Một đám đứng sát vào lắng tai nghe, Lương Ái Quang không nhịn được nói xen vào, "Ngươi có biện pháp kiếm được tiền không?"
"Biện pháp thì có, nhưng hơi mạo hiểm." Hứa Kình liếc nhìn bọn họ và ngừng nói.
Lương Ái Quang không khỏi thúc giục hắn, "Mạo hiểm thì sợ cái gì, ngươi nhanh lên mau nói đi?"
Hứa Kình vui vẻ nói: "Hôm trước chúng ta lên núi không phải tìm được thạch hộc sao? Có thể đào dược liệu đem bán."
Ngay khi những lời này nói ra, cả bọn nhìn nhau Lương Lương Tử không
khỏi lên tiếng: "Dược liệu trước hết phải kiểm tra đo lường xem trong đó có tia W hay không."
Lương Hóa Vũ nghe thấy dược liệu liền bị hấp dẫn đi qua, cũng lắc đầu nói, "Muốn kiểm tra đo lường sẽ tốn rất nhiều tiền."
Hứa Kình hỏi: "Nhiều tiền là bao nhiêu?"
Lương Hóa Vũ đối với việc này rất quen thuộc, "Tuỳ vào từng loại dược
liệu, bình thường kiểm tra một cân dược liệu cần khoản ba khối hai."
Hứa Kình nghe vậy liền hiểu, nhanh tay lấy giấy viết xuống giá của dược
liệu được kiểm tra đo lường, "Nếu kiểm tra đo lường dược liệu có giá ba
khối hai một cân, vậy còn giá bán của dược liệu thì sao? Một cân thạch
hộc bao nhiêu tiền? Còn rễ khỉ thì sao? Còn có cỏ linh chi hoang dã thì
như thế nào?"
Những loại dược liệu này đều mắc, Lương Hóa Vũ liền hiểu được kế hoạch
của Hứa Kình mà do dự nói: "Thạch hộc là bốn mươi tám khối một cân, rễ
khỉ là ba mươi hai khối một cân, cỏ linh chi hoang dã là bốn mươi bốn
khối một cân. Tuy nhiên phần lớn dược liệu đều cần phải qua chế biến mới có thể sử dụng, hơn nữa dược liệu hoang dã rất khó hái, cho dù có thể
hái được cũng không nhiều."
"Chúng ta trước đừng xem hái nó có khó hay không, chỉ cần với giá cả này thì chúng ta cũng có thể gửi một lần." Hứa Kình thuận tay tính toán lên giấy cho bọn họ nhìn: "Nếu chúng ta có thể hái được một cân thạch hộc,
bên trong chỉ có một phần ba không chứa tia W, trừ đi tiền kiểm tra đo
lường chúng ta cũng có hơn mười hai khối đủ để mua một quả bóng rổ."
Cả bọn nhìn nhau trong lòng đều rục rịch ngốc đầu dậy.
Hứa Kình nhìn bọn họ, "Một người hái dược thật sự chậm có thể mười ngày
nửa tháng cũng không có lời, chúng ta ở đây nhiều người như vậy nếu hợp
tác với nhau tuyệt đối có thể hái được một đến hai cân dược liệu, nếu
hái nhiều thêm một ít sau khi bán đi nói không chừng còn có thể chia
nhau một ít tiền đem về nhà."
Lương Hóa Vũ không khỏi nhắc nhở, "Nếu một cân dược liệu đến một phần ba đều không thể sử dụng thì sao?"
"Một phần sáu chúng ta cũng kiếm!" Hứa Kình đáp không chút do dự, "Liền
lấy thạch hộc mà nói ngay cả khi chỉ có thể bán được một phần sáu, trừ
đi ba khối hai cho kiểm tra đo lường cũng vẫn kiếm được bốn khối tám đủ
để mua một quả bóng rổ."
"Dược liệu hoang dã mọc trong tự nhiên nên chúng ta không cần phải làm
gì, chỉ cần nhìn thấy tiện tay hái về là được cũng không thiệt hại gì
cả."
Từ sau khi thanh tỉnh Hứa Kình mỗi ngày đều ăn thêm, sau hai tháng hắn
đã cao hơn rất nhiều và không gầy như trước, hiện tại nhìn hắn trông
giống như một đứa trẻ tám chín tuổi.
Vẻ mặt hắn lúc này rất bình tĩnh, ánh mắt lóe sáng khi nói chuyện làm cả đám xung quanh bị thuyết phục một cách khó hiểu.
Lương Hóa Vũ im lặng một lúc, sau đó lên tiếng trước "Tiểu Hòa nói đúng, nhìn thấy dược liệu tiện tay hái về cũng không mất gì, nếu thuận lợi
chúng ta có thể thu được vài cân dược liệu. Sau đó, chúng ta dành chút
thời gian đến cửa hàng để bán kiếm chút tiền tiêu vặt."
Lương Lương Tử và những người khác gật đầu lia lịa sau khi nghe xong lời nói của Lương Hóa Vũ, "Chúng ta về sau lên núi thuận tiện hái một ít
dược liệu trở về."
"Bằng không chúng ta cuối tuần này lên núi tìm một chút? Vừa đúng lúc
mùa đông sắp tới, trong nhà muốn nhặt củi chúng ta đi nhiều thêm vài lần người lớn cũng không nói lời nào."
Lương Hóa Vũ thấy bọn họ xoa tay muốn đi liền nhắc nhở: "Ta sợ là cuối tuần này sẽ không đi được vì cần phải cắt lúa."
