Lương Lương Tử cầm lấy phần đồ ăn của Hứa Kình, nhìn thấy hắn đang đứng bên hồ nước liền đi tới.
Trong khoảng thời gian này hầu như mỗi đêm hắn đều ăn những thứ này, nên không hứng thú tranh nhau ăn hết cái này đến cái khác. Huệ bọn họ, mà
cứ nhìn chằm chằm thạch hộc mọc trên vách đá.
Lương Tử nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, thì hỏi: "Hứa Thịnh Hòa, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Đang nhìn thạch hộc." Hứa Kình quay đầu trả lời "Nghe nói thạch hộc nở hoa rất đẹp, còn có người đào về nhà trồng".
"Nở hoa?" Lương Lương Tử mờ mịt nhìn về phía Hóa Vũ mà hỏi "Thạch hộc cũng nở hoa."
Lương Hóa Vũ gật đầu "Thạch hộc còn được gọi là chi Lan hoàng thảo, ông
nội của ta rất thích hoa thạch hộc. Nhưng thạch hộc không dễ trồng và
cũng rất khó nở hoa, Hứa Thịnh Hòa ngươi muốn đào trở về trồng sao, nơi
này trơn còn nhiều đá nên rất khó trèo lên để hái thạch hộc xuống."
Lương Lương Tử nhìn mấy cây thạch hộc phía trên vách đá, sau đó nhìn về
phía Hứa Kình vỗ ngực nói: "Cái kia không có vấn đề gì khó, nhìn ta
này!"
Trong lúc đang nói chuyện hắn quay người đi vài bước đến bên vách đá,
ngẩng đầu nhìn lên tìm một nơi tương đối thích hợp rồi leo lên.
Hứa Kình vội vàng giữ lấy hắn, "Không cần đâu Lương Tử, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi đừng có leo lên."
"Không sao đâu." Lương Lương Tử cười đắc ý lộ ra hàm răng trắng, "Cây
thạch hộc lớn lên rất thấp lại dễ hái, nếu bị ngã thì cùng lắm thì rơi
vào hồ thôi."
Vừa nói hắn vừa thoát khỏi tay Hứa Kình, lập tức dùng hai chân nhảy lên hướng phía trên vách đá mà leo.
Hứa Kình đưa tay ra bắt lấy nhưng không được làm cả người suýt nữa ngã
nhào, may mắn Tề Vân Chi ở bên cạnh nhanh chóng vươn tay kéo lại.
Những người khác đi sang nhìn, Lương Ái Quang phấn khích hô lên, "Này,
ta cũng muốn đến thử xem." hắn vừa nói vừa hướng phía vách đá trèo lên.
Lương Hóa Vũ đưa tay kéo hắn xuống "Ngươi tham gia làm gì?"
Mọi người đứng ở phía dưới cười ầm nhìn theo Lương Lương Tử leo lên trên như một con khỉ, không bao lâu liền tiến đến gần cây thạch hộc rồi đưa
tay hái lấy.
Rễ của cây thạch hộc mọc sâu vào tường đá không dễ rút ra, Lương Lương
Tử một tay bám vào tảng đá ở trên tay còn lại lây cây thạch hộc. Hứa
Kình nhìn hắn mà túa mồ hôi lạnh, hắn lung lay một hồi lâu thì thạch hộc cũng bị nhổ ra, bởi vì hắn dùng lực quá mạnh mà suýt chút nữa lung lay
ngã xuống hồ.
Hứa Kình nhìn thấy hắn bám nhanh vào tảng đá theo hướng khác leo qua, mà vội vàng gọi: "Lương Tử, không sao ngươi mau leo xuống đi!"
Lương Lương Tử quay đầu lại cúi xuống đáp: "Không được, ta đã bứt đứt rễ của cây thạch hộc này nên không thể trồng được, chờ một chút ta lại nhổ gốc cây khác cho ngươi."
Hứa Kình trả lời: "Ta không trồng thạch hộc nên ngươi mau xuống đi!"
