Mục Vân Khanh nâng kiếm đứng ở nơi đó, dáng
người khá thẳng, khắp nơi hồng quang, tay cầm kiếm ức chế không được run rẩy, cũng không nhát gan chút nào.
"Ta lỡ tay," Thái hậu chần chừ mở miệng, một lát lại cũng chỉ có câu
này, giải thích nhiều hơn nữa chỉ sợ cũng uổng công. Chiêu kiếm đó nhìn
như ác liệt, kì thực dễ dàng liền có thể chặn lại, mà Mục Vân Khanh
không biết là không nhìn thấy hay là cam nguyện rút tay, cô vậy mà không nhận rõ. Duy nhất có thể xác định là, Tần Vũ xác thực chết ở dưới kiếm
cô.
"Lỡ tay, lỡ tay.." Mục Vân Khanh nhiều lần nói đến hai chữ này, nhìn Mục Tịnh Huyên cau mày thống khổ phía sau nàng, sừng sửng nở nụ cười, chút
vết thương nhỏ này thì không chịu nổi. Bỗng nhiên cười khẩy nói: "Là như vậy, vậy ta cũng lỡ tay rồi," Dứt lời, mắt lộ ra hàn quang, tay cầm
trường kiếm đâm về thái hậu.
Người sau thân hình vừa lắc, dưới lông mi thon dài hai con mắt tràn đầy
không thể tin tưởng, thuận tay đẩy ra Mục Tịnh Huyên phía sau lui về
sau, hiển nhiên không tin Mục Vân Khanh sẽ giết chính mình.
Mục Vân Khanh cong lên khóe môi, ý cười không rõ tràn đầt gương mặt,
thấy Mục Tịnh Huyên thoát khỏi phạm vi người kia, thân hình xoay
nghiêng, kiếm càng là ở trong tay tung bay, chuyển qua đâm về phương
hướng Mục Tịnh Huyên.
Mục Tịnh Huyên hãy còn chìm đắm ở bên trong đau xót càng là hoảng loạn, vội vàng cầm roi trong tay vung ra, chỉ là roi trong lúc bối rối vung
ra làm sao địch lại mũi kiếm ác liệt, Mục Vân Khanh một chiêu kiếm chém
đứt roi, sức mạnh kinh người.
"Phóng tiễn," Trong giãy dụa sinh tử không biết ai kêu một câu.
Trong nháy mắt mấy mũi tên cùng nhau bắn về phía Mục Vân Khanh.
Là người đều nên nghĩ làm sao tránh đi những kiếm đòi mạng kia, nhưng mà Mục Vân Khanh dường như chưa phát hiện, thẳng tắp đem kiếm đâm vào
trong thân thể Tịnh Huyên, một nhánh mũi tên xuyên vai mà qua, từ đầu
đến cuối, chẳng qua mấy hơi thở mà thôi, đệ tử củ Dược Vương Cốc cũng
không chỉ là y thuật hơn người, võ công cũng không phải người bình
thường có thể so sánh, huống chi là đệ tử thân truyền của Dược Vương
Thẩm Kiếm Phong.
Thái hậu giờ khắc này miễn cưỡng hiểu được, Mục Vân Khanh muốn giết không phải cô, một chiêu kiếm đâm tới chẳng qua là bức lui chính mình,
cô trơ mắt thấy trường kiếm đâm vào thân thể Tịnh Huyên, dưới sự kinh
tâm bật thốt lên: "Huyên nhi."
Tia sáng hoa mỹ đâm tới, Mục Vân Khanh bưng lấy ngực đau nhói, ra sức
kéo cây tiễn trên vai nhổ xuống, 'phốc' một ngụm máu tươi phun ra ngoài, nhìn thái hậu hoảng loạn trước mắt, trong lòng có loại thất vọng không
tên: A Vũ, nên là có người đến cùng ngươi. Vô lực ngã về đằng sau, ám vệ phi nhanh mà đến lần nữa đánh tới phía nàng.
Kết cục như vậy: Rất tốt, rất tốt..
"Ào", một chậu nước lạnh dội xuống, người trên đất cả người run rẩy một hồi, chậm rãi mở mắt ra.
Mục Vân Khanh nhìn sự vật mơ mơ hồ hồ trước mắt, vẫy vẫy đầu, nơi nhìn
thấy không còn là bóng tối, từng tia từng sợi tranh nhau chen lấn mà
tràn vào mi mắt. Nàng thử ở trước mắt quơ quơ ngón tay, nàng có thể rõ ràng nhìn thấy hoa văn lòng bàn tay, đã biết là có thể nhìn thấy rồi.
Nhưng mà kinh hỉ chẳng qua chốc lát, âm thanh lành lạnh vang lên: "Ta phải chúc mừng ngươi lại nhìn thấy lại rồi."
Mục Vân Khanh lúc này mới bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một người đứng ở ngoài vài bước, dưới ánh đèn lờ mờ, vẫn có thể nhìn ra đó là thái hậu, ý lạnh trên người lại tăng mấy phần, cánh tay bị thương bên trong dự liệu kia đau lên. Mục Vân Khanh lại lựa chọn cúi đầu, ánh mắt rơi trên mặt
đất, trên bàn, chính là không rơi vào trên người thái hậu. Nàng không
chỉ nên làm gì đối mặt cô, cô có phải nên hận chết chính mình, không,
không, cô vốn thì hận chính mình, hiện tại chẳng qua là bên trên sự thù
hận lại thêm hận ý rồi.
"Thuốc giải đâu." Thái hậu không thèm để ý Mục Vân Khanh phớt lờ như
vậy, trên mặt lại có thêm vài tia lo lắng, cô vốn là tính cách lạnh
nhạt, lời nói không nhiều, giờ khắc này lòng như lửa đốt càng là
một chữ quý như vàng.
Thuốc giải? Mục Vân Khanh ngồi quỳ ở trên đất, ngước mắt liếc nhìn dung
mạo lành lạnh như thường của thái hậu, không giống như là đùa nàng.
Muốn thuốc giải cái gì, nàng lại chưa từng hạ độc, nói cái gì thuốc
giải, có thể để thái hậu sốt sắng như vậy, chẳng lẽ..
Mục Vân Khanh nắm chặt hai tay trong tay áo, thăm dò hỏi: "Mục Tịnh Huyên không chết?" "
Thái hậu tiến lên vài bước, cúi người ngồi chồm hỗm xuống, khuôn mặt
nhu hòa mấy phần, tràn đầy bất đắc dĩ nói:" Ngươi cứ muốn nàng chết như
vậy. "
Chịu một chiêu kiếm cũng chưa chết, coi như mạng lớn. Vân Khanh nhìn
thái hậu ôn nhu xuống, tâm nguội lạnh một chút, khóe môi chênh chếch
cong lên, trào phúng nói:" Chẳng trách thái hậu hạ thấp lời như thế, thì ra có chuyện nhờ người, chỉ là ngươi nên biết, Vân Khanh hạ độc, còn có thể cho ngươi thuốc giải sao, cái chết của A Vũ, nên là có người đến
bồi thường. "
Trào phúng như thế, trong con ngươi thái hậu xẹt qua một chút thương
cảm, lại tiếp tục khôi phục lạnh nhạt thường ngày:" Vân Khanh, giờ
khắc này không nói cái khác, chỉ nói ngươi làm sao mới có thể giao ra
thuốc giải. "
Mục Vân Khanh nhướng mày:" Ngươi để A Vũ sống lại, ta thì nói ra thuốc giải. "
Ánh đèn lờ mờ dường như nội tâm giờ khắc này của thái hậu đung đưa
không ngừng, trong đầu cô trống rỗng, trong lòng chua xót lại mang theo
cay đắng, loại cục diện này không phải cô muốn nhìn thấy, đứng lên, cụp
mắt nhìn người, trên đất, lạnh nhạt nói:" Nếu ngươi không giao ra thuốc
giải ta cũng có cách. "
Hoảng sợ kinh tâm xông lên đầu, môi biến sắc đến trắng bệch, Mục Vân
Khanh nuốt nuốt yết hầu, lời nói không rõ:" Ngươi muốn làm gì? Xích
sắt xuyên vai hay là nung thịt, "Hai tay trong tay áo cũng là không
ngừng run rẩy, lại nói:" Cũng hoặc là lại hủy dung mạo một lần. "
" Vân Khanh, "Thái hậu không kìm lòng được bật thốt lên, thấy nàng dáng
dấp như thế, trong lòng bỗng căng thẳng, mở miệng giải thích:" Ngươi hận nên là ta, nhưng dù sao cũng là một cái mạng, ta nuôi Tịnh Huyên mười
năm, có thể nào trơ mắt nhìn nàng chết. "
Lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu như thế, coi là thật hiếm thấy, ngước mắt nhìn
tới dung mạo nhu hòa kia năm đó trùng hợp với mẫu thân của nàng ở dưới
tàng cây hoa lê nhiều tiếng kêu nàng, Mục Vân Khanh suy tư quá khứ trong lòng ai thán một tiếng, không đành lòng thái hậu khó xử như vậy, thỏa
hiệp nói:" Ta đáp.. ", chữ ứng còn chưa ra khỏi miệng, ngực bỗng nhiên
đau xót, quanh thân làm như bị cái gì chặt chẽ trói lại, hô hấp ngưng
lại, đau đến không muốn sống, bỗng nhiên toàn thân lại như vạn ngàn
con kiến đang leo lên.
Mục Vân Khanh không cam lòng ngẩng đầu nhìn thái hậu, cười thảm nói:"
Cách của thái hậu chính là hạ độc sao, ngươi có phải lại muốn nói, để ta lấy thuốc giải đổi lấy thuốc giải chính mình trúng độc, chiêu này của
ngươi thật là đặc sắc, đáng tiếc, ta sẽ không.. Sẽ không cho ngươi thuốc giải, trên đường hoàng tuyền có Mục Tịnh Huyên ta cũng sẽ không cô độc. "
Không thể lui được nữa, thái hậu cuối cùng quyết tâm, cúi người duỗi ra
bàn tay trắng nõn nắm lấy cằm của Mục Vân Khanh, lãnh đạm nói:" Nói cho
ta biết, phương pháp phối chế thuốc giải là cái gì. "
Vì vậy, thái hậu thừa dịp Mục Vân Khanh hôn mê đút một viên thuốc, không phải thuốc độc, chỉ là khiến người ta cảm giác thống khổ. Thái hậu đoán không được tính tình của Mục Vân Khanh, chỉ có thể làm như vậy, nhưng
mà chữa lợn lành thành lợn què.
Tình hình giống nhau như vậy, Mục Vân Khanh nằm mơ cũng không ngờ tới
còn có thể có lần thứ hai, chính mình liều lĩnh nguy hiểm động trời trở
lại cứu cô, sa sút đến dáng dấp như thế, liên lụy A Vũ vô tội mà chết.
Mục Vân Khanh bất giác lắc đầu, tất cả những thứ này đều là nàng tạo
thành, có lẽ A Vũ nói rất đúng, đừng theo đuổi cảm tình không thuộc về
mình.
Toàn thân đau đến như đao cắt, hai tay Mục Vân Khanh gắt gao chống lấy
mặt đất, nàng vậy mà không biết là loại thuốc độc nào, lại càng không
biết trên đời lại còn có loại thuốc khiến người ta thống khổ như vậy.
Ngưng mắt nhìn thái hậu, ánh mắt đau đến mê ly, lông mi thon dài bị mồ
hôi lạnh nhuộm ướt, trượt vào trong mắt, nhiễm phải từng tầng sương mù
nhẹ, cắn răng trả lời:" Mạng của Mục Tịnh Huyên là mạng, mạng của A Vũ
là cái gì, mạng của ta lại là cái gì. Rơm rác sao? "
Nội tâm truyền đến đau đớn kịch liệt, nhìn da thịt đã từng trắng nõn vậy mà sưng đỏ mấy phần, thái hậu buông lỏng tay ra, biểu hiện nhất thời mê man sợ hãi, lập tức tiếng nói lành lạnh không thể bình thường hơn
được:" Ta hỏi lần nữa, thuốc giải. "
Thuốc giải.. Mục Vân Khanh nhịn đau cười ngốc vài tiếng, co rúc ở trên
đất, nàng chưa từng hạ độc, thuốc giải cái gì. Vẻ mặt lờ mờ mấy phần,
trên mặt mồ hôi hột nhỏ xuống cát bụi, nhắm mắt lại, hòa hoãn một hơi,
cắn môi không còn giọt máu:" Thái hậu, giờ khắc này ngươi đem thời
gian tiêu vào trên người ta, chi bằng đi tìm đại phu thích hợp hơn. "
" Đại phu tốt nữa cũng không bằng ngươi, "Thái hậu tiếng nói mềm nhũn
một chút, thấy dáng dấp Mục Vân Khanh thống khổ, cơ hồ cầu khẩn nói:"
Vân Khanh, coi như ta cầu xin ngươi, buông tha Tịnh Huyên, cũng như
buông tha chính ngươi được không, chờ Tịnh Huyên bình an tỉnh lại, ta
nói cho ngươi biết tất cả ngươi muốn biết."
Các ngươi đều sống sót mới là trọng yếu nhất, trong lòng thái hậu lặng
yên ai thán một tiếng, hổ thẹn cô đối với Mục Vân Khanh hôm nay sợ là
lại thêm một tầng, Tịnh Huyên mặc dù không phải con gái ruột cô, nhưng
cô không cách nào ngồi xem bỏ mặc. Bức bách thật sự là hành động bất đắc dĩ.
Hết chương 11
Tác giả có lời muốn nói:
Thái hậu càng ngày càng đen rồi..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT