Trần Thư Cạnh vẫn còn cứng, nhíu mày thở dốc, như không để ý đến cô ta kéo Giang Kiều vào phòng tắm tiếp tục làm. Giang Kiều vẫn còn biết giữ mặt mũi, sợ tới mức vội vàng đẩy hắn ra.
Trần Thư Cạnh vẫn còn mặc quần áo, chỉ cởi áo khoác, Giang Kiều thì hai đùi trần trụi, bên trên chỉ mặc một cái áo sơ mi, khó khăn lắm mới che đến mông, trên đùi còn có không ít dấu vết.
Cậu xấu hổ muốn chết, cúi người nhặt quần lên, muốn nhanh chóng chuồn lẹ lại bị Trần Thư Cạnh ngăn lại, cánh tay hắn duỗi ra kéo cậu vào lòng ngực, trấn an xoa bóp vai cậu.
“Được rồi.” Hắn nâng nâng cằm nói với cô gái, “Quần áo của cô tôi đã để vào túi, đồ trang điểm thì ở phòng vệ sinh.”
“Gấp cái gì?” Cô gái khoanh tay, “Vội chịch hả? Cậu có biết ngựa giống rất giống cậu không?”
Trần Thư Cạnh lạnh lùng: “Đừng có ở chỗ tôi tìm đường chết.”
Cô gái kia nhìn hắn chằm chằm, môi khẽ run. Đột nhiên nghiêng đầu, ghé mắt nhìn Giang Kiều đang trốn trong lòng ngực hắn, mắt hạnh xinh đẹp quét từ trên xuống dưới.
“Cô là ai?”
“A xin chào, tôi tên……”
“Trước kia hắn luôn chê tôi không biết phối hợp, còn nói chơi đàn ông sướng hơn nhiều, muốn làm gì đều có thể làm. Tôi khuyên cô nên tránh xa hắn một chút, đừng tự biến mình thành món đồ chơi.”
“……”
Giang Kiều ngẩn ra, điều này cậu đã sớm nghĩ tới, cũng tự hỏi rằng mình có thể gánh vác nổi hậu quả không. Nhưng người ta đã mở miệng nhắc nhở, mặc kệ là trào phúng hay thiện ý, cậu vẫn nên lễ phép nói:
“Cảm ơn, tôi……”
Trần Thư Cạnh biến sắc, cúi đầu bóp gương mặt cậu, dùng mu bàn tay niết nhẹ, “Em cảm ơn cô ta?”
Giang Kiều xấu hổ, “Không, không có.”
Cô gái kia vừa thấy, trong mắt lập tức toát ra vẻ khinh bỉ. Đang muốn quay lưng đi dọn đồ thì điện thoại của Giang Kiều vang lên.
Tiếng chuông này được hệ thống mặc định, là bài hát từ 800 năm trước: Trên người của anh có mùi nước hoa của cô ấy, là cái mũi phạm tội của tôi……
Giang Kiều khó hiểu: Đây là sim mới mua, là ai gọi tới vậy nhỉ? Cậu bị hai người nhìn chằm chằm muốn hoảng hốt, vội vàng muốn cúp máy.
Trần Thư Cạnh lại nói: “Nghe đi. Đây là nhà tôi, em sợ cái gì?”
Giang Kiều ngẩn ra, do dự nửa giây, cuối cùng bấm nhận.
Còn chưa kịp đưa lên tai, âm thanh từ loa đã truyền ra:
“Bà xã! Rốt cuộc em làm sao thế! Em làm vậy thật quá đáng, đêm nay anh mua vé máy bay về nước trước, em ở đây chơi một mình đi.”
Giang Kiều ngây người, nháy mắt trên mặt nóng như phát sốt, đau cả đầu. Vội vàng chạy sang bên kia, còn chưa nghĩ nên trả lời thế nào mới tốt thì điện thoại đã bị cô gái kia giật lấy.
Cô ta bĩu môi, nói vào mi-crô: " Ồ, bã xã anh lên giường cùng bạn trai cũ của tôi, đầu anh bị đội cho cả đống nón xanh kìa!”