Lương Lương Tử nghe nói vậy có chút không vui, đành phải đáp: "Ừ"
Hắn nhét cây thạch hộc đã nhổ vào trong lưng quần rồi từ từ leo xuống
vách đá. Sau khi xuống đến mặt đất, hắn cầm cây thạch hộc trên tay bước
đến chỗ Hứa Kình "Tiểu Hòa, cho ngươi này."
Hứa Kình vươn tay nhận lấy cây thạch hộc trên đó có chút rêu xanh cùng
nước, nhìn Lương Lương Tử một chút liền hạ mi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn,
lần sau đừng trèo lên nữa quá nguy hiểm."
Lương Lương Tử xua tay không thèm để tâm, "Không sao, chuyện này thì có
gì nguy hiểm, đó là do ngươi chưa nhìn thấy chúng ta oét trên vách đá
thì leo núi."
Mọi người xung quanh cũng cười đùa, "Đúng vậy Tiểu Hòa ngươi thật nhát gan."
Hứa Kình có chút bất lực lắc đầu, "Do các ngươi quá to gan mà thôi."
Hứa Kình suy nghĩ đến việc quay trở lại nên trồng cây thạch hộc này như thế nào, để không phụ tấm lòng của Lương Tử.
Tề Vân Chi vốn đang im lặng đứng bên cạnh, lại ngửa đầu nhìn lên vách đá đột nhiên đi đến duỗi tay ra bám vào vách đá mạnh mẽ trèo lên trên.
"!" Hứa Kình bị dọa một trận sau khi phục hồi lại muốn gọi hắn leo
xuống, không chỉ vừa lo lắng cho an toàn của hắn mà sợ mọi người xung
quanh phát hiện, nên có chút sốt ruột.
Lương Hóa Vũ liền hỏi "Ngươi bị sao vậy?"
Hứa Kình lập tức cúi đầu che đi chân của mình, khó khăn nói "Chân của ta hình như bị chuột rút."
Những người khác giật mình ngồi xổm xuống giúp hắn xoa chân, tranh nhau nói ra ý kiến của mình.
Trong lòng ngực Hứa Kình tim đập nhanh hơn, cho đến khi nhìn thấy Tề Vân Chi nhẹ nhàng rút được bốn năm cây thạch hộc nắm trong tay, hắn mới coi như không có chuyện gì xảy ra mà đứng dậy, "Ta ngồi đây một chút sẽ tốt hơn, các ngươi đi chơi đi."
Lương Hóa Vú nhíu mày, "Thật sự không sao chứ?"
Hứa Kình cười với hắn, "Không sao, ta thật không có việc gì cả?"
Lương Ái Nhiên sảng khoái nói: "Vậy ngươi ngồi ở đây nghỉ một lát, chúng ta đi chặt một ít củi. Ta nói cho ngươi biết, cây đắng ở đây có thể
dùng làm ná rất tốt, chờ chút nữa chúng ta sẽ chặt giúp ngươi một cây."
Hứa Kình gật đầu, "Ừm, ta ở đây chờ các ngươi."
Cả đám cầm dao vui vẻ men theo con đường đá để đi tìm cây đắng làm ná.
Lương Hóa Vũ có chút lo lắng cho Hứa Kình, nhưng ham muốn làm ná đã lấn
át đi sự lo lắng này, sau khi chắc chắn rằng Hứa Kình không có việc gì
liền cầm dao để chặt củi đi theo nhóm bạn.
Chờ bọn họ đi xa Hứa Kình liền tiến đến kéo Tề Vân Chi qua nói: "Anh Tề, lần sau đừng đột nhiên leo lên vách đá như vậy."
Tề Vân Chi đôi mắt đen láy nhìn hắn, cúi người đưa thạch hộc trong tay ra, "Cho ngươi, nó vẫn còn có rễ cây."
Hứa Kình nhìn thấy trong lòng bàn tay to có vài gốc cây thạch hộc mà
trong lòng cảm thấy buồn vui lẫn lộn, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy Lê
tiếng "Cám ơn."
Tề Vân Chi sau một hồi liền phản ứng, nhẹ giọng nói: "Không cần cám ơn." Một lát sau hắn lại nói tiếp: "Ngươi muốn cái gì, ta sẽ cho ngươi."
Hứa Kình vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Hứa Kình hiện tại cao hơn một mét cả người chỉ đến eo của Tề Vân Chi,
giống như một đứa nhỏ nên chỉ có thể ôm chân của Tề Vân Chi.
Hắn không biết rằng trong mắt của Tề Vân Chi nhìn thấy hắn là một thanh
niên với dáng người mảnh khảnh, cao gần một mét tám làn da trắng mịn. Đó là diện mạo của linh hồn cũng là diện mạo của hắn ở kiếp trước.
Hắn ôm như vậy cả người vừa vặn đều dựa vào trong lòng ngực của Tề Vân Chi.
Tề Vân Chi có thể nhìn thấy linh hồn của hắn nhưng lại không thể ôm lấy, sau khi ngây người nhìn một hồi lâu Tề Vân Chi ngồi xổm xuống, nhẹ
nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của Hứa Kình vào trong lòng ngực.
Hứa Kình vốn muốn nhổ thạch hộc để bán lấy tiền, nhưng hắn đều luyến
tiếc không muốn bán cây nào cả nên hiện tại không biết phải làm sao.
Thạch hộc đòi hỏi môi trường sinh trưởng rất khắt khe cả về nhiệt độ lẫn độ ẩm, Hứa Kình lo lắng rằng mình đem thạch hộc về trồng không thể sống được, nên quyết định đem chúng trồng trở lại trên vách đá.
Tề Vân Chi nhìn theo động tác của hắn hồi lâu, mới nghỉ hoặc hỏi: "Không đổi?"
"Không đổi." Hứa Kình cười nhìn anh, "Đây là quà anh tặng em, nên sẽ không đổi."
Tề Vân Chi do dự đưa tay ra sờ vào chiếc lá màu xanh của thạch hộc lại
không lên tiếng, làm Hứa Kình cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Hứa Kình hoàn thành xong việc trồng thạch hộc vào lại vách đá,
hắn nhịn không được mà mở ra hệ thống rà quét các cây thạch hộc để xem
có thể đổi được bao nhiêu tích phân.
Hệ thống: Đang rà quét, chủng loại: Thạch hộc, tổng trọng lượng 3, 2 cân đạt tiêu chuẩn, có thể dùng làm thuốc, chứa khoảng 46, 27 năng lượng
sinh học quy đổi thành 46, 27 tích phân, có bán hay không?
Nhiều như vậy? Tim Hứa Kình đập nhanh hơn, hắn đoán chừng năng lượng
sinh học của dược liệu này sẽ nhiều hơn một chút nhưng không ngờ lại
nhiều như vậy.
Hệ thống không nhận được câu trả lời, màn hình nhấp nháy hỏi lại lần nữa: "Có bán hay không?
Hứa Kình sờ sờ lá cây thạch hộc, dứt khoát đáp" Không bán. "
Hắn không bán những cây thạch hộc này, nhưng ở quanh vùng núi đều có rất nhiều loại dược liệu.
Nơi hắn đang đứng thuộc khu vực cận nhiệt đới, điều kiện nhiệt độ và
lượng nước rất tốt chủng loại lại phong phú, hắn vẻn vẹn chỉ nhận biết
một vài loại dược liệu, còn rất nhiều loại không biết đến. Hứa Kình càng nghĩ càng cao hứng, nếu vậy hắn không cần phải mỗi ngày tốn thời gian
suy nghĩ cách tìm kiếm thực vật nữa, như vậy một ngàn tích phân cũng có
thể nhanh chóng thu thập đủ.
Khi xuống núi, tâm trí Hứa Kình hoàn toàn bị những loại dược liệu này
hấp dẫn, hắn cẩn thận tìm kiếm liền thấy được thêm vài loại dược liệu.
Rễ khỉ, bạch chỉ, mạch môn, từ trường khanh, đối với Hứa Kình các loại
dược liệu đều không quen thuộc, hắn chỉ có thể nhận biết được vài loại
còn đa số các loại dược liệu khác thì không hề biết.
Hắn cũng không mong những dược liệu này có thể chứa nhiều năng lượng
sinh học như cây thạch hộc, chỉ cần xấp xỉ là được dù thế nào đi chăng
nữa cũng bán tốt hơn rau.
Vội vàng đi xuống chân núi, mọi người cùng nhau thu thập cành cây khô, bó lại thành từng bó rồi đưa bó đầu tiên cho Hứa Kình.
Mọi người đều biết hắn được gửi nuôi tại nhà của Quách Anh Trinh, nếu
không lấy được củi về nhất định sẽ bị mắng. Bọn họ thì khác, dù không
chặt củi về thì nhiều nhất cũng chỉ bị người lớn trong nhà cằn nhằn vài
câu mà thôi.
Củi được thu gom lại rất nhiều nên trên lưng ai cũng mang theo một bó
nhỏ. Việc đầu tiên mọi người làm khi trở về nhà là cất củi vào kho, xong lấy cành cây đắng vừa chặt như bầy ong vỡ tổ chạy đến trung tâm y tế
tìm ống dung dịch kết tủa (*).
(*) còn được gọi là keo dán gỗ
Gia đình Lương Hóa Vũ đã làm nghề y qua nhiều thế hệ, hiện tại do tia W
ảnh hưởng nên gia đình Lương Hóa Vũ không thể phân biệt được thảo dược
nào đủ tiêu chuẩn hay không, tuy nhiên kiến thức y dược cũng như tay
nghề châm cứu thì chưa bao giờ bị mai một đi chút nào.
Bác sĩ Lý xuất thân từ trường y là người mới đến của trung tâm y tế, sau khi đến địa phương này hắn thường xuyên cùng nhà của Lương Hóa Vũ qua
lại, nên hai người rất thân thiết với nhau.
Nhìn thấy Lương Hóa Vũ cùng một nhóm bạn chạy tới, bác sĩ Lý cười hỏi:" Có phải đã thành công chặt cây đắng rồi? "
" Chặt rồi! "Nhóm Lương Hóa Vũ hưng phấn nói," Anh Lý, dung dịch kết tủa anh có giữ lại cho chúng ta không? "
" Có giữ lại. "Bác sĩ Lý cười lấy trong tủ ra một bọc ống dung dịch kết
tủa đã được cắt," Tất cả đều ở đây, đã giúp các ngươi tiêu độc. "
Lương Hóa Vũ nhận lấy thấy có tổng cộng mười một ống dung dịch kết tủa
không khỏi vui mừng khôn xiết," Đủ rồi, cám ơn anh Lý, khi nào bọn em
làm xong ná sẽ để dành một cái cho anh. "
Bác sĩ Lý bật cười," Ta lấy làm gì? Các ngươi giữ lại chơi đi, chú ý an toàn đừng đánh người. "
Lương Ái Quang nóng lòng không chờ nổi cầm lấy một ống dung dịch kết tủa nói:" Đã biết, bác sĩ Lý đừng lo chúng ta sẽ không đánh người. "
Lương Lương Tử nhanh tay lẹ mắt liền rút ra hai cái, đám bạn thấy như
vậy liền bất mãn lên tiếng, hắn liền đáp trả:" Một cây là của Tiểu Hòa,
hắn nhất định muốn chờ xin thím Anh Trinh cho hắn ra ngoài ta sẽ đưa cho hắn."
Nghe nói là làm cho Hứa Kình, cả bọn lập tức im lặng không nói thêm gì.
Hứa Kình không nghĩ tới mình sẽ nhận được cây ná, khi cầm trên tay cây ná màu đỏ thì rất bất ngờ và vui vẻ.
Editor: NhânLê
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT