Cậu ở trên giường đứng ngồi không yên, lăn qua lộn lại, cuối cùng lại đầu hàng một lần nữa. Ngón tay như có ý thức tìm địa chỉ khách sạn, gửi Google định vị cho người ta.
Tiếp theo Giang Kiều bấm vào ảnh đại diện WeChat tên A, chỉ thấy một bức tường trắng, trên đó có một khối đỏ trắng đan xen với các thanh ngang trên dưới, trên đó có một ô vuông ghi dòng chữ: Vô cùng vui vẻ đi học.
Vòng bạn bè toàn màu đen, không có ký tên, trong ba ngày chẳng ai đăng gì cả.
Nhìn không ra động thái, Giang Kiều có chút thất vọng. Nhưng ảnh diện lại làm cậu buồn cười, cảm thấy có chút xíu đáng yêu.
Cậu xếp hành lý vào vali, dọn dẹp phòng sạch sẽ, để hộ chiếu vào túi xách, đi trả phòng, Giang Kiều định đến chỗ Alex ở đêm nay.
Lúc xuống lầu Giang Kiều liếc mắt nhìn hộ chiếu, visa dành cho du học sinh Anh Quốc in một cái huy chương màu vàng tươi, trên đó viết sẽ có hiệu lực vào cuối tháng Giêng.
Tất cả đã sẳn sàng hết rồi…… Chẳng lẽ như vậy liền không đi sao?
Haizz.
Cậu đẩy hành lý xuống lầu, mới vừa đi tới sảnh liền kinh ngạc, đối diện với cậu là Hà Tân Nam, sắc mặt hai bên đều cứng đờ.
Lúc nãy trong điện thoại Hà Tân Nam mắng chửi cậu lời lẽ trôi chảy tài tình, bây giờ vừa thấy mặt hắn đã chột dạ, ánh mắt lập lòe.
Giang Kiều hỏi hắn: “Anh còn muốn ở lại à?”
“Ừm, không phải ngày may mới lên máy bay sao.”
“Vậy tôi sẽ không trả phòng.”
“Được. Sao cậu lại mặc đồ nam, khó coi muốn chết.”
“Chẳng phải mặc cho anh xem.”
Giang Kiều đang muốn kéo hành lý ra cửa, lại bị Hà Tân Nam ngăn lại, “Cậu lại đi đâu? Ngày mai phải cùng nhau lên máy bay.”
Giang Kiều không hiểu, rõ ràng đã trở mặt, đây là làm gì nữa vậy? Cậu cũng đã sớm tính toán đăng ký dịch vụ In-town check-in, có thể tự chọn cỗ ngồi, tránh việc phải ngồi cùng Hà Tân Nam.
Hắn có bệnh.
“Nếu không…… Ở lại một đêm đi.” Hà Tân Nam kéo tay cậu, biểu cảm khẩn thiết.
Vừa nhìn thấy Giang Kiều, hắn liền nghĩ tới việc hai người chưa từng ngủ với nhau, nhất định không thể chia tay được, nếu không hắn thật sự lỗ to.
Giang Kiều nói: “Tôi còn có việc.”
Hà Tân Nam vẻ mặt ngường ngùng khẩn cầu cậu, “Đừng như vậy, chúng ta cũng đã quen biết hơn một tháng, vốn dĩ còn định kết hôn. Thật ra anh cũng yêu em, khuyết điểm của em anh đều có thể tha thứ, về sau nhất định hạnh hạnh phúc phúc……”
Giang Kiều: “Khỏi lôi kéo gì hết, anh căn bản không yêu tôi, thậm chí tôi cũng chẳng thích anh. Kết hôn cái rắm ấy.”
Trước giờ Giang Kiều chỉ âm thầm mắng chửi người khác trong lòng, mở miệng ra đều mềm mại ngọt ngào, lúc này đột nhiên mắng một câu thô tục làm Hà Tân Nam sững sờ, sắc mặt vặn vẹo nói:
“Tại sao cậu lại biến thành như vậy chứ?”
"Tại sao cái gì, chỉ có anh được phép mắng tôi đê tiên còn tôi thì không được à.”
“Cậu....., mẹ tôi quả nhiên nói không sai, cậu đúng là lọai người ngoài mặt ôn nhu, trong xương cốt là bán tính trà xanh……”
Giang Kiều xoay người liền đi.
Hà Tân Nam vội vàng nói: “Này, tôi đã trả lại vé vé máy bay của cậu rồi.”
Giang Kiều cả kinh, vội quay đầu lại, nhớ lại vé máy bay đúng là do hắn mua, “Anh nói gì chứ, hãng hàng không giá rẻ không cho trả vé.”
“Hãng đó sẽ hoàn 20% trong 48h.” Hà Tân Nam nói, “Còn chút nữa là tôi nhận được tiền rồi.”
Giang Kiều cả giận nói: “Anh trả vé mà không nói cho tôi?”
Hà Tân Nam như cậu suy đoán nói: “Mẹ tôi nói cậu căn bản không muốn cùng tôi du lịch, nên không muốn tôi trả tiền cho cậu. Hơn nữa ngày hôm qua tôi mua vé mới, tuy rằng không được…….”
“…… Được rồi.”
Giang Kiều không còn gì để nói, dứt khoát lấy điện thoại ra đối chiếu hóa đơn với Hà Tân Nam, đem toàn bộ chi phí chuyến đi này trả lại cho hắn, chỉ sợ cậu nợ một phân tiền thôi liền bị mẹ hắn cho là cậu lợi dụng tiền của hắn.
Làm như con trai bà ta có chỗ nào đáng lợi dụng lắm ấy.
Chuyển tiền mặt xong, Hà Tân Nam còn chưa cho cậu đi, muốn kéo cậu lên lầu, vào phòng tâm sự.
Tâm sự cái quỷ á! Giang Kiều nghĩ thầm, một số đàn ông tự cho mình là tốt đẹp, đã đến nước này còn mong cậu hồi tâm chuyển ý hả? Đứng trước gương biến dạng* chảy đầu, một điểm xuất sắc có thể phóng đại gấp mười lần, tự tin vô cùng.
Trái lại người chân chính ưu tú……
Thì mẹ nó càng tự phụ hơn nữa.
Được rồi, đàn ông toàn là bộ dáng như vậy, nhìn Trần Thư Cạnh liền biết.
Nhưng ít nhất người ta có tư cách làm như thế. Còn Hà Tân Nam thì cút mẹ nó đi.
Giang Kiều vừa tức giận lại phải miễn cưỡng giữ bình tĩnh, đẩy vali xách túi, cộp cộp cộp đi ra ngoài.
Chờ khi về nước làm nhân viên công vụ, loại đàn ông này còn cả đống ấy, cậu nghĩ giống như thu hoạch bắp vậy, cho dù cao hay lùn cũng đều làm thức ăn.
Nhưng làm thức ăn, người ta cũng chê cậu không phải phụ nữ.
…… Cũng sẽ xem thường cậu.
Giang Kiều bước chậm lại, than thở một tiếng. Cậu cúi đầu, sợi tóc mềm mại rũ xuống, hàng lông mài mảnh mai như có như không nhíu lại.
Bị che khuất tầm nhìn, Giang Kiều đã đâm đầu vào lòng ngực người nào đó.
Người kia vai rộng chân dài, trên người lại có mùi hương đặt biệt, áo khoác bóng chày màu xám lấp lánh tỏa sáng, ngón tay thon dài xách cổ áo Giang Kiều, nâng cằm cậu lên xoa xoa khóe mắt ửng đỏ.
“Ai bắt nạt anh?” Trần Thư Cạnh ôn nhu nói, “Sao lại khóc rồi.”
“Nhìn thiếu chịch muốn chết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT