Người đối diện có dáng người rất cao, cặp chân dài kia chiếm hơn một nửa không gian, làm Giang Kiều không thể không lùi về phía sau, một loại cáp giác ám bách kì lạ vô pháp né tránh.
Cậu nhìn chằm chằm vào đôi giày mũi thấp màu trắng của đối phương, thế nhưng không nhiễm một hạt bụi, dây giày mới tinh, không thường thấy với những nam sinh.
Cảm giác tò mò khó giải thích cậu chậm rãi ngẩng đầu, quần vận động sọc xám cùng áo cao bồi màu xanh, cổ tay trái trắng sáng đối lập đang lười nhác gác lên bệ cửa sổ, bàn tay cầm điện thoại, móng tay trong suốt sạch sẽ.
Cậu ta tùy ý quấn chiếc khăn quàng cổ, nhưng không hề có một chút vẻ mập mạp nào, ngược lại càng làm cho cổ thon dài hơn, đường cong xương cằm mượt mà, mặt hình lập thể, hai vai rộng lớn.
Tim Giang Kiều đập loạng xạ, lại liếc mắt nhìn lên, chỉ thấy đối phương ở cúi đầu xem điện thoại, lông mi hờ hững rũ xuống.
Đường nét rõ ràng mà tuyệt đẹp, ngũ quan đã tinh xảo lại còn có khí phái nam tính, công kích tính mười phần, phi thường anh tuấn.
truyện kiếm hiệp hayGiang Kiều sững sờ, chỉ nhìn dáng vẻ bề ngoài, đây cơ hồ là loại hình mà cậu yêu thích nhất, tình nhân trong mộng. Tướng mạo xuất chúng khí chất nổi bật, nhìn lại sạch sẽ lưu loát, lại còn trẻ đến muốn mạng.
Đừng nói cậu, chỉ cần đối diện người này, ai mẹ nó có thể không thích?
Người này da trắng cực kỳ, thân hình cao lớn, tướng mạo rõ ràng là người Châu Á, nhưng lại giống con lai, một vẻ đẹp độc nhất vô nhị.
Giang Kiều chưa bao giờ thấy người nào đẹo trai như vậy, nhịn không được lén nhìn vài cái, cậu thẳng lưng ngồi lên lại không cẩn thận đụng vào cẳng chân người ta.
Người bên kia thu chân lại, nhướng mi, liếc xuống nhìn cậu, nửa giây sau lại ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn.
Giang Kiều vừa động tâm vừa căng thẳng, muốn quay đầu đi, dùng ngón tay túm lấy vạt áo.
Nhưng cậu lại nhớ tới Hà Tân Nam, một loại chán nản xen lẫn tức giận báo thù lại sinh ra dũng khí, làm đầu óc cậu bị kéo một cái, nở nụ cười tươi.
Cậu cười đến thật đẹp, đầu lưỡi cố ý áp vào hàm trên khiếng cho chiếc cằm tròn trĩnh hiện ra. Hôm nay cậu giả dạng thành cô gái dịu dàng ôn nhu, kết hợp với màu mắt hồng phấn, cười ngâm ngâm toát ra vẻ mềm mại đáng yêu như bé gái nhỏ ngoan ngoãn.
Người đối diện người ngẩn ra, đôi mắt đẹp nheo lại, cũng nở nụ cười.
Hà Tân Nam ngồi xuống cạnh Giang Kiều, oán giận nói: “Em sao lại không đợi anh? Thiếu chút nữa đã không nhìn thấy.”
Giang Kiều nói: “Ngẩng đầu lên không phải thấy rồi sao.”
“Được, được.”
Trai đẹp đối diện liếc Hà Tân Nam một cái, nhíu mày, không để ý Giang Kiều nữa, cúi đầu chơi game.
Giang Kiều cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ nếu không có Hà Tân Nam đi theo, nói không chừng có thể nói chuyện vài câu, vạn nhất cũng là người Trung Quốc……
Đúng thì thế nào?
Cho dù người ta thực sự có có ý gì đi nữa, cũng là nhìn trúng cậu trong bộ dáng phụ nữ, một khi biết…… Huống chi vừa rồi nụ cười kia, đại khái chỉ là xuất phát từ lễ phép.
Cậu lại suy nghĩ nhiều quá!