Giang Kiều hết hồn, vội vàng muốn giật lại điện thoại thì lại bị xô ra.
Trần Thư Cạnh ôm cậu, thuận tay giữ được tay cô gái kia, giật lại điện thoại, đưa cho Giang Kiều. Nhíu mày nói:
“Đm đừng có làm loạn, cái nết gì đây!”
“Cái nết cậu tốt hơn tôi hả?” Cô gái trừng mắt hắn, đột nhiên khóe mắt ẩm ướt, “Nói trở mặt liền trở mặt, cậu nói gì thì chính là cái đó, cái gì cũng theo cậu, vậy mà còn muốn đi tán tỉnh người khác……”
“Tán tỉnh thì làm sao? Tôi cũng không ngoại tình.” Trần Thư Cạnh nói, “Lúc đến đây tôi đã nói chia tay, cô muốn níu kéo, tôi mặc kệ cô. Bây giờ lại tới đây trách tôi?”
“Cậu không ngoại tình? Cậu……”
Giang Kiều bị kẹp giữa hai người họ, giống như người qua đường đang xem cặp tình nhân cãi nhau, cự kỳ xấu hổ.
Cậu lặng lẽ kéo tay Trần Thư Cạnh xuống, muốn trả lời điện thoại, cùng Hà Tân Nam lý luận đôi câu. Lập tức bị hắn liếc mắt:
“Em không phải nói muốn chia tay sao?”
“Đúng vậy, nhưng……”
Hà Tân Nam ngoại tình là hắn sai, nhưng bây giờ hắn ta biết cậu cũng…… Lỡ như hắn đem chuyện này thêm mắm dặm muối kể cho cha mẹ, vậy không phải người sai lại trở thành cậu sao.
Giang Kiều chột dạ đứng yên tại chỗ, bị Trần Thư Cạnh kéo lại ôm trong lòng ngực. Yên lặng hối hận việc bản thân mình né tránh hiện thực, không thể dứt khoát chặt đứt rắc rối.
Nhưng việc đã đến nước này, cậu ngược lại quyết tâm:
Cho dù Hà Tân Nam không ngoại tình đi nữa, Giang Kiều cũng không nên cùng hắn kết hôn.
Nếu đối phương cảm thấy bất lợi, cậu thậm chí có thể đem vé máy bay cùng tiền khách sạn trả lại, tiền đồ ăn và phượng tiện đi lại đều trả qua AA. May là lúc ở cùng nhau và ăn uống cũng đơn giản nên cũng không tốn bao nhiêu.
Hai ngày này cậu đã nghĩ kỹ một số chuyện, thậm chí lần đầu tiên biết được cảm giác yêu đương là như thế nào.
Cho dù là ảo tưởng nhưng cũng rất cám dỗ.
Trong lòng Giang Kiều biết rõ ràng, sự ga lăng của Alex chỉ là thói quen, ôn nhu cũng là thuận tay, hào phóng là do có tiền, yêu thích của hắn cũng đều có liên quan đến tình dục……
Nhưng hắn chỉ xem Giang Kiều như đối tượng yêu thích, mà không phải người thân cận, nối dõi tông đường, cung cấp nuôi dưỡng cha mẹ, cùng còn khoản vay mua nhà.(?)(này là gì tui hong hiểu luôn)
Cho dù không thuần túy đi chăng nữa, nhưng bọn họ cho nhau cảm giác yêu thích. Lại nói giữa hôn nhân mà không có sự yêu thích thì còn kết hôn làm gì.
Có rất nhiều việc một mình cậu cũng có thể làm.
Giang Kiều gọi điện thoại cho Hà Tân Nam, nhưng không ai bắt máy, chỉ có thể gửi WeChat nói: Tôi biết anh cũng có người khác, đối với tôi cũng không vừa lòng lắm, chúng ta chia tay đi.
Hà Tân Nam trả lời: Tôi đã nói cho ba mẹ cậu. Chú và dì là người đàng hoàng, không biết tại sao lại sinh ra loại người đê tiện như cậu, ha ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT