trước khi gõ cửa, cậu nheo mắt nhìn tấm bảng treo trên cửa phòng, bên trên viết mấy chữ in hoa trang nghiêm, là bài giới thiệu về lý lịch của bác sĩ.
Lý Tư Thành (21)
Viện trưởng Viện kỹ thuật thần kinh tập đoàn A.
Bác sĩ danh dự của Trung tâm tâm lý.
Phó chủ nhiệm khoa thần kinh bệnh viện đứng thứ nhì tại thành phố A.
Chuyên điều trị các chứng bệnh hiếm gặp, có mười năm kinh nghiệp điều trị về các chứng bệnh thần kinh và tâm lý.
Ngay bên phải bài giới thiệu là bức ảnh chụp một người nhìn khá trẻ mặc áo blouse trắng, tóc mềm xõa tung, cùng với chiếc răng nanh nhỏ lộ ra bên ngoài, dù bề ngoài trong như một người thành đạt có học thức nhưng lại bởi khuôn mặt có phần trẻ tuổi mà trông tổng thể chẳng ra gì.
Mặt Giản Tà nghiêm túc: "..."
Cậu lâm vào suy tư, nghĩ đến chuyện bản thân vô tình và lạnh lùng đối với những chuyện xảy ra xung quanh.
Tại sao lỗ hổng lớn như vậy trong toàn bộ sự kiện, trong suốt một năm qua hắn cứ như là thiểu năng, không hề chú ý đến điều này.
Nhìn độ tuổi và thời gian công tác, nếu Bác sĩ Lý đã hành nghề hơn mười năm, không lẽ hắn ta chưa đến mười tuổi đã bắt đầu làm việc, thật là một sinh vật khốn khổ.
Vì thế, thay vì lễ phép gõ cửa hắn trực tiếp nắm lấy tay cầm, trực tiếp mở cửa đi vào.
Thời điểm Giản Tà đến vừa khéo, đúng lúc nhìn thấy Bác sĩ Lý của chúng ta đang mở cửa sổ có ý định chạy trốn.
Một bàn chân của hắn ta đang ở ngoài cửa sổ, đang lơ lửng trong không khí giống như phông quảng cáo treo ở tòa nhà đối diện, khi cánh cửa mở ra thì cả người cứng ngắc.
Bác sĩ Lý: "..."
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Giản Tà, Bác sĩ Lý chậm rãi rút chân về, vẻ mặt cầu xin: "Tôi có thể giải thích, nhưng xin.. không cần ăn ta!"
Hắn ta quỳ luôn trên mặt sàn.
Giản Tà: "..."
Dưới tình huống này, cậu lựa chọn không nhắc một chữ nào đến chuyện kẹo vitamin, chỉ im lặng, chờ Bác sĩ Lý tự mình nói ra đáp án.
Cậu cảm thấy Bác sĩ Lý vẫn còn có chuyện đang che dấu cậu.
Khi một người đang trong trạng thái kích động, tạo ra một chút sức ép là có thể nhận được rất nhiều thông tin.
Không kể đến vị nào đó đang tồn tại bên trong cơ thể cậu ra, thì Giản Tà hoàn toàn không vô hại như mọi người vẫn nhìn thấy, vẻ ngoài yếu đuối mẫn cảm không phải là tính cách của cậu. Cậu tự tạo cho mình mấy lớp lá chắn, tầng ngoài cùng dùng sự lạnh lùng để tự bảo vệ bản thân, tầng thứ hai sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng cậu rất thân thiện dễ gần.
Mà về mặt bản chất, về suy nghĩ sâu trong lòng mình, có thể ngay cả bản thân Giản Tà cũng không hiểu rõ.
"Nói chuyện chính đi." Cậu ý vị sâu xa nói.
"..."
Không khí trong phòng im lặng trong vài giây, khuôn mặt Bác sĩ Lý dần trở nên méo mó, lâu sau đó, hai bàn tay nắm chặt, ngượng ngùng ấp úng nói: "... Cậu đã đoán được rồi đúng không, tôi không phải là con người."
Yêu vật cấp A+.
Sở hữu lý trí, có thể ngụy trang, biết giở trò với con người, tồn tại đủ để khiến cho mọi Điều tra viên đều bị dọa toát mồ hôi lạnh, giờ phút này lại mang theo vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi nhìn Giản Tà, như thể nhân loại trước mặt hắn ta so với với con yêu vật là hắn còn ác độc hơn, trong giây phút có thể điên lên mà giết chết nó.
Nhưng nhìn từ hướng khác có thể hiểu... Chính xác ai đụng vào là chết kẻ đó!
Thâm tâm Bác sĩ Lý đang âm thầm gạt lệ.
Nửa năm trước, Lý Tư Thành còn không phải là bác sĩ.
Thời điểm đó, nó vẫn còn có một chút tôn ngiêm của yêu vật cấp A, một ngày nào đó đi trên đường, một nam sinh trung học đang nói chuyện điện thoại thu hút sự chú ý của nó, không phải bị bề ngoài xinh đẹp của đối phương, mà là hương vị độc nhất vô nhị tỏa ra trên người cậu thu hút nó.
Rất thơm.
Bước chân của Lý Tự Thành dừng lại, xoay người nhìn chăm chú bóng dáng đối phương, dạ dày đói khát ngay lập tức kêu lên, miệng nhễu nước.
Thịt Điều tra viên thơm hơn so với người bình thường, đây là chuyện mà con yêu vật nào cũng công nhận.
Con người trước mắt này đã không còn thuộc phạm vi ăn ngon hay không ngon nữa, mà là sự hấp dẫn chưa từng có, thiếu chút nữa nó ngay trên đường phóng ra lĩnh vực săn bắt.
Là một con yêu vật cấp A+, với bọn nó thì huyết nhục đã không còn là chuyện quan trọng đến vậy.
Hơn tất cả, chuyện chúng nó càng thích làm là đùa giỡn với con người, dùng cảm xúc sợ hãi, hoảng sợ,.. và các loại cảm xúc tương tự làm thức ăn Cho nên nó bỏ công lắng nghe nội dung cuộc điện thoại, biết được Giản Tà đang nói chuyện với một bác sĩ tâm lý mà Khu phố miễn phí giới thiệu.
Như vậy thôi là nó đã làm ra quyết định khiến nó hối hận nhất trong cuộc đời.
Nó nhanh chóng thay thế người kia, vội vàng trở thành bác sĩ tâm lý của Giản Tà, cũng chính vì vậy mà nó đã tự để lại bóng ma tâm lý cho cuộc đời mình.
Hiện tại nó không còn là Lý Tư Thành nữa, nó là Bác sĩ Lý.
Giản Tà lắng nghe câu chuyện của nó: "..."
Cậu đưa ra kết luận: "Tức là bởi vì cái gì đó bên trong thân thể của ta sẽ ăn ngươi, ngươi cũng chỉ là bị vị này bắt ép mà thôi."
[ Cá lớn nuốt cá bé mà thôi.] Với chuyện này, vị này lười biếng nói, vẫn ngạo mạn như trước: [ Bắt ép? Cũng chẳng cần.]
"Không phải như vậy đâu!"
Không nghĩ đến Giản Tà vừa nói xong, Bác sĩ Lý đang suy sụp ở đằng kia bỗng trở nên kích động, khóc lên: "Để vị này ăn luôn tôi đi còn tốt hơn. Ai mà ngờ được đi đến cửa, là để trở thành đồ ăn cho con người chứ!"
"..."
Là nó nhận nhầm, nó chịu, nhưng mà con người đang đứng trước mặt hắn mới là mà quỷ chân chính.
Cậu ta còn thích chơi trò chơi câu cá.
Nó chưa bao giờ nghĩ đến Giản Tà lại giống như nó ăn những cảm xúc sợ hãi, hơn nữa đối tượng không thể ngờ được, là yêu vật như chúng nó!
Thân là cấp A+, Lý Tư Thành chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một loại "đồ ăn".
Mãi cho đến tận khi gặp Giản Tà.
Loại người ăn những cảm xúc sợ hãi như vậy... Đây có còn là con người bình thường không thế? Nó đã tự hỏi vô số lần.
Mỗi lần đến thời gian điều trị cũng có nghĩa nó phải tiếp xúc với hơi thở đáng sợ trên người Giản Tà, sự tồn tại khủng bố khiến nó từng phút từng giây đều bị vây trong sợ hãi và e dè, như là một cái máy vừa tự sản xuất vừa đút đồ ăn cho người đối diện.
Mà hơi thở nguy hiểm như vậy, trong lần đầu tiên gặp mặt Lý Tư Thành, Giản Tà đã không cố tình che dấu.
Nó dám khẳng định mỗi lần khám bệnh sự tồn tại tôn quý kia vô cùng vui vẻ, như là một người xem rất phấn khích mà đánh giá nó.
Ngay cả chuyện kẹo vitamin cũng là vị này bảo nó làm.
Từ chối? Nó làm sao dám từ chối cơ chứ?
... Cứu mạng, đây vẫn còn là con người sao? Hả?
Nghe thấy những lời lên án bằng máu và nước mắt của nó, Giản Tà đứng đó, chỉ là trong lòng thì run lên.
Tiếp đó, dưới mắt cậu nổi nên sự ngờ vực.
"Nói vậy là sao?... Tôi ăn cảm xúc của yêu vật?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của bản thân:
Giản Tà: Sách dạy nấu ăn vậy mà lại đổi, gấp, chờ trên mạng.
Hết chương 10./.