Lương Ái Quang có chút thất vọng thở dài, trong nhà cắt lúa chắc chắn là bọn họ phải giúp đỡ nên cuối tuần sẽ không thể nào lên núi được.
Hứa Kình vội an ủi bọn họ, "Loại chuyện này cũng đừng vội, cuối tuần này không đi được thì tuần sau chúng ta lại đi."
Nhờ Hứa Kình ra chủ ý mà bọn trở nên phấn khởi thậm chí còn không thèm
chơi ná, mà quấn lấy Lương Hóa Vũ mượn sách thuốc của nhà hắn để xem, hy vọng có thể nhận biết thêm về dược liệu để thuận tiện hái bán lấy tiền.
Hứa Kình đã sớm muốn mượn sách thuốc của nhà Lương Hóa Vũ, nhưng không
biết phải nói sao thì hiện tại bọn con trai trong lớp làm ầm ĩ lên, Hứa
Kình liền thuận miệng hỏi mượn.
Lương Hóa Vũ đối với đám khỉ trong lớp không yên tâm chút nào, nhưng đối với Hứa Kình thì ngược lại nên hắn trở về nói chuyện với mọi người
trong nhà, đem theo một bộ sách thuốc cho Hứa Kình mượn.
Hứa Kình vội vàng đem từng loại dược liệu cẩn thận ghi nhớ, đặc biệt là
dược liệu được sản xuất ở tỉnh J, Hứa Kình cảm thấy chưa ổn liền lấy cầm một quyển sổ ra sao chép lại thông tin.
Vào cuối tuần, nhà họ Lương chuẩn bị cắt lúa thậm chí Lương Tiểu Bảo đều bị kêu ra ruộng giúp đỡ.
Lúa mới cắt xong được đưa vào máy tuốt để đập hạt lúa ra, sau đó từng
bao tải lúa được đem ra sân phơi, mọi người ở trên sân dùng sàng để sàng ra những vật còn lẫn trong lúa ra.
Hứa Kình mỗi ngày đi học về, ngoài việc đun nước còn phải thu hạt lúa trên sân phơi lại.
Trong ruộng lúa có nuôi cá chạch và cá bông lúa cần phải thu hoạch đem
bán, nếu không có thức ăn thì cá bông lúa cùng cá chạch sẽ chết đói.
Lương Quốc Đào và Quách Anh Trinh liền chọn ngày ba tháng mười, khu vực
Du Đồng họp chợ để bán cá. Buổi sáng bọn họ dậy thật sớm đi đến khu Du
Đồng, để kiểm tra đo lường tia W trong cá bông lúa và cá chạch nuôi
trong ruộng lúa.
Hiện nay, nếu bán thực phẩm có hàm lượng tia W vượt tiêu chuẩn là một
trọng tội, ngay cả khi hai vợ chồng Lương Quốc Đào biết rằng cá nuôi ở
nhà sẽ không có vấn đề nhưng họ cũng không thể qua loa.
Hứa Kình đi theo sau để xem náo nhiệt, cơ quan kiểm tra đo lường kiểm
tra ngẫu nhiên thì mỗi con đều đạt tiêu chuẩn, sau đó đưa cho Lương Quốc Đào giấy phép bán hàng.
Lương Quốc Đào cũng không tự đi ra chợ bán mà gọi người chuyên buôn bán
kinh doanh tôm cá để bán sỉ cho họ, bán cách này giá thành thấp hơn
nhưng lại tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều.
Buổi sáng nhà họ Lương bận rộn rất lâu, cuối cùng họ cũng bán xong thu
tổng số tiền là 76 khối hai, sau đó họ mới có thời gian ăn cơm sáng.
Một số cá bông lúa cùng cá chạch bị thương trong quá trình đánh bắt,
người mua hàng từ chối không thu nó. Lý Ngân Tú lấy thùng cá được đem
trở về đi làm sạch cắt thành khối rồi treo trên tường hong khô.
Những con cá khô này được nấu với ớt cay ăn rất ngon, nên Lương Đại
Thạch và Lương Nhị Muội khi đi trường học mang theo một ít để dùng trong một tuần.
Hứa Kình nhìn thấy Lý Ngân Tú hong nhiều như vậy liền lặng lẽ lấy một ít gói kỹ trong lá sen, đưa cho Tề Vân Chi bỏ vào trong cái túi mang theo
bên người.
Quần áo của Tề Vân Chi không có túi chỉ cầm đồ trên tay suốt cả ngày rất bất tiện, Hứa Kình liền tìm một vài mảnh vải vụn trong rương đồ lặt vặt của Lý Ngân Tú, may một chiếc túi vải đơn giản để Tề Vân Chi mang theo
trên người cái gì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Mọi thứ sẽ trở nên trong suốt ngay khi đến tay Tề Vân Chi, vì đặc tính
này nên Hứa Kình thường lấy một số thứ nhỏ nhặt của nhà họ Lương đưa cho Tề Vân Chi cất chẳng hạn như muối, lưỡi dao. Điều này thật sự là không
tốt, nhưng mà Hứa Kình muốn cùng Tề Vân Chi sinh sống cũng không có cách nào khác.
Dù sao cha mẹ hắn ở kiếp này cũng đưa tiền cho nhà họ Lương, hắn lấy một chút đồ vật nhà họ Lương cũng có thể xem là ăn trộm, nhưng mà theo lý
giải ở trên thì vẫn có tính thuyết phục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT