Mùi máu tanh nồng nặc khắp căn phòng, bao trùm lên mùi dược hương quen thuộc của nàng, trong lòng dấy lên sự hoảng sợ.
Mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, nàng nhanh chóng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình tuyệt thế trong ấn tượng của mình.
Thế nhưng giây sau, nàng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bàng hoàng, mắt đỏ bừng, không tự chủ được mà rơi lệ.
Những tấm rèm lộn xộn trên sàn nhà, một bóng người đầu tóc rối bời, máu lem cả y phục trắng toát bị vùi trong đống rèm đó, các vật dụng bằng đồng rơi vương vãi xung quanh.
Không có một mảnh sứ.
Tấm rèm run rẩy lên xuống, giống như một con dã thú bị thương nặng, trốn vào trong màn, chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn.
Chưa bao giờ nàng nghĩ rằng có một ngày nàng sẽ nhìn thấy hắn như thế.
Dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, lưu phong hồi tuyết của hắn.
Nàng vội lau nước mắt, tiến lên đỡ hắn dậy.
Bất ngờ tay nàng vừa chạm vào cơ thể nóng một cách lạ thường, nam nhân đột ngột từ trong màn chui lên, đè Nhạn Quy dưới thân.
“Xì!”
Nhạn Quy chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt, sau đó sắc trời xoay chuyển, trên vai truyền đến cảm giác đau nhói.
Nàng bất giác quay đầu nhìn sang, mới hiểu ra, là hắn đang cắn lấy vai nàng.
Xen lẫn vào hơi thở của cả hai, mùi máu càng lúc càng sộc lên.
“Không, đừng mà.”
Cứ tưởng là người kia chỉ cắn thôi, không ngờ hắn vừa cắn xé cứ như dã thú gặp đồ ăn ngon liền cắn nuốt không ngớt.
“Xoẹt!”
“Á!”
Một thứ gì đó dường như bị xé toạc, kèm theo tiếng kêu đau đớn run rẩy của Nhạn Quy.
Tiếng hét đau đớn dường như muốn xuyên thủng mái nhà, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nam nhân đang đang chạm vào cổ kia.
Trong đầu suy nghĩ rối rắm, hắn dường như nhận ra người nọ, khẽ gọi lên một tiếng: “Nhạn Quy?”
“Ừm!”
Tiếng “ừm” xen lẫn tiếng khóc rưng rức. Hắn lập tức lùi lại phía sau, đồng thời giống như bị phát điên mà quát nàng: “Đi, đi mau.”
“Tiết Tuân!”
Tiết Tuân vốn đang canh cửa, nghe thấy tiếng động liền xông vào, hắn ta không chút sợ hãi, thậm chí trong lòng còn vui mừng: “Vương gia, có thuộc hạ.”
Mái tóc dài của Nguyên Trăn gần như kéo lê sàn nhà, quấn lấy cả người hắn trong đó, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm của hắn, máu rỉ ra từ lỗ chân lông nhuộm đỏ cả người hắn trông chẳng khác gì lệ quỷ.
Lỗ chân lông bắt đầu rỉ máu rồi, đây rõ ràng là sự tra tấn của máu độc đã đạt đến đỉnh điểm, bây giờ vương gia lại có thể đứng đó nói chuyện, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ, cho dù vương gia có phạt hắn, hoặc thậm chí để hắn chết, hắn cũng không hối hận khi dẫn Nhạn Quy cô nương đến đây.
Tiết Tuân quỳ trên mặt đất, chờ đợi tuyên phán của Nguyên Trăn, hắn thừa biết hậu quả sẽ nghiêm trọng, từ khi vương gia bảo hắn tháo chuông gió xuống thì đã biết rồi.
Nào ngờ, hắn đợi cả buổi cũng chẳng nghe thấy Nguyên Trăn nói một câu, Tiết Tuân không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn thấy Nhạn Quy đang cẩn thận đến gần chủ tử, chịu đựng cơn đau kiễng chân lên, không biết đã nói gì bên tai hắn, lát sau thấy vương gia đau đớn ôm mặt ngồi xổm xuống.
Cũng chẳng phát ra tiếng động nào nữa.
Ngày xưa trăng sáng núp trong mây, bây giờ bị bệnh tình giày vò thành ra như thế, nghĩ lại cũng khiến người ta cảm thấy chua xót.
Dường như chẳng hề cảm nhận được bờ vai đau nhói của mình, Nhạn Quy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống vòng tay ôm lấy hắn, cái ôm này như khiến thời gian dừng lại, mọi đau đớn giày vò đều tiêu tan trong giây phút này, không có ai phải chịu sự hành hạ đến từ địa ngục này nữa.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa nặng nề lại bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, ánh ban mai tràn ngập, mọi người đều quay lại vị trí ban đầu của mình.
Nhạn Quy được Tiết Tuân đưa đến cho Ninh Mạch trị thương, trước khi đi nàng còn không quên tìm hộp thức ăn của mình và mang nó đi.
Nàng nói: “Sở dĩ vương gia tháo chuông gió xuống, là không muốn bị ta nhìn thấy bộ dạng thê thảm của người.”
Tiết Tuân cảm kích trước sự thông minh này của nàng, trước khi mặt trời mọc, vội vàng đưa nàng trở về, suốt chặng đường chẳng ai nói lời nào.
Sau đó, hắn mới biết đêm đó, nàng và vương gia đã nói những gì, nàng nói: “Vương gia, đừng sợ, có Nhạn Quy ở bên chàng.”
…
Khi Nguyên Trăn hoàn toàn tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày mốt.
Trong khoảng thời gian này, Nhạn Quy không có tới đây, cả Ngự thân vương phủ đều chẳng có một chút hơi thở của Nhạn Quy.
Nguyên Trăn đến Tây Viên với tâm trạng vui vẻ, đích thân nhìn Tiết Tuân lại treo chuông gió lên cây cổ tùng.
Như thể màn tra tấn kinh hoàng đêm trước chỉ là một bàn cờ đơn giản, chẳng ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của hắn.
—— Hắn trở lại dung mạo trắng ngọc, sáng như trăng trong mây.
Một cơn gió mùa thu thổi đến, tiếng chuông gió êm ả vang lên bên tai.
Lông mày Nguyên Trăn khẽ động, nói: “Tiết Tuân.”
“Vương gia, có chuyện gì?”
“Tối hôm qua, nha đầu đó có tới không?”
Nghe vậy, Tiết Tuân treo chuông gió xong định xoay người nhảy xuống cổ tùng, vội vàng giả vờ vẫn còn đang buộc dây, đầu cũng chẳng quay đầu lại, nói: “Vương gia nói là Nhạn cô nương sao?”
“Ừ.”
“Không có, nhưng mà, chuông gió treo lên rồi, chắc là không lâu nữa, Nhạn cô nương sẽ tới.”
Tiết Tuân rất biết cách chuyển chủ đề, quả nhiên Nguyên Trăn cũng chẳng hỏi thêm, mà trầm mặc nhìn chính mình, cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, mới nói: “Cũng may là nằm mơ.”
Đúng, là mơ, là mơ thì càng tốt!
Vương gia, nếu để người biết trong lúc vô ý người đã xém chút nữa ăn thịt Nhạn cô nương, người chắc chắn sẽ tự trách mình.
Hơn nữa, trong hai ngày qua, Nhạn cô nương tạm thời sẽ không đến, nàng ấy nói nàng ấy rất sợ đau, sợ không cẩn thận để lộ ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT