151221Editor: Vuyguk1209Giang Kiều quyết định viễn vông một lần nữa.
Dù sao cũng không có vé máy bay, chi bằng ở lại một ngày, quên hết những bộn bề, chỉ nghĩ đến đêm xuân trăng sáng.
Cậu ở trong phòng Trần Thư Cạnh, đứng trong phòng khách vừa ăn cơm buổi sáng, toàn thân trần trụi, xoay eo vểnh mông, triền miên lâm li với người đàn ông chỉ mới quen biết được ba ngày.
Hai chân cậu tách ra, kẹp lấy đùi Trần Thư Cạnh.
Thịt mông mập mạp vểnh cong, giữa cánh mông của Giang Kiều như bị người ta dùng khối băng lành lạnh cọ trên dưới, làm cậu uốn éo trốn về phía trước.
Cậu muốn trốn nhưng nửa người trên lại bị Trần Thư Cạnh giữ chặt, Giang Kiều nỗ lực xoay mông cũng không có tác dụng, không chỉ không trốn được mà còn như tự mình làm cho rối loạn, ngồi trên đùi người ta cọ cánh hoa của mình.
Cậu càng động đậy sắc mặt càng hồng, hai mảnh thịt non mềm như vỏ trai bị vải dệt thô ráp cọ xát làm Giang Kiều vừa đau vừa ngứa, dương v*t bắt đầu dựng lên.
Buổi chiều Trần Thư Cạnh dẫn cậu tới, quần cũng không thèm cởi, quần áo vẫn chỉnh tề đã kéo khóa kéo móc dương v*t lớn ra đâm lỗ dâm của cậu vài cái, cắm vào làm lỗ hoa của cậu vang lên vài tiếng xì xụp của nước.
Trần Thư Cạnh hôn cậu, hơi thở của hắn như độc dược ăn mòn hô hấp của Giang Kiều, ấn cậu vào tường thao làm, động tác mạnh bạo không chút thương tiếc.
Giang Kiều run run, cánh tay muốn ôm lấy bả vai rắn chắc của Trần Thư Cạnh nhưng chỉ có thể vô lực bám vào vách tường, như bé mèo hoang dâm đãng động dục.
Lỗ hoa của cậu vỗn dĩ khúc khuỷu, lúc này lại bị dương v*t thô cứng chịch vào, từ trong ra ngoài một đường thông suốt, làm đến nổi Giang Kiều không thể khép chân, nước dâm chảy nhễ nhãi.
Cho tới bây giờ, cả hai đã uống vài ngụm rượu và nghĩ ngơi nhưng lỗ hoa của Giang Kiều vẫn còn rất ấm nóng và nhức mỏi, cảm xúc no căng.
Bé hoa của cậu ngắn và hẹp hơn so với phụ nữ, Trần Thư Cạnh nghiêm túc tìm kiếm thế mà lại tìm được miệng tử cung. Chuyện này đối với nữ giới cơ bản là không có khả năng.
Mẹ nó người song tính thật là thần kỳ.
Nhưng Trần Thư Cạnh lại không đỉnh vào, bởi vì Giang Kiều không đồng ý.
Không chỉ có như thế, Giang Kiều cũng không đồng ý cho hắn bắn vào. Cậu vừa bị chịch tới thân thể run lên, vừa đứt quãng mà nói:
"A ưm, kết hôn mới…… aa…… được.”
Thật ra cậu cũng không phải là người bảo thủ, nếu không đã không để Trần Thư Cạnh phá trinh. Nhưng cậu lại không biết tại sao, những lời này lại được thốt ra.
Trần Thư Cạnh ngẩn ra, lập tức nhíu mày, chưa từ bỏ ý định ấn ấn chỗ mềm mại kia, cuối cùng vẫn nghe lời rút lui.
Trần Thư Cạnh lạnh lùng mà nói: “Được rồi. Lỗ dâm, lỗ đít với tử cung, dù sao cũng phải có một cái để lại cho chồng tương lai của anh phải không nào?”
Giang Kiều cắn môi, “Vậy, vậy chừa lại lỗ đít nho……”
"Ừm.” Trần Thư Cạnh thấp giọng nói, cúi người cắn lỗ tai cậu, “Nhưng không tới phiên hắn, tôi muốn chịch trước.”
Giọng điệu của Trần Thư Cạnh rất cường ngạnh, ánh mắt như có móc câu, nhìn chằm chằm làm cho cả người Giang Kiều nhũn ra, tay chân nóng lên, cuối cùng vẫn không có cách nào từ chối, tùy ý để hắn đút rượu vang đỏ và đá viên.
Giang Kiều ngồi trên đùi Trần Thư Cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao phải dùng đá viên?”
Trần Thư Cạnh cười nói: “Bé cưng, lỗ đít anh cũng như rượu, ướp lạnh một chút càng thơm ngon. Đông lạnh đến tê rần, lúc chịch cũng sẽ không đau.”
Giang Kiều: “……”
Gì vậy trời, rất nhiều dấu chấm hỏi luôn đó.
Trần Thư Cạnh lại hỏi: “Thích dâu tây hay chuối?”
Giang Kiều nghĩ thầm, hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ muốn…… Đầu nhỏ của Giang Kiều nghĩ nghĩ một hồi khuôn mặt đã nóng lên, đầu cũng muốn bốc khói, không chịu mở miệng.
Trần Thư Cạnh hỏi lại lần nữa, thấy cậu vẫn không trả lời, bộ dáng ỏn ẻn thẹn thùng dâm dâm, hắn bỗng nhiên hiểu ra, phụt cười:.
Ngôn Tình Tổng Tài“Nghĩ gì vậy, tôi muốn anh chọn dịch bôi trơn mà.”
Trần Thư Cạnh kẹp chặt cánh tay, để Giang Kiều ngồi trong háng, đem đôi chân trơn bóng trắng nõn của cậu quấn lên eo mình, dương v*t lộ ra ngoài quần cọ xát miệng dâm đang chảy nước.
Giang Kiều giật mình, ngay sau đó thở dốc không thôi, kẹp bé sò sưng đỏ muốn lui ra ngoài, nhưng mông lại bị bàn tay to nắm lại xoa xoa, sóng thịt dập dềnh, lưu lại dấu tay đỏ ửng.
Phía trước là côn th*t phía sau lại là bàn tay, Giang Kiều tiến thoái lưỡng nan, mặt đỏ ửng, quy đầu sưng to như vòi nước không ngừng rỉ ra dịch tuyến tiền liệt.
“Anh chịu không nói, vậy tôi chọn dâu tây đó nha.” Trần Thư Cạnh nói, “Nó giống anh. Anh là quả ngọt ngào nhất trong toàn bộ khu rừng.”
Giang Kiều thấp giọng: “Dâu tây mọc trên mặt đất mà.”
Trần Thư Cạnh: “……”
Hắn trầm mặc, gương mặt tuấn tú vì bị quê mà nóng lên.
Để hết quê Trần Thư Cạnh dứt khoát khóa môi Giang Kiều, đầu lưỡi đẩy ra cánh môi non mềm hồng nhuận, hung bạo liếm mút khoang miệng mẫn cảm và hàm trên.
Cần cổ mảnh khảnh của Giang Kiều ngẩng cao, thịt non trong khoang miệng bị liếm ngứa ngáy khó nhịn, cái ót phía sau cũng muốn ngứa, giống như bị mũi khoan nhẹ nhàng đâm thọc, cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.
Giang Kiều choáng váng nghĩ, lúc nãy nhìn Trần Thư Cạnh đỏ mặt thật đáng yêu nha.
…… Ủa khoang! Có mẹ gì đáng yêu đâu chứ?
Trong đầu Giang Kiều đột nhiên hiện lên một câu: Phụ nữ một khi động tâm với đàn ông, vậy thì trí mạng.
Nhưng cậu có phải phụ nữ đâu! Đây cũng không phải động tâm, còn kém quá xa. Huống chi đến ngày mốt cậu cũng đi rồi, sau này trời nam đất bắc, làm gì còn cơ hội gặp nhau.
Ngày mốt liền đi rồi……
Ngực Giang Kiều đau xót, giống như nước chanh nhỏ vào xô nước đá, uống vào một ngụm, vừa khó chịu lại mát lạnh sảng khoái.
Nhưng rốt cuộc sảng khoái cũng chỉ là giả, cuối cùng chỉ còn ê ẩm đến đau răng.
Giang Kiều cười khổ, chờ nụ hôn sâu kết thúc, liền dùng hai đùi yên lặng kẹp chặt eo Trần Thư Cạnh, dụi đầu vào bả vai rộng lớn của hắn, chóp mũi cọ vào xương quai xanh, hai mắt cậu nhắm chặt, chờ hắn tiến vào.
Giang Kiều sợ người ta phát hiện cảm xúc khác lạ.
Còn có thể là cảm xúc gì đây? Dù sao cũng là duyên phận ước pháo.
Bốn bỏ năm lên, làm một lần này cũng coi như là pháo chia tay.
Giang Kiều đột nhiên vớ vẩn nghĩ: Vừa rồi hẳn nên đồng ý để hắn bắn vào, dù sao đối với hắn cũng có ý nghĩa.
Còn người luôn ấn tượng với những thứ mình từng sở hữu.
Biết đâu nhiều năm về sau, trải qua những thăng trầm của cuộc đời, vạn vật thay đổi, có lẽ bóng dáng cậu sẽ lưu lại dấu ấn trong trí nhớ của Trần Thư Cạnh một cách rõ ràng hay có thể là dáng hình đại khái.
Mà không phải là một kẻ vô danh, bóng hình mờ ảo.