Giang Kiều lắc đầu, yên lặng điều chỉnh cảm xúc. Cậu ngồi thấp xuống thoáng nhìn màn hình điện thoại của người đối diện, thế mà lại có giao diện WeChat.
Đồng tử cậu co rụt lại, mẹ nó bất ngờ, Hà Tân Nam ở bên tai nói chuyện cũng không nghe thấy.
Thật đúng là người Trung Quốc!
Không biết vì cái gì, Giang Kiều vui vẻ lên, nhưng lại sinh ra tình cảm yêu thầm của học sinh tiểu học, lén lút ngẩng cổ nhìn lén.
Cậu thấy giao diện WeChat kia có một loạt chấm đỏ chưa đọc, nhưng đối phương lại không trả lời, trực tiếp mở ra……
Người ở gần đây?
Sau đó hắn đem điện thoại đặt ở trên đùi, lười biếng dựa lên thành ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào Giang Kiều, nâng cằm.
Giang Kiều sững sờ, đối phương liền mỉm cười lên, chớp chớp mắt trái.
Nháy mắt này làm cho ngực Giang Kiều nóng lên, ma xui quỷ khiến móc điện thoại ra, bật tìm người xung quanh, gửi lời mời kết bạn đến hình đại diện duy nhất trong phạm vi 100m
Tim cậu đập bịch bịch, vừa ngượng ngùng vừa chờ mong, nghĩ thầm điên rồi điên rồi, thật là điên rồi.
Cái này gọi là gì, là trò chơi ăn vụng?.
Cậu chờ, chờ, chờ mãi mà đối phương vẫn chưa đồng ý kết bạn. Đến khi cậu cậu nhìn vào điện thoại đối phương, lại là game online màu sắc rực rỡ.
Giang Kiều tắt máy, trong không khỏi nghi ngờ, tự mình hoài nghi: Chẳng lẽ là cậu tự mình đa tình? Hay là sai người rồi?
Đang nghĩ ngợi, Hà Tân Nam bổng nhiên nói: “Bà xã, chúng ta dừng lại ở đâu? Hỏi nảy giờ rồi đó.”
“……”
Xưng hô này làm Giang Kiều nhớ tin nhắn của tiểu tam tối hôm qua kia, lạnh như băng nói: “Gamla Stan.”
“Hiện tại là chỗ nào rồi?”
“Còn chưa tới. Anh không nghe thông báo sao?”
“À.”
“Các người ngồi qua trạm rồi.”
Người đối diện đột nhiên mở miệng, thanh âm kia từ tính trầm thấp, giống như trong cổ họng có gắn máy điều hòa âm sắc, dễ nghe đến nỗi làm người ta phải nín thở.
“Hả?”
Giang Kiều đầu tiên là bị thanh âm kia làm đến ngứa ngáy, tiếp theo liền cả kinh.
Tuy rằng cậu tự nhận mình hiểu rõ tên trạm, nhưng vừa rồi ngớ ngẩn, bị người đối diện câu hồn đoạt phách, thế mà mẹ nó ngồi huốc rồi.
Giang Kiều không khỏi ảo não, dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cố gắng xác định. Mới vừa mở Google Maps ra, tàu điện ngầm liền dừng lại.
Giang Kiều đẩy Hà Tân Nam xuống xe, nhìn về phía tên trạm, rồi kiểm tra đối chiếu bản đồ, phát hiện là đây trạm cuối cùng.
Cậu đang ngơ ngác, cánh tay đã bị người khác bắt lấy, sức lực rất lớn, đột nhiên đem cậu kéo lại trên tàu điện ngầm.
Cửa cũng nhanh chóng đóng lại.
Ngoài cửa sổ xe, Hà Tân Nam còn đang xem nhãn hiệu đến sững sờ, bóng dáng đen tuyền u ám biến mất khi đoàn tàu đóng cửa.
Cánh ray cậu còn bị nắm, phía sau lưng lại dán lên lồng ngực rộng lớn, Giang Kiều cơ hồ bị người ta ôm vào trong ngực, hai má nhanh chóng nóng lên, toàn thân cứng đờ, không thể động đậy. Bên tai truyền đến một tiếng trêu đùa, làm cho chân tay cậu tê dại:
“Tiểu thư, ông xã của em ngay cả đường đi cũng tìm không được, em còn ở cùng hắn làm gì, làm mẹ hắn hả?”